“Thình” một tiếng,
trán Mễ Dương nện xuống mặt bàn, “Bố khỉ…”, anh chàng vừa mới tỉnh mộng
nghiến răng xoa trán. Nhìn bốn phía chung quanh, ngơ ngẩn một lúc mới
nhớ ra mình đang trong phòng nghỉ của đồn.
Vừa tỉnh lại, Mễ Dương vội cúi đầu nhìn, một gương mặt nhỏ phinh phính dưới ánh đèn yếu ớt,
ánh lên vẻ hồng hào. Đứa bé đang say ngủ nắm chặt tay nhỏ xinh, miệng
hơi chu ra, hơi thở khẽ đến mức nếu không ở gần, thì khó mà cảm nhận
được.
“Phù”, Mễ Dương thở dài cái thượt, tiểu tổ tông này ngủ say thật đấy, ngoái đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đang chỉ hai giờ
sáng. Lúc trước mình thay tã cho cô bé là mấy giờ nhỉ, hình như là một
giờ rưỡi, nói thế tức là mình cũng ngủ được nửa tiếng đồng hồ rồi.
Mễ Dương cử động một chút cái cổ đã cứng đờ, khẽ khàng đứng dậy, nhón chân từng bước nhích ra tới cửa, chỉ dám mở một khe nhỏ, rồi lách người chui ra. Không có cách nào khác, tuổi đời của cánh cửa này chắc còn hơn cả
Mễ Dương, chỉ cần dùng lực một chút, tiếng ken két đủ khiến người ta ghê hết cả răng, anh sợ làm đứa trẻ thức giấc.
Đừng nhìn đứa trẻ này đầu còn chưa bằng cái phích, nhưng cổ họng thì thôi rồi, làm Mễ Dương
hoài nghi cô bé này liệu có phải do mẹ và hifi audio sinh ra không nữa,
khóc còn có âm vang nữa chứ! Mễ Dương mở nước trong nhà vệ sinh, tiếng
tiểu tiện va vào bồn cầu tí tách, anh bỗng thấy vô cùng thoải mái, cả
ngày hôm nay, anh làm gì cũng phải rón ra rón rén như đi ăn trộm, giờ
cuối cùng cũng có thể làm một việc cho ra dáng.
Mễ Dương nhẹ nhõm chuẩn bị về phòng nghỉ, bỗng phát hiện phòng trực ban sáng choang, anh
dạo bước lại nhìn, mũi xém chút nữa xịt máu. Luôn miệng nói mình yên tâm đi nghỉ để anh ta trực ban, thế mà Chu Lượng kia, đang nằm trên giường
chụp mũ cảnh sát mà ngủ say sưa, ngáy o o đến độ kính cửa sổ cũng rung
theo. Mễ Dương nghiến răng kèn kẹt, tên béo chết dẫm này!
Chuyện
bắt đầu từ sáng nay, khi Mễ Dương cùng Chu Lượng tới ủy ban dân cư trao
đổi như thường lệ, vừa tới cổng, thì chợt nghe thấy tiếng khóc từ trong
phòng vọng ra, chân Chu Lượng và Mễ Dương đang định bước vào đều chết
trân, cùng ngẩn ra lơ lửng trên không mất 5 giây không động đậy. Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lượng hỏi, “Ô, cháu Pavarotti[1] đang ở đây hay sao?”.
[1] Người có giọng nam cao nổi tiếng thế giới.
Không đợi Mễ Dương trả lời, bác gái chủ nhiệm ủy ban dân cư đã ra đón đầu,
vừa hay đụng phải Chu Lượng. Bác gái lảo đảo nghiêng về sau, Mễ Dương
vội đỡ lại, “Các cậu tới rồi hả, tôi gọi điện tới đồn, đồn trưởng Ngưu
bảo các cậu đi rồi, đang định ra đón đây, mau lên, mau đem đi giúp
tôi!”.
Chu Lượng cười hì hì hỏi, “Bác Lưu à, lại có món gì ngon
cho chúng cháu à, có phải chân giò bác muối không, bác khách sáo quá!”,
“Tiểu tử thối nhà cậu chỉ biết có ăn, món này tôi không biết muối, nếu
ăn sống được thì cậu cứ tự nhiên!”. Bác gái không khách khí nguýt Chu
Lượng một cái, nói rồi vẫy tay, một bác gái khác trong ủy ban dân cư
bước ra nhét vào lòng Chu Lượng, cười nói, “Đây, ăn đi!”.
Chu
Lượng cúi đầu nhìn, một đôi mắt có phần sưng mọng vì khóc nhiều đang
nhìn anh không chớp, rồi thấy cái miệng nhỏ há ra, Chu Lượng vừa nói,
“Đừng, đừng nhá…”, lời còn chưa kịp dứt, tiếng khóc chói tai lại một lần nữa cất lên, nhìn Chu Lượng luống cuống chân tay, bác gái ủy ban dân cư vừa buồn cười vừa thương tình bước lại giúp vỗ về.
“Bác gái,
chuyện này là sao?”, Mễ Dương hỏi. “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Hôm
nay lúc lão Vương chỗ các anh đi vệ sinh, tìm thấy ở cạnh đống gạch chỗ
chân tường ấy, có độc bộ quần áo mặc trên người, và cả một bọc chăn
nhỏ”, bác Lưu vừa nói vừa đi vào mang ra một chiếc chăn hoa nhỏ, “Ngoài
ra không còn gì khác, tôi tìm rồi, cũng không để lại lời nào cả, ngày
sinh tháng đẻ đều không biết, chắc cũng chỉ mới đầy tháng thôi”. Bác Lưu nói xong, cầm chăn đưa cho Mễ Dương.
Mễ Dương lật giở tấm chăn
hoa xem xét, loại vải thông thường, nhưng rất sạch sẽ, xem chừng đứa bé
này bị bỏ ở đó chưa lâu. “Bác gái, lúc ông Vương nhặt được đứa bé này,
xung quanh có ai không?”, Chu Lượng khó khăn lắm mới giao đứa bé lại
được cho bác gái, vội bước tới hỏi, nhân tiện cầm tấm chăn lên kiểm tra.
“Tôi cũng hỏi rồi, ông ấy nói lúc đầu cũng không để ý, mấy người xem đông
quá, ông ấy cũng chẳng nhận ra nữa. Các cậu cũng biết đấy, chỗ chúng ta ở đây người lạ qua lại nhiều, tính lưu động lớn, bảo quen hết mặt người
cũng đâu có dễ dàng gì”, bác Lưu kể lại.
“Rất có khả năng trong
đám đông ấy có bố mẹ của đứa bé này”, Mễ Dương phán một câu, đây là kinh nghiệm, có những người bố người mẹ đem con bỏ rơi con, dù là xuất phát
từ sự ân hận hay tâm lý nào khác, đều muốn biết con mình được ai nhặt
về, nhất là lại đem bỏ con ở nơi dễ bị người ta phát hiện như thế.
“Đúng đấy, đứa bé này có vấn đề gì không? Trông chẳng giống bị làm sao cả,
trung khí[2] mạnh thế cơ mà”, Chu Lượng thấy Mễ Dương đi lại chỗ đứa trẻ liền hỏi. “Chúng tôi mở ra xem rồi, cũng không phát hiện có khuyết tật
gì, à phải rồi, là một bé gái”, bác Lưu bổ sung thêm. “Trọng nam khinh
nữ?”, Mễ Dương chau mày, đứa bé hiện đang ngậm cái ti giả, vẫn đang ngon giấc, mặt mũi thanh tú nhìn rất đáng yêu.
[2] Đông Y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.
“Cũng không nhất thiết, nguyên nhân thì nhiều lắm, đây đã là đứa thứ ba trong năm nay rồi đúng không?”, Chu Lượng chép miệng, nhìn bác Lưu. “Chẳng
phải thế sao, thật là tội nghiệp!”, bác Lưu vừa nói vừa lắc đầu. “Mấy hộ mới đến chỗ chúng ta gần đây có nhà nào có người bầu bí mới sinh
không?”, Chu Lượng lại hỏi. “Có thì có mấy nhà, nhưng thường thì đến lúc sinh họ lại rời đi, biết Bắc Kinh quản rất chặt, bọn họ đa phần là vỡ
kế hoạch, nên đều đi trốn cả”, bác Lưu đáp.
“Được rồi, bác gái,
để cháu làm cái biên bản báo án, Đại Mễ, cậu đem đứa nhỏ về đồn trước
đi, phỏng vấn này nọ để tớ”, Chu Lượng vẫy vẫy tay bảo Mễ Dương. Thời
gian này Mễ Dương ở cùng tổ với lão Hồ và Chu Lượng, tuy nói cậu “ở
trên” xuống, nhưng luận kinh nghiệm cơ sở, cậu đến Chu Lượng cũng không
bằng. Tuy trong lòng cố nén sự bức bối, nhưng Mễ Dương vẫn chăm chỉ học
hỏi, nỗ lực công tác, kiên quyết không để người ta có cơ hội nói này nói nọ. Cậu muốn cho mấy người “ở trên” kia biết rằng, ta đây tới đâu cũng
đều là người giỏi giang!
Qua nửa tháng tiếp xúc, tuy thái độ mọi
người trong đồn với cậu vẫn có phần hờ hững, song ánh mắt đầy hoài nghi, không tin tưởng lúc đầu đã nhạt đi nhiều. Trên đời không có bức tường
nào là không lọt gió, mọi người cũng đều hiểu rằng sở dĩ Mễ Dương bị
điều xuống là do cậu thực sự đã phạm lỗi, lại xui xẻo gặp ngay nòng súng lúc lãnh đạo tranh quyền đoạt ngôi.
Lão Hồ là người tốt bụng,
anh cảm nhận được Mễ Dương không hề cam tâm tình nguyện về đây, song anh không giống những cảnh sát trẻ khác, cho rằng Mễ Dương coi thường đồn
cơ sở, bị phân về đây là mất mặt này nọ, mà anh hiểu được “nỗi khổ” một
người cảnh sát hình sự ưu tú không thể làm điều tra hình sự lại bị đẩy
xuống công tác cơ sở của cậu.
Cho nên anh rất quan tâm tới Mễ
Dương, nói hết những điều mình biết, thêm nữa Mễ Dương cũng rất sáng dạ, nỗ lực công tác, học lực cao hiểu biết nhiều, viết báo cáo rõ ràng rành mạch, thậm chí tốt hơn bản thân mình, anh vẫn vui vẻ trao đổi kinh
nghiệm công tác với cậu. Về phần Chu Lượng, do trong buổi phát thuốc hôm nọ Mễ Dương có hành động bảo vệ cậu, sau lại tiếp xúc nhiều, sau khi
biết được nguyên nhân xui xẻo của Mễ Dương, anh lại có cảm giác bất bình thay cho Mễ Dương, do đó khi lão Hồ chủ động yêu cầu phân Mễ Dương về
cùng tổ với họ, anh không hề phản đối.
“Vậy thì thống nhất thế”,
Mễ Dương cẩn thận đón đứa trẻ từ tay bác gái, “Ô, Đại Mễ, nhìn động tác
của cậu thuần thục ghê nhỉ, lấy vợ rồi hả? Có con chưa?”, bác gái tò mò
hỏi. “Dạ đâu có, dạo trước chị họ cháu mới sinh bé gái, cháu mới bế có
một lần”, Mễ Dương mỉm cười đáp.
“Thế hả, vậy là tốt rồi, vậy là
tốt rồi!”, bác Lưu thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn đang định giới thiệu cho
cậu một đám đây, cô này được lắm! Là cô giáo hẳn hoi! Hay để tôi nói
luôn bây giờ?”, bác gái nổi hứng. Mễ Dương vội cười xòa, “Dạ thôi, thôi
ạ, vẫn còn đứa bé đây này, cái gì nhỉ, Chu Lượng, tớ về đồn trước nhé,
có chuyện gì cậu cứ gọi điện thoại nhé, xin phép hai bác cháu đi trước
ạ! Hẹn gặp lại!”, nói xong liền chạy thục mạng ra cửa.
“Cậu xem
cái anh chàng này, vừa nói giới thiệu đối tượng đã chạy biến, trai lớn
lấy vợ, gái lớn gả chồng, các cụ xưa đã nói rồi…”, “Ôi chao bác Lưu ơi
là bác Lưu, chúng ta đi vào việc chính đi đã được không?”, Chu Lượng vội vã ngắt màn lên lớp của bác gái.
Biệt hiệu của bác Lưu này chính là “uyên ương hồ điệp mộng”, rất thích làm bà mai, cũng tác hợp thành
công được mấy đôi. Từ lúc gặp Mễ Dương liền đặc biệt để ý tới anh, toàn
định kiếm đám mai mối cho anh. Làm cho Mễ Dương gào rú khổ sở trong điện thoại với Đinh Tử, nói khó khăn lắm mới trốn được bà chị õng ẹo kia,
bên này lại xuất hiện một bác Lưu, không lẽ kiếp trước tớ giết nhầm bà
mối hả trời?!
Mễ Dương ôm đứa trẻ trở về đồn, chuyện kiểu này anh em cảnh sát gặp cũng nhiều, nên không còn thấy lạ lẫm nữa, đều ai lo
việc nấy cả, lão Hồ thì đi giảng giáo dục an toàn cho trường tiểu học
gần đấy, Mễ Dương đành báo cáo trực tiếp lên đồn trưởng. Đồn trưởng Ngưu nhìn đứa trẻ lắc đầu thở dài, rồi bảo Mễ Dương đưa nó tới bệnh viện
kiểm tra, sau thông báo cho viện phúc lợi tới đón nó.
Mễ Dương
được phen khổ sở suốt dọc đường đến bệnh viện, đứa trẻ vừa khóc vừa kêu
gào, người đi đường có 100 người thì có tới 120 người đều quay lại nhìn. Nếu không phải Mễ Dương mặc cảnh phục, trông cũng có vẻ chí khí lẫm
liệt không giống con buôn, hẳn đã có người báo cảnh sát nói đứa trẻ bị
anh bắt mang bán không chừng.
Chờ đợi đi qua đi lại mãi, bệnh
viện cuối cùng cũng cho ra kết quả, về đến đội là ba giờ chiều. Mễ Dương tức tốc gọi điện, người phụ trách mảng này ở viện phúc lợi lại đã tan
làm, “Ngày mai cậu gọi lại vậy!”. Một chị nói xong liền cúp máy, khiến
tai Mễ Dương được phen ù ù. Mới mấy giờ mà đã tan làm? Tác phong quan
liêu thế hả!!
Không có cách nào khác, đứa trẻ này đành tạm thời
giữ lại đồn, vừa hay hôm nay tới phiên Mễ Dương và Chu Lượng trực ban,
người nửa trước đêm, người nửa sau, đồn trưởng Ngưu liền giao cho hai
người họ phụ trách nhiệm vụ gian khổ này. Nhưng Chu Lượng lại nói mình
không biết trông trẻ con, dứt khoát chịu khổ thay Mễ Dương trực nửa ca
sau, để Mễ Dương chuyên tâm ở phòng nghỉ chăm sóc đứa trẻ.
Mễ
Dương suy xét thấy mình hình như cũng không thiệt, dù sao cũng chỉ cần
dỗ đứa bé ngủ là được, lại còn được ngủ một giấc tử tế mà không phải
trực đêm, cho nên anh vui vẻ nhận lời, mà căn bản không để ý thấy bộ mặt Chu Lượng lén cười, lại cả ánh mắt thương hại của đồng nghiệp xung
quanh nữa.
Đợi đến tối lúc dỗ đứa trẻ ngủ, cảnh sát Mễ mới biết
thế nào là lợi hại. Anh bảo tôi ngủ là tôi phải ngủ hay sao, đừng có mơ! Đứa bé căn bản không ngủ, dù cho Mễ Dương làm trò hề, hay vỗ về, cô bé
cứ trợn tròn hai mắt thao láo nhìn Mễ Dương, thỉnh thoảng còn cười khanh khách, cứ như đang đùa vậy.
Mễ Dương sau cùng hết cách, đành hát bài hát ru ngày xưa bà ngoại vẫn hát ru anh cho cô bé nghe, hát mãi hát mãi đến nỗi anh cũng bắt đầu khóc! Dỗ cả nửa buổi không thấy hiệu quả
gì, Mễ Dương đang định gọi điện nhờ mẹ tư vấn cho, bỗng phát hiện đứa bé cứ vặn vẹo mãi, mở tã ra xem, hóa ra là đã tè ướt hết cả.
Anh
vội tìm bịch tã giấy mua hồi chiều ra thay cho bé, đây là do một chị
trong đồn dạy anh, nhưng người ta cũng không thể tăng ca giúp chăm sóc
đứa bé được, nhà chị còn cả một nhà già có trẻ có cần trông nom. Khó
khăn lắm mới thay được, đứa bé thấm mệt, cũng nín khóc, bập bập môi,
cuối cùng cũng ngủ.
Mễ Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh
không dám lên giường ngủ, sợ trở mình đè lên đứa bé, thế là dứt khoát
nằm bò ra bàn cạnh đấy đánh một giấc. Cảm giác như vừa mới chợp mắt, một tiếng khóc chói tai vang lên xé tan màn đêm, Mễ Dương choàng tỉnh dậy,
nhìn đứa bé miệng ngoác ra như cái gáo, Mễ Dương thấy mình cũng sắp khóc đến nơi.
Lại một hồi vật lộn, sau cùng rút ra kết luận là vì
tiểu thư này đói rồi, sau khi nhanh chóng hâm nóng sữa bột đã pha sẵn,
rồi theo cách chị kia đã dạy cho cô bé ăn từng chút, từng chút một. Đợi
Mễ Dương lần nữa đầm đìa mồ hôi, đứa bé ợ hơi một cái, rồi thỏa mãn chìm vào giấc ngủl. Vừa mệt vừa mỏi, Mễ Dương lại nằm bò ra, lơ mơ ngủ…
“Oa ~ Oa ~”, tiếng khóc đứa bé như sấm động bên tai.
Mễ Dương lồm cồm bò dậy, “Bà trẻ ạ! Lại chuyện gì nữa đây?!”. Đứa bé gân
cổ lên gào, hốt hoảng cuống cuồng kiểm tra một lượt xong, Mễ Dương chỉ
muốn khóc ròng, đứa bé xui xẻo này, nó lại bĩnh ra rồi…
Sau trọn
một đêm tiểu trung đại tiện tổng công kích, anh chị em cảnh sát đi làm
vào sáng hôm sau đều trông rõ hai vành mắt đen to tướng ngự trị trên mặt Mễ Dương, ai cũng cười, ô, quốc bảo[3], chào buổi sáng. Đứa bé đã được
một chị trong đồn đón đi, anh chàng Chu Lượng còn cười hi hi, “Đồng chí
Tiểu Mễ, kinh nghiệm từ đâu mà có chứ, đều là học từ tiền bối mà ra cả
đấy!”.
[3] Ý chỉ gấu trúc, loài vật được xem là quốc bảo của Trung Quốc.
Mễ Dương nghe xong câu này, lập tức báo lại với đồn trưởng, lần sau luyện
tập chiến đấu theo thông lệ, xin cho anh cùng đội với đồng chí Chu
Lượng, để còn “học hỏi” tiền bối chút kinh nghiệm! Đồn trưởng Ngưu cười
tít mắt gật đầu đồng ý, rồi tay sau lưng đi khỏi. Vẻ mặt Chu Lượng tức
khắc ủ dột thiểu não, mấy bữa trước đi bắt trộm, tên trộm định giở trò
với chú cảnh sát đã bị Mễ Dương cho một đấm kêu cha gọi mẹ…
“Đại
Mễ à, cậu về nghỉ một chút đi, chuyện đứa bé để tôi giải quyết cho, đồn
trưởng duyệt rồi, mau về nhà đi, cũng sắp trưa rồi, mau đi đi!”, lão Hồ
cười tít mắt giục Mễ Dương. Mễ Dương thực sự cũng buồn ngủ lắm rồi, đầu
cứ ong ong, vừa ngáp vừa đáp, “Vâng, vậy em về trước nhé. Anh Hồ, có gì
cứ gọi điện cho em!”, lão Hồ gật đầu lia lịa. Ra cửa trèo lên xe, Mễ
Dương dự tính về nhà phải vào cảm ơn mẹ trước đã rồi mới được ngủ, trông trẻ con thật không đơn giản!! Mẹ, con tôn thờ mẹ!!
Mễ Dương liêu xiêu đạp xe, trước mắt mơ hồ nhìn gì cũng hư hư ảo ảo, đang đưa tay dụi mắt, bỗng một giọng nữ cao vang sang sảng vang lên bên tai mình, “Hãy
cho tôi sức mạnh!!! Tôi là Shê-ra[4]…”, Mễ Dương suýt chút nữa té nhào
từ trên xe xuống, anh vội vã chống hai chân xuống đất giữ vững xe, chân
tay luống cuống lần sờ túi.
[4] Tên nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình She-ra Princess of Power, em gái He-man.
Con đường đang ồn ào là thế bỗng im bặt, ánh mắt mọi người qua đường đều đổ dồn lên người anh cảnh sát trẻ. “Anh cảnh sát này ngộ thật”, “Đáng yêu
tehé, trông rất có cá tính…”, mấy cô bé nữ sinh lén cười khi đi ngang
qua Mễ Dương, mắt nhìn anh không chớp, quay lưng thì thầm mấy câu, rồi
lại cười rộ lên, Mễ Dương lập tức đỏ bừng mặt.
Xuống xe bước liền mấy bước, trong một góc vắng vẻ Mễ Dương bắt đầu lục tìm điện thoại.
Càng sốt ruột càng tìm không ra, đến lúc mồ hôi sắp sửa đầm đìa, anh
cuối cùng cũng lần thấy điện thoại trong túi áo khoác ngoài, không biết
thủng mất một lỗi từ lúc nào, điện thoại lại trượt vào lớp lót bên
trong.
Hôm qua điện thoại vẫn còn Hello motor cơ mà, cái kẻ thất
đức nào lại đổi nhạc chuông của mình? Đúng rồi, hình như ban sáng tên
Chu béo kia đến mượn bộ sạc, điện thoại lúc ấy đang sạc pin, chỉ cho hắn chỗ để… Mễ Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn số điện thoại hiện trên
màn hình, là số của đồn, máy trên bàn của Chu Lượng… Mễ Dương hung tợn
bấm nút nghe, vỏ nhựa của điện thoại bị siết đến nỗi phát ra tiếng kêu
kèn kẹt.
“Hãy cho tôi sức mạnh!!! Tôi là Shê…”, “Xê cái đầu cậu
ấy! Đồ béo chết tiệt, muốn ăn đòn phải không?!!!”, Mễ Dương thét lên
điên cuồng “…” điện thoại im bặt, không đợi Mễ Dương mắng tiếp câu nữa,
một giọng ngần ngừ từ đầu kia truyền lại, “Đại Mễ, sao cậu biết là tớ?”.
Mễ Dương sững sờ, cúi đầu nhìn lại số điện thoại, không sai, đúng là số ở
đồn mà, anh lấy làm lạ bèn hỏi, “Phì Tam Nhi, cậu đến đồn công an làm gì hả?!”.
“Á Quân, tớ phục cậu thật đấy, sao mà chuyện gì tới tay
cậu cũng đều dễ dàng thế hả?”, Vi Tinh mắt lấp lánh toàn sao nhìn thần
tượng. Á Quân cười khà khà, “Nếu cậu mà làm ở đây gần ba năm rồi, cậu
cũng sẽ thấy rất dễ thôi”, cô miệng nói tay nhanh như chớp gõ bàn phím,
chuột di trái một chút, bấm phải một teo, một biểu đồ Powerpoint đẹp đẽ
liền xuất hiện.
“Ok, (save) lưu lại là được”, Á Quân bấm nút lưu, rồi thuần thục trượt sang bên một cái, ghế xoay lại trở lại chỗ ngồi
của mình, cô cầm cốc lên chậm rãi uống nước, nhìn Vi Tinh bên cạnh đang
lôi ghế về lại trước bàn làm việc của mình, vội vã ghi lại mấy chữ lên
sổ, không một lát lại quên sạch những điều vừa mới được dạy.
“Á
Quân, may mà có cậu, không thì tớ chết chắc”, sau khi mọi việc xong
xuôi, Vi Tinh thở phào, lôi từ trong túi ra hai quả táo bà Vi đưa cho
lúc sáng, chìa cho Á Quân một quả, Á Quân không hề khách sáo nhận lấy và cắn, “Ôi, ngọt thật đấy… Thôi nào, đừng có làm cái điệu bộ cũ rích ấy
nữa, làm gì có ai sinh ra đã biết hết tất cả đâu, cậu vào đây còn chưa
được một tháng cơ mà”.
Vi Tinh nhếch môi, cười mà mặt vẫn ủ dột
khổ sở, “Nói thật nhé, những gì gần đây tớ chịu đựng, còn nhiều hơn cả
hai mươi lăm năm trước cộng lại ấy! Giờ tớ mỗi ngày tỉnh dậy, lại cảm
thấy như trong lòng đang đeo một cục chì vậy, vừa cứng vừa tắc vừa nặng! Đi làm mà chẳng khác gì ra pháp trường!”.
“Ha ha”, Á Quân cười
phá lên, với tay lấy khăn giấy lau miệng đáp, “Cậu thật sự đâu cần như
thế, chỉ là một công việc thôi mà, thích thì làm, không thích thì nghỉ
cho khỏe! Thêm nữa cái cô Amy đó vốn đã lắm chuyện, không có việc gì
cũng phải bới bèo ra bọ, cô ta nói gì cậu, cậu cứ bỏ ngoài tai là
được!”, Á Quân bĩu môi vẻ xem thường.
Vi Tinh bật cười, từ khi
đến công ty BM, ngoài việc quen được người bạn là Á Quân ra, những việc
khác chẳng việc gì suôn sẻ cả. Món tiếng Anh đã bị cô nuốt chửng từ hàng trăm năm trước rồi giờ đâu đâu cũng có, cách thức và môi trường làm
việc hoàn toàn khác xa so với đơn vị trước, lại còn quan hệ cực kỳ phức
tạp giữa người với người, là ai đó nói mối quan hệ người - người trong
công ty nước ngoài đơn giản, không như doanh nghiệp nhà nước, chủ yếu
dựa vào năng lực? Đúng là bốc phét!!!
Sau một tháng Vi Tinh mới
sơ bộ hiểu rằng, tuy đều làm việc ở công ty BM, nhưng cũng chia ra năm
bảy loại. Tốt nhất đương nhiên là Regular, được xem là nhân viên chính
thức, ký hợp đồng năm năm, được hưởng tất cả các chế độ phúc lợi; tiếp
đến là contractor, ký hợp đồng một năm, tuy lương bổng phúc lợi không
được như Regular, nhưng cũng được xem là thuộc biên chế công ty, là
người của mình.
Sau cùng đương nhiên là “hội màn thầu” như Vi
Tinh, hợp đồng ký ba tháng hoặc sáu tháng thì không nói làm gì, lại còn
là ký với công ty môi giới nhân lực, như kiểu Fesco hay CIIC, không chỉ
lương thấp, phúc lợi không có, mà quan trọng nhất là bị người ta coi
thường, thẻ ra vào đến cái ảnh cái tên đều không có, chỉ một tấm thẻ
trắng, mỗi lần quẹt thẻ vào cửa, Vi Tinh đều có cảm giác thấp hơn người
một cái bậc.
Có thể công ty BM thấy rằng anh chỉ là người làm
công thời vụ, có thể ra đi bất cứ lúc nào, không cần thiết phải cầu kỳ
như thế, nói như Á Quân, bọn họ đến các cô các chị quét dọn vệ sinh cũng không bằng, người ta còn ký hợp đồng hàng năm với công ty vệ sinh cơ
mà.
Á Quân vào công ty BM từ ba năm trước, người Cáp Nhĩ Tân, rất phóng khoáng, kém Vi Tinh tận hai tuổi lận. Lúc ấy mới tốt nghiệp cao
đẳng, sau qua tự học tự thi được bằng đại học chính quy. Theo lời cô tự
nói, thì làm việc có thành thạo đến đâu, cũng vẫn chỉ là đứa làm màn
thầu không hơn! Cô nàng Amy vào công ty cùng lúc với cô đã chuyển thành
nhân viên chính thức, điều này khiến cô cực kỳ khó chịu, bởi luận trình
độ công tác, Amy còn thua xa cô, nhưng ai bảo người ta biết cách lấy
lòng ông chủ cơ chứ…
“Cậu không nghe người ta nói sao, ở BM là
phải lúc làm thì làm như trâu, nghe chửi thì im như heo, thấy ông chủ là phải xoắn vào vẫy đuôi như chó thì mới có tương lai, cậu đây mới làm
được đến đâu chứ!”, Á Quân cố làm ra vẻ nghiêm túc đáp, Vi Tinh không
nhịn nổi bật cười ha ha.
“Ô, các cô vui quá nhỉ!? Việc tôi giao
cho đã làm xong hết chưa?”, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Amy bỗng
xuất hiện. Vi Tinh vội vàng ngồi ngay ngắn lại, Á Quân lại cố tình xoay
ghế sang hướng khác, căn bản không thèm nhìn Amy.
Amy thầm nghiến răng, rồi nửa cười nửa không nói với Vi Tinh, “Ivy, biểu đồ ST làm xong chưa, trưa nay là deadline (hạn chót) rồi, còn cả thông tin khách hàng
cô cũng phải nhanh chóng update (cập nhật), tôi đã forward (gửi chuyển
tiếp) email của Jane cho cô rồi đấy. À phải rồi, đừng quên gọi điện cho
Nhất Phẩm Giang Sơn đặt chỗ nhé, 12 giờ cần một phòng riêng cho khoảng
tám người!”.
“Biểu đồ đó đã làm xong rồi, vụ thông tin lát nữa
tôi làm, điện thoại Nhất Phẩm thì gọi rồi, bên đó bảo trưa nay khách đặt chỗ rất đông, nếu trước 11 rưỡi mà không tới, thì không đảm bảo có
phòng riêng”, Vi Tinh trông thấy Amy ôm máy tính định đi, vội vàng đáp.
“Khách hàng hôm nay rất quan trọng, ba tuyến của ta đều phải đích thân tiếp
đãi, chuyện nhỏ như vậy cô tự lo nghĩ cách đi, tôi phải đi họp bây giờ,
cứ thế nhé!”. Nói xong Amy quay lưng bước đi. “Ơ này…”, Vi Tinh nhìn
theo bóng mảnh mai của Amy thoắt cái mất hút sau khúc quanh, đành buồn
bực dựa lưng vào ghế.
“Xí”, Á Quân lạnh lùng hừ một tiếng, “Rõ
ràng là việc Jane giao cho cô ta, thế mà cứ sai truyền!”. Vi Tinh mặt
mày thiểu não, “Nhà hàng đó đâu phải do tôi mở, tôi bảo đợi là người ta
nghe đấy chắc?”. “Có gì đâu, cậu đến sớm một chút chẳng phải là xong hay sao?”, Á Quân nhẹ như không. “Tôi?”, Vi Tinh chớp chớp mắt.
“Còn gì nữa, cậu đặt chỗ, rồi trước 11 rưỡi tới đó chiếm chỗ, thế là không
sợ lỡ việc!”, Á Quân nhún vai. Vi Tinh bừng tỉnh ngộ, sau khi chắp tay
làm điệu bộ cảm ơn xong, vội đi đặt chỗ.
“Chị à, chị gọi món chưa ạ?”, nhân viên phục vụ nhà hàng lễ phép hỏi. “Đợi thêm một chút nữa,
người của tôi tới ngay bây giờ đây”, Vi Tinh cười khách sáo, “Vâng”,
nhân viên phục vụ lại thêm trà vào cốc của Vi Tinh, rồi quay lưng bước
ra đóng cửa phòng lại.
“Phù…”, Vi Tinh thở phào, nhìn đồng hồ,
trên đó ghi rõ ràng 13 giờ 18 phút, “Rốt cuộc thì mấy giờ mới tới đây”,
Vi Tinh mất hết kiên nhẫn, cô đã đợi từ hơn 11 giờ tới giờ rồi, nhân
viên phục vụ vào ra tiếp trà đến sáu lần rồi, “Ọc ọc…”, bụng Vi Tinh lại réo lên, cô đến giờ vẫn chưa ăn cơm, mà cái giống trà này càng uống lại càng đói mới chết chứ. “Bố khỉ, làm cái trò gì thế không biết!”, Vi
Tinh rủa thầm.
Một mình ngồi trơ trọi thòi lọi ra trong phòng
suốt hai tiếng đồng hồ, cũng không gọi món, nếu người còn không chịu
tới, có khi nhà hàng còn tưởng mình đến lừa uống trà miễn phí cũng nên,
mà bên ngoài còn có người đợi chỗ nữa, đây chẳng phải là chiếm nhà vệ
sinh mà không chịu ra hay sao… Vi Tinh buồn bực đứng lên đi ra mở hé cửa nhòm ra ngoài, cô cũng biết làm thế chả ích gì, nhưng không ngồi nổi
nữa, điện thoại cho Amy, cô ta cũng chỉ toàn nói, đến ngay giờ đây.
“Là phòng này đúng không?”, tiếng Amy vang lên từ bên ngoài, Vi Tinh mừng
húm, vội mở cửa, “Mọi người tới rồi sao!”, “Ừ, hôm nay họp hơi lâu một
chút”, Amy lạnh nhạt đáp, tự mình bước vào tìm chỗ ngồi, “Ồ, vậy sao…”,
Vi Tinh trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không nói được gì.
“Chị à, mình gọi món được chưa?”, nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi Vi Tinh. Vi Tinh vừa định mở miệng, “Em gái, đem thực đơn cho chị xem là được rồi”, Amy vẫy gọi phục vụ, cô gái lập tức nhận ra ai mới là thượng đế đích
thực, vội tươi cười hai tay cầm thực đơn kính cẩn đưa qua, rồi lại khom
người giới thiệu những món nổi tiếng của tiệm. Bị gạt sang một bên, Vi
Tinh chỉ còn cách ngượng ngập ngồi xuống.
“Là phòng này đúng
không, Amy vừa gửi message (tin nhắn) cho em, để em xem lại”, Jane vừa
nhìn điện thoại vừa đẩy cửa bước vào, “Không cần xem nữa, người đã ở đây rồi, Giám đốc Ngô, chủ nhiệm Vu, mời hai anh vào đây ạ”. Cô loáng cái
đã trông thấy Amy.
Mấy người đàn ông mặc âu phục bước theo vào,
Vi Tinh chỉ nhận ra người hói đầu là sếp của mình, cũng là sếp của Jane, cô vội vàng đứng lên. “Ô, Ivy cũng ở đây à, David, anh gặp cô ấy rồi
chứ, người mới vào Team chúng ta”, Jane mỉm cười giới thiệu. David phong độ ngời ngời nhìn Vi Tinh gật đầu, “Gặp một lần rồi phải không, chào
cô!”. Anh ta là người Hồng Kông, Vi Tinh lễ phép gật đầu, “Chào anh!”.
“Cô đợi lâu rồi đúng không?”, David mỉm cười hỏi, Vi Tinh vừa định gật đầu
khách sáo, thì đã nghe thấy tiếng Amy bên cạnh nũng nịu, “Vâng, các anh
mà còn không tới, em đến chết đói ở đây mất ấy chứ”. Vi Tinh kinh ngạc
quay sang nhìn Amy, mình không nghe nhầm đấy chứ? Cô ta đợi lúc nào vậy
hả?
“Vất vả cho cô rồi, cô gọi món mình thích ăn vào nhé”, Jane
khẽ vỗ vai Amy, rồi quay sang Vi Tinh, “Ivy, cô có việc cần tìm tôi
sao?”, “Tôi…” Vi Tinh hơi sốc, không biết phải nói thế nào, Á Quân đã
nói, thông thường trong trường hợp này, ai ngồi đợi chỗ, sếp đều sẽ bảo
cùng ăn cơm. Vừa nãy Vi Tinh nhìn thực đơn mà ứa nước miếng, nhưng bây
giờ…
“À, là thế này, Liêu Mỹ trên đường đến công ty hình như xảy
ra chuyện, cô ấy nói trong chốc lát không qua ngay được, bảo chúng ta cử người qua lấy tài liệu mà chị cần về trước, em đang bảo Ivy đi lấy về”. Amy nói xen vào, rồi quay sang cười với Vi Tinh, “Phiền cô đi một
chuyến vậy, địa chỉ và điện thoại của chị ấy tôi đã gửi vào điện thoại
cô rồi”.
Điện thoại đúng lúc ấy kêu lên “tinh tinh” làm Vi Tinh
chỉ muốn quăng ngay vào thùng nước, “Nếu đã vậy, Ivy, em mau gọi xe đi,
mang tài liệu về trước đã, mai này họp còn cần dùng, cám ơn em nhé”.
Jane gật đầu cười với cô, rồi lại tươi cười quay sang hỏi han khách
hàng, loáng cái tiếng nói cười rôm rả cả căn phòng.
Người thành
ra vô hình là Vi Tinh đành cười giả lả gật đầu với mọi người trong
phòng. “Vậy tôi xin phép đi trước, chúc mọi người ngon miệng, bye bye”.
Những người khác đều lịch sự gật đầu, chỉ riêng Amy còn bồi thêm một
câu, “Việc đó gấp lắm, cô đừng có làm lỡ việc đấy!”. Vi Tinh vừa bước ra cửa, nhân viên phục vụ đứng trước cửa liền hỏi, “Chị muốn đi tìm nhà vệ sinh ạ?”, “Hả? À không, tôi có chút việc phải đi trước, mọi người ở lại dùng bữa được rồi”, Vi Tinh cười ngượng ngập, vội quay lưng đi khỏi.
Vừa đói vừa cố nén giận, Vi Tinh khó khăn lắm mới bắt được xe, nhằm thẳng
đích đến, trên đường cô bấm tin nhắn cho Đào Hương, tức cái là bàn tay
run rẩy toàn bấm nhầm nút, chỉ một hàng chữ đơn giản mà cô bấm sai đến
ba lần. Đáng ghét! Vi Tinh quẳng điện thoại qua một bên, cố gắng hít thở sâu, trấn tĩnh lại.
Cô ta có thể vô sỉ như thế chứ, nói dối
không chớp mắt ta không thèm chấp, không biết bà cô đấy còn chưa được ăn cơm sao!! Việc đến tay cô ta thì việc nào mà chả gấp! “Gấp cái đầu mẹ
cô ấy!”, Vi Tinh không nén được chửi thầm, xong rồi lại thấy có gì là
lạ, ngẩng đầu lên liền phát hiện lái xe đang nhìn mình qua gương chiếu
hậu, ánh mắt hai người chạm nhau, bác lái xe vội đánh mắt nhìn sang
hướng khác như không có chuyện gì xảy ra.
Vi Tinh đỏ bừng mặt, cô vẫn chưa nói tục chửi bậy trước mặt người lạ bao giờ, cô lôi khăn giấy
từ trong túi ra, lau trán, rồi hai má như để khỏa lấp đi sự xấu hổ, ban
nãy đứng gọi xe toát hết cả mồ hôi, nóng cũng làm bực mình! Thảo nào Á
Quân ghét Amy đến thế, Amy cái gì mà Amy, không phải tên là Lưu Thái
Xuân sao, quê chết đi được!
“Ọc ọc…” bụng lại sôi lên ùng ục, Vi
Tinh nhíu mày dùng tay ấn chặt dạ dày, đè nén cảm giác bỏng rát do đói
gây ra. “Cô gái, sắp tới rồi, bên đó toàn là ngõ nhỏ, mà lại là đường
một chiều, xe này không vào được”, bác lái xe ngoảnh nửa đầu sang nói.
“Uhm, vâng, bác cho cháu xuống ở phía ngoài là được, à phải rồi, cho
cháu xin cái biên lai nhé!”, Vi Tinh rút ví ra.
Lúc sắp xuống xe
nhìn bác lái xe có vẻ kỳ kỳ, hình như định nói gì nhưng lại lưỡng lự, Vi Tinh cũng không có thời gian mà để ý. Khi nãy còn mải bận tức tối, vừa
xuống xe mới phát hiện chỗ này cách xa nhà mình không xa lắm, đồn công
an Lục Gian Phòng? Vi Tinh xem lại điện thoại, lần tìm theo địa chỉ ghi
trong điện thoại.
“Đi qua ngõ này, đi về bên trái qua con đường
nhỏ, rồi rẽ phải là tới”, Vi Tinh vừa đi vừa lẩm bẩm. Suốt dọc đường cô
phát hiện nơi này rõ ràng đang giữa trưa, mà lại cực kỳ yên tĩnh, hàng N tiệm cắt tóc mà không có tiệm nào mở cửa.
Thỉnh thoảng có cô gái đi dép lê, tóc buông xõa từ trong phòng đi ra hắt nước hay làm gì đó,
trông thấy Vi Tinh cũng đề nhìn dò xét một lượt từ đầu đến chân. Sơ mi
trắng, váy chữ A, giày cao gót, có thể là cảm giác trang phục của mình
không ăn nhập tí gì với nơi này, Vi Tinh thấy không thoải mái, vội rảo
bước nhanh vào trong.
Nhưng cứ theo chỉ dẫn trong tin nhắn Vi
Tinh càng đi càng rối tung rối mù, đến một cửa ngõ, cô đứng lại lôi điện thoại ra định gọi cho cô đồng nghiệp tên Liêu Mỹ kia để hỏi,
“139……1261…… Á!!!”. Đang cúi đầu bấm điện thoại, Vi Tinh kêu lên một
tiếng thất thanh rồi ngã ngồi ra đất.
“Ấy chết, đồng chí, xin
lỗi, rất xin lỗi, cô không sao chứ, tôi vội quá, không trông thấy cô,
thật sự rất xin lỗi cô!”, một giọng nam cao trầm dồn dập vang bên tai Vi Tinh. Bị xe đạp quật ngã, Vi Tinh có hơi choáng, ngẩng đầu lơ mơ nhìn
người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh.
Bốn mắt chạm nhau, Cao Hải
Hà đang từ đơn vị vội vàng đi ra bỗng sững sờ, cô gái này nhìn sao quen
quen, không biết đã gặp ở đâu rồi. Vừa rồi nhận điện thoại, nghe tin vợ
và cô em vợ vừa xuống tàu đều đang ở đồn công an, trong điện thoại vợ
chỉ biết khóc, cô em vợ cũng chỉ biết khóc, sau cùng cảnh sát phải bắt
máy bảo anh tới ngay. Cao Hải Hà không hiểu đầu đuôi thế nào cũng chỉ
biết xin với chính ủy cho nghỉ để chạy ngay tới, cũng may đơn vị cách đó cũng không xa lắm, mượn cái xe đạp anh vội vã lên đường. Không ngờ lúc
rẽ ở đầu ngõ lại đâm vào người ta.
“Đồng chí này, hình như chúng
ta đã từng gặp nhau thì phải?”, Cao Hải Hà buột miệng hỏi, vừa mới định
thần lại, Vi Tinh vô thức hỏi, “Anh là ai?”, tiếp đó ngoái đầu tìm điện
thoại. “Điện thoại của tôi!”, cô hét toáng lên, định gượng đứng lên đi
nhặt cái điện thoại “giải thể” như Liên Xô cũ. “Ui chao”, vừa cử động đã thấy đau ở mông, cúi đầu nhìn, “Váy của tôi!!! Anh xem!” Cao Hải Hà
nhìn theo, quả nhiên, trên chiếc váy ghi đã hằn lên mấy vết bẩn.
“Thực sự rất xin lỗi, để tôi đền cho cô”, Cao Hải Hà theo bản năng định đỡ Vi Tinh dậy, Vi Tinh cũng theo phản xạ có điều kiện trốn tránh, tự mình
liêu xiêu đứng dậy. “Vi Tinh? Thế này là thế nào?!”, Mễ Dương dừng như
dừng xe Ferrari, tạt đuôi một cái dừng ngay xe đạp lại. Tiếp đến anh
nhảy ra khỏi xe, cũng không thèm quan tâm chiếc xe đạp loạng quạng rồi
đổ chỏng gọng ra đất, một tay túm lấy Vi Tinh xem xét một lượt từ trên
xuống dưới.
Vừa rồi từ xa đã trông thấy một đôi nam nữ đang
“giằng co”, cô gái trông rất giống Vi Tinh, vội phóng thật nhanh, phát
hiện quả nhiên là Vi Tinh, cô đang trốn tránh cái gì, còn người đàn ông
kia lại vẫn đang “động chân động tay”! Bây giờ nhìn ra, Vi Tinh thì quần áo lấm lem, mặt mũi trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, mồ hôi còn có cả
giấy (Thực ra lúc nãy bác lái xe định nói, cô gái, khăn giấy lau mồ hôi
còn dính trên trán kìa), tạo hình vô cùng nhức mắt, Mễ Dương lập tức sa
sầm mặt mày, nhìn chòng chọc Cao Hải Hà, “Anh là ai? Định làm trò gì?!”.
“Mễ Dương?”, Vi Tinh ngây ra nhìn Mễ Dương đang như thần binh thiên tướng,
anh không còn cái vẻ cợt nhả thường ngày nữa, mà đang vô cùng nghiêm túc nhìn mình. Những khổ sở vì làm bảng biểu lúc trước, khổ sở vì đọc không hiểu email, hôm nay lại bị Amy bắt nạt, tới giờ vẫn chưa được ăn cơm,
tin nhắn thì gửi không đi, vừa xong lại còn bị xe đâm, bao nhiêu uất ức
tủi thân và áp lực bỗng chốc tuôn cả ra… “Oa…”, Vi Tinh căn bản không
kiềm chế nổi nữa bắt đầu cất tiếng khóc, vừa khóc vừa gọi, “Mễ Dương, Mễ Dương…”.
Mễ Dương hồn vía lên mây, tiếp đó cơn giận dữ trong
lòng phút chốc bốc lên ngùn ngụt, anh một tay túm lấy cổ áo Cao Hải Hà
còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, “Đồ khốn!”, sau câu chửi rủa là cái nắm đấm đầy căm phẫn…
“Á…”, tiếng khóc của Vi đại tiểu thư nín bặt, trơ mắt nhìn Mễ đại hiệp từ trước mắt mình… bay ra…