Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 3: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt - Chương 3



4. Công Việc Khó Khăn
Nắng sớm khiến thành phố thức giấc.
Trước cửa hàng tiện lợi ở tầng một của tòa nhà thương mại, hai cảnh sát hình sự trẻ tuổi, một nam một nữ đứng cạnh nhau. Người đàn ông ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm cà phê vừa mua, trong khi người phụ nữ nghiêm túc nhìn xuống cuốn sổ của mình.
"Tiểu Sài, tôi sẽ đi hỏi những nhân viên hiện tại một lúc. Anh đến văn phòng nhân sự để kiểm tra thông tin của những nhân viên đã nghỉ việc, và chú ý đến những người có mối thù với Mai Gia Hân." Nữ cảnh sát Lạc Anh nói. Cả đêm tăng ca đã khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên mệt mỏi nhưng đôi mắt to sáng của cô vẫn toát lên thần thái lấp lánh.
“Được.” Sài Kiệt vỗ vai cô, đưa qua một cốc cà phê giấy: “Làm vài ngụm cho sảng khoái đi.”
Lạc Anh lườm anh ta, sau đó trợn mắt: "Tôi ghét cà phê."
Bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc và ngây thơ của Sài Kiệt, cô sải bước vào cánh cửa xoay bằng kính của tòa nhà thương mại.
Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Vân Châu nằm trên tầng 18 của tòa nhà này.
Mới hơn 9 giờ, ngoại trừ giám đốc bán hàng Thạch Thành, người đã tham gia vào cuộc điều tra và trợ lý kế hoạch Lâm Từ, tất cả các nhân viên khác đều đã đến.
Đây là một công ty nhỏ chỉ có khoảng 20 nhân viên. Sau khi chấm công, các nhân viên lần lượt ngồi vào bàn làm việc của mình, bật máy tính và bắt đầu công việc trong ngày. Đối mặt với hai viên cảnh sát đột nhiên tới thăm, bọn họ đều lộ ra vẻ tò mò cùng nghi hoặc.
Dưới sự sắp xếp của quản lý hành chính, họ ngồi tại chỗ làm việc, chờ đến khi được gọi tên, họ bước vào phòng hội ý để công an hỏi cung trực tiếp.
Người đầu tiên được phỏng vấn là một nữ nhân viên tên Đường Quyên, 32 tuổi, là giám đốc thiết kế.
Dưới mắt cô có hai quầng thâm, trông như chưa ngủ dậy, dù trang điểm nhẹ nhưng vẫn không giấu được vẻ hốc hác.
“Cô làm việc ở đây bao lâu rồi?” Lạc Anh hỏi.
"Một năm rưỡi."
"Cô cảm thấy công việc thế nào?"
Đường Quyên do dự hai giây, sau đó cười nói: “Tôi có thể nói thật sao?”
“Được.”
“Như cứt ấy.”
Lạc Anh nhướng mày, thăm dò hỏi: “Sếp đối xử tệ với cô sao?”
“Tôi đang nói sự thật, không nói xấu bất kỳ ai.” Đường Quyên lảng tránh cuộc trò chuyện. “Ở đây tăng ca quá nhiều, lại còn không được trả tiền làm thêm giờ. Bề ngoài, họ nói rằng đi làm lúc 9 giờ sáng tới 7 giờ tối là nghỉ làm nhưng thực tế lãnh đạo sắp xếp tôi rất nhiều việc. Không làm hết, tôi còn phải mang máy tính về nhà làm luôn trong ngày. Nếu không làm xong trong tuần, cuối tuần còn phải tiếp tục làm việc.”
“Con gái tôi mới ba tuổi, ngày nào về nhà tôi cũng phải nấu cơm dỗ con, ăn xong lại phải bật máy tính làm poster, cắt video, không dám chậm trễ một giây. Tôi chỉ có thể đi ngủ sau 12 giờ đêm còn phải thức dậy lúc 6:30 sáng để bắt tàu điện ngầm. Ai có thể chịu được điều này chứ?”
Khi nói điều này, cô ta mở miệng và ngáp cùng với nước mắt chảy ra từ đôi mắt.
“Tôi thấy cô là giám đốc thiết kế.” Lạc Anh nhìn xuống thông tin nhân viên. “Cô có thể phân phối một số công việc cho cấp dưới của mình mà?”
“Giám đốc cái gì chứ!” Đường Quyên tự giễu cười. “Công ty này chỉ có khoảng 20 người, nói hay thì gọi là “đồng quản lý”, nhưng đó chỉ là sự biện hộ của Mai tổng. Là giám đốc nhưng tôi chỉ như một người lao động chân tay nặng nhọc, mỗi tháng nhận được có 5.000 tệ, còn phải bồi thường cho công ty nếu bản vẽ thiết kế có sai sót.”
Lạc Anh quan sát vẻ mặt của cô ta, hỏi lại: “Cô không nghĩ đến việc thay đổi công việc sao?”
“Tôi đã nghĩ tới việc từ chức, nhưng làm sao tôi có thể tìm một công việc khác đây?” Vẻ mặt của Đường Quyên tối sầm lại. “Tôi đã gửi đi rất nhiều hồ sơ xin việc. Trong các buổi phỏng vấn, họ luôn hỏi, cô đã kết hôn chưa? Cô đã có con à? Đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi? Sau khi tôi trả lời sự thật thì mọi thứ toang luôn rồi.”
“Tôi đang nghỉ thai sản thì đơn vị cũ kiếm cớ đuổi việc. Khi con tôi được nửa tuổi, tôi lại đi tìm việc nhưng không được. Sau một năm tìm kiếm mới có một nơi nhận tôi vào làm. Sao tôi dám bỏ việc dễ dàng như vậy? Nhà cần cái ăn, con cái phải đi học, gia đình tôi thì thiếu tiền!”
Lạc Anh gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó hỏi: “Đêm qua từ 10 giờ đến 12 giờ cô đã làm gì?”
“Đêm qua con gái tôi bị sốt, tôi chăm sóc nó ở bệnh viện nhi gần như cả đêm. Để tôi nghĩ lại xem… Chúng tôi đến bệnh viện lúc khoảng 9 giờ, xếp hàng chờ tiêm về đến nhà cũng đã gần 1 giờ rồi, tắm rửa sạch sẽ xong thì đi ngủ.”
“Đêm qua lúc 10:54, Mai Gia Hân đã gọi cho cô, cô có biết không?”
“Không.” Đường Quyên lắc đầu, “Điện thoại của tôi ở chế độ im lặng, lúc về đến nhà tôi mới thấy. Khi đó cũng đã quá muộn nên tôi cũng không để ý, đại khái chắc là bảo tôi sửa video. Thực ra, tôi có nghe thấy cũng sẽ không trả lời đâu, sức khỏe của con gái tôi quan trọng hơn công việc. Tệ nhất thì hôm nay tôi sẽ bị chỉ trích.”
“Mai tổng sẽ mắng cô vì điều này sao?” Lạc Anh hỏi.
“Tất nhiên.” Trong mắt Đường Quyên hiện lên một tia hận ý, sau đó cô trở nên bất lực: “Bởi vì con tôi đi ngủ sớm, hơn nữa tôi đã quen với việc buổi tối tắt tiếng điện thoại, cho nên trả lời tin nhắn rất chậm. Vì chuyện này, sếp đã trách cứ tôi rất nhiều lần trong cuộc họp. Nhưng tôi thực sự không hiểu, tại sao tôi phải trả lời tin nhắn trong vài giây ngoài giờ làm việc?”
Cô dừng lại một chút, hỏi: “Cảnh sát, cô hỏi cái này làm gì? Mai tổng có chuyện gì sao?”
“Tình tiết vụ án tạm thời không thể tiết lộ, cảm ơn đã dành thời gian hợp tác.” Lạc Anh cười nói.
Người thứ hai bị thẩm vấn là một nam nhân viên. Vương Chương, 25 tuổi, là nhân viên điều hành phương tiện truyền thông mới.
Lạc Anh sắp xếp thông tin rồi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có ấn tượng gì về sếp của mình, Mai Gia Hân?”
“Mai tổng, bà ấy giống như một nữ hoàng thượng đẳng còn chúng tôi đều là chó của bà ấy.”
“Bà ấy có thường bắt anh làm thêm giờ không?”
“Cái này làm sao có thể gọi là “làm thêm giờ”? Đây rõ ràng là làm việc 24 giờ. Làm toàn thời gian. Người khác 996, tôi là 007. Mà này, chị cảnh sát, đơn vị của chị còn thiếu người không? Cho tôi vào làm đi, bảo vệ canh cổng cũng được, tôi thật sự không muốn làm việc ở nơi bóc lột này một ngày nào nữa.”
“Công việc của chúng tôi cũng không hề dễ dàng.” Lạc Anh mím môi cười.
“Tôi biết, nhưng ít nhất cô có thể đóng góp cho xã hội! Không giống như tôi, người đã kiệt sức và chỉ có thể cống hiến cho sếp, tôi không thấy được giá trị của cái công ty chết tiệt này!”
“Anh ghét công việc của mình à?”
“Ha ha! Ghét chỉ là nói giảm nói tránh. Để tôi nói cho cô biết điều này, Mai tổng buổi tối tiếp khách ăn cơm, tôi phải đi uống rượu cùng. Mai tổng đi công tác, tôi phải đến nhà bà ta cho chó ăn và dọn phân cho mèo. Mai tổng tham gia các hoạt động vào cuối tuần, còn tôi phải phục vụ trà nước, cầm túi và áo khoác của bà ta. Bà ta lười đi bộ dưới trời nắng. Vì vậy, tôi phải làm tài xế miễn phí. Cô nói đi, những việc này thì có liên quan gì đến hoạt động truyền thông mới?”
Anh ta lộ ra vẻ bất bình, rồi nói: “May mắn thay, bà ấy và Thạch Thành đã trở nên thân thiết hơn trong sáu tháng gần đây. Thạch Thành được gọi đi ăn uống, làm việc thay tôi. Tôi được giải thoát và chỉ cần điều hành những tài khoản linh tinh này.
Nhưng nó vẫn vắt kiệt sức người. Công ty chỉ biết vẽ bánh to, hoàn toàn không tính đến tình hình thực tế, bắt tôi phải tăng lượng người theo dõi từ 0 lên 10.000 trong vòng một tháng, nếu không sẽ bị trừ thành tích. Khốn nạn, nói vậy nghe có hợp lý không? Nếu bà ta không muốn trả lương thì nói rõ ràng ra!”
Lạc Anh nhìn khuôn mặt gầy guộc, nước da tái nhợt và đôi mắt đỏ ngầu của đối phương, rõ ràng cảm nhận được đây không giống như một chàng trai trẻ hai mươi tuổi, mà giống như một cái vỏ đã bị khoét rỗng. Trong lòng cô hiện lên một tia đồng tình, chân thành đưa ra một đề nghị: “Anh còn trẻ, cùng lắm thì nhảy việc đi.”
Vương Chương cười toe toét, vẻ mặt đầy châm chọc: “Thế giới này đen như quạ, nhà tư bản thì làm gì có ai có đạo đức. Tôi tốt nghiệp ba năm trước, thay đổi ba công việc. Những người lãnh đạo tôi gặp, người sau còn tuyệt hơn người trước. Mai Gia Hân không phải là người duy nhất, càng không phải là người tuyệt nhất… Quên nó đi. Thôi làm việc rồi sống cho qua ngày. Nếu thực sự không được, tôi sẽ từ chức và về quê làm ruộng.”
Trên môi anh nở một nụ cười giễu cợt, nhưng ánh mắt anh lại chứa đầy sự hoang vắng và bất lực.
Khoảng 20 nhân viên còn lại lần lượt bước vào để tiếp nhận điều tra.
Một vài người trong số họ thẳng thắn trả lời nhanh chóng, trong khi những người khác im lặng và không muốn nói nhiều hơn.
Từ những thông tin thu thập được, Lạc Anh đã tóm tắt sơ bộ về đặc điểm của Mai Gia Hân - một người phụ nữ mạnh mẽ, độc đoán, hống hách, thường xuyên bắt nhân viên làm thêm giờ, điều này đã khiến rất nhiều người bất mãn.
Khi cuộc điều tra kết thúc, đã hơn 11 giờ trưa.
Lạc Anh sắp xếp tài liệu và bước ra khỏi phòng họp. Lúc này, Sài Kiệt, người đi cùng cô cũng vừa bước ra khỏi phòng nhân sự, vẫy tay với cô.
Trưởng phòng hành chính tiễn hai người tới cửa, hỏi đi hỏi lại: “Đồng chí, Mai tổng đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng tôi không liên lạc được với cô ấy cả sáng nay rồi.”
“Vụ án không thể công khai vào lúc này. Cảm ơn vì sự hợp tác của mọi người.” Sài Kiệt trả lời.
Hai người đi thang máy xuống lầu, lên xe cảnh sát, lần lượt ngồi ở ghế lái và ghế phụ.
Lúc này, Sài Kiệt từ trong túi lấy ra một tờ giấy A4 được gấp lại, đưa cho cô và nói: “Xem tôi tìm thấy gì này?”
Lạc Anh cầm lấy mở ra, lập tức hai mắt sáng lên.
Đây là sơ yếu lý lịch cá nhân và ảnh chân dung, trên nền màu xanh lam là khuôn mặt của một cô gái đang cười.
Có hai từ được viết trong cột tên:
Xin Xue.
......
“Tân Tuyết...Tân Tuyết…”
Lạc Anh nhanh chóng mở cuốn sổ và tìm thấy những ghi chú được ghi trong cuộc họp lúc sáng sớm:
“Người nhặt rác nghe thấy người phụ nữ hét lên: “giúp”, “làm ơn”, “tha cho tôi”, “tôi xin lỗi tôi biết sai rồi”. Họ cứ lặp đi lặp lại hai từ: xin xue.”
“Xin Xue, Tân Tuyết!” Vẻ mặt của Lạc Anh đột nhiên trở nên phấn khích, “Người này là nhân viên cũ của công ty? Chúng ta mau đi tìm cô ấy! Ở đây có cả số điện thoại di động và địa chỉ email này!”
Cô chỉ vào sơ yếu lý lịch, hào hứng hỏi: “Anh đã thử gọi cho cô ấy chưa?”
Sài Kiệt lặng lẽ nhìn cô ấy nói: "Tân Tuyết này đã c.hết cách đây hai năm."
"Ah......?"
"Tân Tuyết, sinh năm 1994, quê ở huyện Giang Bình, thành phố này. Sau khi tốt nghiệp đại học năm 2016, cô gia nhập Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Vân Châu với tư cách là chuyên gia quy hoạch, sau đó được thăng chức làm giám đốc quy hoạch.”
"Vào đêm ngày 18 tháng 7 năm 2020, Tân Tuyết đột ngột qua đời vì một cơn nhồi máu cơ tim trong khi đang viết bản tóm tắt công việc ở phòng thuê. Cha mẹ cô đã khiếu nại với công ty, vì cho rằng công ty giao việc quá sức nên đã gây ra cái chết đột ngột của con gái họ. Tuy nhiên, công ty cho rằng Tân Tuyết không chết trong lúc làm việc nên từ chối mọi trách nhiệm bồi thường.
"Hai bên đưa nhau ra tòa, cuối cùng tòa ra phán quyết có lợi cho công ty. Gia đình Tân Tuyết không chấp nhận và kéo một đám đông đến gây rối. Họ tạt sơn đỏ ở lối vào công ty và đập phá xe của Mai Gia Hân."
“Ra là vậy…” Sau khi nghe Sài Kiệt thuật lại, Lạc Anh cau mày, vẻ mặt trở nên rất nặng nề.
"Đây là tất cả những gì quản trị viên nói với tôi nhưng có thể không toàn diện." Sài Kiệt nói, "Tôi sẽ cố gắng liên lạc với gia đình của Tân Tuyết để xem liệu có thể tìm hiểu thêm gì không."
“Được.” Lạc Anh gật đầu, “Vậy thì tôi sẽ đi liên lạc với bên tòa án, xem xem có thể tìm hiểu thêm chi tiết vụ kiện năm đó không.”
"Được rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.