Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 4: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt - Chương 4



5. Chúc Mừng Sinh Nhật
Nắng chiều tràn vào tiệm cà phê.
Một người phụ nữ mặc đồng phục của trung tâm mua sắm đẩy cửa kính ra, chuông gió trên cửa rung lên. Cô bước nhanh vào, nhìn xung quanh.
Sài Kiệt đứng dậy khỏi ghế sofa, vẫy tay với cô ấy: "Xin hỏi, có phải là cô Mạc Uyển Quân không?"
"Chao ôi!"
Người phụ nữ bước nhanh tới, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp, hơi hơi cúi đầu: "Xin chào."
"Xin chào, cô Mạc, tôi là cảnh sát hình sự của cục công an quận Nam Thành. Tôi họ Sài." Sài Kiệt đưa thẻ căn cước của mình cho người kia xem.
"Xin chào, xin chào, sĩ quan Sài, xin chào!"
"Mạo muội gọi điện hẹn cô ra đây, tôi không làm trễ nải công việc của cô chứ?"
“Không sao, tôi đã nhờ nhân viên của cửa hàng bên cạnh trông coi giúp rồi.” Cô cười hiền, chỉ tay lên trên. “Cửa hàng của tôi nằm trên lầu bốn, đi thang máy lên xuống rất tiện, lát nữa anh có thể đi xem thử một vòng, chúng tôi quần áo nam nữ đều có."
“Kinh doanh rất tốt nhỉ?” Sài Kiệt cười lịch sự nói.“Tôi thấy trung tâm mua sắm này có rất nhiều người qua lại.”
"Cái này thì, không cần biết có tốt hay không, dù sao thì tiền cũng sẽ vào túi ông chủ mà thôi." Mạc Uyển Quân cười sảng khoái nói. "Nhưng nếu cậu mua một chiếc váy 200 tệ, tôi có thể nhận được thêm 3 tệ tiền hoa hồng, ha ha, đủ để mua một cây kem rồi."
Hai người cười nói vài câu, rồi đối mặt nhau ngồi xuống.
Sài Kiệt thay đổi chủ đề, đi thẳng vào vấn đề chính: "Tôi yêu cầu cô gặp mặt lần này, chủ yếu là vì muốn biết một số điều về em họ Tân Tuyết của cô."
Nghe câu này, khuôn mặt hoạt bát của người phụ nữ đột nhiên tối sầm lại.
Cô ấy ngoài ba mươi tuổi, cùng với nụ cười ngọt ngào, quyến rũ và trông đầy thân thiện. Nhưng một khi nụ cười trên mặt biến mất, dấu vết năm tháng như dây leo hằn lên khóe mắt, cả khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi vì phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh trong thời gian dài.
"Ôi, em họ đáng thương của tôi..." Cô cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia bi thương, "Cô ấy đã mất cách đây hai năm rồi, cậu muốn hỏi gì...?"
"Theo như tôi biết, cái c.hết đột ngột của Tân Tuyết có liên quan đến Công ty TNHH truyền thông văn hóa Vân Châu, nơi cô ấy làm việc vào thời điểm đó. Cô có biết tình hình cụ thể không?" Sài Kiệt hỏi, rồi nói thêm. "Tôi hiện đang điều tra một vụ án có dính líu đến công ty đó, vì thế chúng tôi cần tìm hiểu thêm các thông tin liên quan."
Mạc Uyển Quân không đáp lời, im lặng nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa kính. Một lúc sau, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
"Tội nghiệp con bé, cả nhà họ đều rất nghèo..." Cô lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Trước kia gia đình họ tốt như thế... Tất cả là do cái công ty truyền thông đó! Là do bà chủ của họ. Bà ta thực sự không xứng làm người mà!
"Em họ của tôi đã bị bà ta giết ch.ết, dượng và dì của tôi không chịu nổi nỗi đau mất đi con gái nên đã đi theo em ấy rồi. Con người độc ác kia, bà ta làm sao có thể ngủ ngon được mỗi đêm thế? Lương tâm của bà ta không thấy cắn rứt sao?" Cô cúi đầu nói, xen lẫn là tiếng nức nở khe khẽ.
Sài Kiệt lấy khăn giấy ra đưa cho người phụ nữ, đợi cô bình tĩnh lại mới thấp giọng hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tình hình lúc đó được không?"
Mạc Uyển Quân gật đầu với đôi mắt đỏ hoe. Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu, để cảm xúc lắng xuống, rồi bắt đầu kể:
"Tiểu Tuyết qua đời vào ngày 18 tháng 7 năm 2020. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó. Hôm đó là sinh nhật lần thứ 26 của Tiểu Tuyết. Không ngờ, đó cũng trở thành ngày mất của em ấy.
"Quê của chúng tôi ở huyện Giang Bình. Tôi đến Vân Châu để làm việc sau khi học xong cấp 3. Tiểu Tuyết học giỏi hơn tôi nhiều. Em ấy được nhận vào Đại học Truyền thông Vân Châu. Sau khi tốt nghiệp, con bé gia nhập Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Vân Châu để làm việc. Trong vòng hai năm, em ấy đã trở thành một giám đốc. Tôi luôn ghen tị với em ấy, nghĩ rằng con bé có một tương lai sáng lạng tuyệt vời, tiềm năng vô hạn. Em ấy rất xinh đẹp, thông minh vô cùng, học giỏi và có năng lực… Một người tốt như vậy, một cô bé ngoan như thế, vừa tròn 26 tuổi, lại đột ngột qua đời vì làm việc quá sức!"
"Cái công ty đó chẳng coi nhân viên là con người chút nào! Tăng ca, tăng ca, tăng ca, kéo dài vô tận. Cho dù là cuối tuần, lúc tôi và Tiểu Tuyết đi mua đồ ăn, con bé cũng phải xách ba lô theo, nhét máy tính xách tay vào trong để đề phòng. Đã nhiều lần, sếp của em ấy đột ngột gọi con bé đi làm khi chúng tôi đi ra ngoài chơi.”
"Tiểu Tuyết, đứa trẻ này có tinh thần trách nhiệm cao và da mặt mỏng. Em ấy rất xấu hổ khi từ chối người khác. Khi còn đi học đã như vậy rồi, em ấy hoàn thành tất cả nhiệm vụ giáo viên đưa cho một cách nghiêm túc mà không hề qua loa cho xong. Sau giờ làm việc cũng vậy, lãnh đạo dù có sắp xếp như thế nào, con bé cũng sẽ thành thật làm theo, có lẽ sếp nó thích tính cách ấy nên mới dám lợi dụng như vậy…”
“Sau này, Tiểu Tuyết càng ngày càng bận rộn, cuối tuần cũng không có thời gian cùng tôi đi chơi, hoàn toàn bị công việc trói buộc, hoặc là ở lại công ty, hoặc là ở nhà thuê lập kế hoạch.Lúc đó em ấy thật sự rất bận. Tuy ở cùng thành phố nhưng hơn nửa năm rồi chúng tôi thậm chí còn không có cơ hội gặp mặt.”
Nói đến đây, ánh mắt Mạc Uyển Quân hơi lơ đãng, cô lại ngơ ngác nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa kính, vẻ mặt có chút thất vọng."
Hai cô gái ăn mặc sành điệu đi ngang qua cửa sổ. Trên tay mỗi người cầm một cốc đá bào,miệng cười nói vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy vẻ trẻ trung rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Trong mắt Mạc Uyển Quân hiện lên một tia đau đớn, cô lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục về chủ đề vừa rồi: “Từ đầu năm 2020, Tiểu Tuyết đã phụ trách theo dõi hạng mục lớn trong một hội nghị trực tuyến kéo dài trong mấy tháng. Mỗi ngày chỉ được ngủ năm tiếng đồng hồ. Tôi gặp được em ấy vào đầu tháng 7. Tôi đã rất sốc khi trông thấy cả người con bé trở nên hốchác, nó gầy đến mức tôi suýt không nhận ra. Tôi khuyên em ấy cứ bình tĩnh và đừng làm bảnthân mình quá mệt mỏi. Đứa trẻ ấy lại bảo rằng không còn cách nào, có quá nhiều công việc phải hoàn thành, và công ty thì đang trong thời gian cắt giảm nhân sự. Em ấy sợ mất việc.”
"Cuộc họp trực tuyến đó kết thúc vào ngày 17 tháng 7, ngày 18 là sinh nhật của Tiểu Tuyết,tình cờ lại là thứ bảy. Tâm trạng em ấy rất tốt và đã đề xuất tổ chức tiệc sinh nhật để cùng bạn bè tụ tập vui vẻ.
“Đêm đó con bé ăn mặc rất đẹp, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ hình ảnh đó – Tiểu Tuyết mặc chiếc váy đỏ, đi đôi giày cao gót, mái tóc đen dài xõa xuống, lớp trang điểm thật kiều diễm, giống như một đóa hoa hồng.”
"Tiểu Tuyết gọi cho tôi, cùng các bạn học đại học của em ấy, tổng cộng bảy tám người.Chúng tôi cùng nhau ăn lẩu, sau đó đến KTV ca hát. Cả đám gọi rất nhiều trái cây và đồ uống, chơi Thật hay Thách, tán gẫu, ca hát … Bầu không khí rất vui vẻ, bạn cùng lớp của conbé cũng chuẩn bị bánh sinh nhật. Mọi người thắp nến và hát chúc mừng sinh nhật. Ngay khi Tiểu Tuyết nhắm mắt lại chuẩn bị ước nguyện thì điện thoại di động của em ấy reo lên.”
"Sau khi ra ngoài nghe điện thoại, sắc mặt con bé thay đổi, biểu cảm vô cùng bối rối, nói rằng nội dung tóm tắt cuộc họp có gì đó không ổn, khách hàng không hài lòng nên phải quay lại và sửa đổi ngay lập tức.”
"Tất cả chúng tôi đều cười nhạo em ấy. Nói rằng đây không chỉ là một ngày cuối tuần vui vẻ, mà còn là ngày sinh nhật của em. Tại sao em ấy vẫn nghĩ về công việc? Hãy để sếp đợi một chút đi. Nhưng mà con bé lại lo lắng đến mức ôm túi của mình và chạy ngay ra ngoài khi chưa kịp thổi tắt nến.”
"Tôi đuổi đến cửa phòng để hỏi em ấy, tối nay em nhất định phải hoàn thành công việc à? Con bé nói chắc chắn phải làm xong, vì hôm nay lãnh đạo có việc gấp, bản nội dung thì bắt buộc phải gửi cho khách hàng ngay lập tức."
"Tôi lại hỏi có muốn tôi đi cùng em ấy không nhưng nhận được câu trả lời không. Em ấy sẽ hoàn thành việc chỉnh sửa nhanh nhất có thể và cố gắng quay lại chơi cùng mọi người tiếp, nên tôi không đi theo.”
"Tôi thật sự rất hối hận! Mỗi lần nghĩ lại, tôi đều hận không thể tự tát mình hai cái! Nếu lúcđó tôi cùng quay về với Tiểu Tuyết, có lẽ tôi sẽ kịp thời phát hiện mà gọi 120. Em ấy sẽ không phải chết!"
Nói đến đây, hai hàng nước mắt chảy dài trên má Mạc Uyển Quân.
"Sau khi Tiểu Tuyết rời đi, tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho em nhưng không nhận được câu trả lời." Sau một lúc im lặng, Mạc Uyển Quân sụt sịt nói tiếp. "Tôi nghĩ, có lẽ lúc đó em ấy đang bận việc nên thôi không làm phiền. Rồi tôi đợi đến hơn 10 giờ mà vẫn không thấy em nhắn lại, gọi mấy lần con bé cũng không bắt máy nên tôi vội vàng đi tìm.”
“Lúc 11 giờ tôi đến nhà Tiểu Tuyết thuê thì em ấy đã được xe cấp cứu đưa đi rồi, tôi chạy đến bệnh viện thì bác sĩ nói tôi đến muộn rồi, tôi không kịp gặp con bé lần cuối…..”
"Chính bạn cùng nhà của em ấy đã gọi 120. Người bạn đó về nhà sau 10 giờ tối và thấy Tiểu Tuyết nằm ngã trên sàn trong bộ váy đỏ, khuôn mặt tái nhợt và bất động, gọi thế nào cũng không thức dậy.”
"Cửa phòng của Tiểu Tuyết mở toang, máy tính xách tay trên bàn đang bật và bản tóm tắt cuộc họp đang sửa đổi được mở trên màn hình.”
"Bác sĩ nói đó là đột tử do nhồi máu cơ tim. Chúng tôi đều cảm thấy không thể tin được. Một thanh niên không có bệnh lý nền sao lại bị nhồi máu cơ tim?! Bác sĩ giải thích cho chúng tôi là do căng thẳng, tinh thần lo lắng, và thức khuya lâu ngày. Tất cả những yếu tố đó đều có thể gây ra nhồi máu cơ tim.”
"Tội nghiệp dì dượng, họ chỉ có một cô con gái đó, làm sao mà chịu đựng nổi! Dì tôi nghe tin xong liền ngất xỉu tại chỗ, chỉ qua một đêm mà tóc dượng tôi đã bạc trắng! Cả nhà họ đều là người tốt mà sao ông trời không có mắt, người tốt sao không được đền đáp..."
Sài Kiệt thở dài, muốn an ủi cô, lại không biết nên nói cái gì, đành phải tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? "
Mạc Uyển Quân xì mũi, cố nén tiếng khóc mà tiếp tục. "Chúng tôi đều cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này. Mọi người đã yêu cầu công ty của Tiểu Tuyết giải thích. Rõ ràng là họ đã ép nhân viên tăng ca nhiều lần. Và đêm đó, Tiểu Tuyết cũng lên cơn đau tim vì phải quay lại làm việc ngoài giờ, công ty không thể không có trách nhiệm đúng không?”
"Nhưng tôi không ngờ rằng công ty đã hành động thiếu trách nhiệm và không chịu thừa nhận.Họ nói rằng Tiểu Tuyết hoàn toàn không được phép làm thêm giờ. Mọi người rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì họ nên đã thuê luật sư đến kiện. Dượng và dì của tôi cả đời đều là người lương thiện, những người lao động bình thường nên không hiểu luật pháp có quá nhiều khúc mắc như vậy. Họ chỉ nghĩ rằng Tiểu Tuyết không thể chết không rõ ràng, họ yêucầu phải có một lời giải thích cho em ấy! Nếu không thì con bé làm sao có thể yên nghỉ nơichín suối?”
"Chúng tôi đều tin tưởng mình có thể thắng kiện, dù sao sự thật đều rành rành ra đó! Pháp luật công minh chính trực, nhất định sẽ trừng trị kẻ xấu, đem lại công bằng cho chúng tôi!”
"Sau phiên tòa, thẩm phán tuyên bố “bác bỏ toàn bộ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn”. Mọi người đều sững sờ và không hiểu ý nghĩa của việc đó. Sau đó, luật sư giải thích rằng chúng tôi đã thua kiện và công ty không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào hay phải bồi thường bất kỳ khoản nào.”
“Dì tôi sức khỏe không tốt. Từ khi kết án, bà ốm một thời gian rồi bệnh hen suyễn tái phát. Sau đó bà ấy đã không qua khỏi.”
"Dượng tôi dẫn một vài người họ hàng đến tầng dưới của công ty và kéo một biểu ngữ, yêucầu đàm phán với lãnh đạo công ty, tôi cũng đã đi cùng ông ấy. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Mai Gia Hân. Nếu cậu hỏi tôi thì tôi thấy bà ta nên đổi tên thành “Vô lương tâm”*!”
* 梅佳欣 (Méi jiā xīn): Mai Gia Hân. Đoạn này chị họ của Tân Tuyết chơi chữ, đọc lại thành 没良心 (Méi liángxīn): Vô lương tâm.
“Người phụ nữ kia thật kiêu ngạo, còn kiêu ngạo hơn cả thái hoàng thái hậu. Bà ta gọi chúng tôi là lũ quê mùa, lũ lợn bẩn thỉu, những kẻ ăn xin và bảo chúng tôi biến đi, nếu không sẽ gọi cảnh sát để tống chúng tôi vào đồn cảnh sát. Bà ta nói rất nhiều lời lẽ xúc phạm như “Đừng bắt xã hội phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình”, “muốn moi tiền thì nói luôn đi”, “mạng người rẻ rúng đáng giá mấy đồng chứ”... Nói thật khó nghe. Bà ta chỉ đạo một nhóm bảo vệ đuổi chúng tôi đi. Một trong số đó đã đẩy dượng tôi xuống, lưng ông đập vào góc bồn hoa khiến ông ấy ngã nằm xuống đất, không thể di chuyển, cuối cùng được khiêng đi bằng cáng.”
“Anh họ của dì tôi rất tức giận. Hôm sau, bác ấy lại dẫn một đám người đến đó. Họ tạt sơn đỏ lên cửa công ty, đập vỡ kính xe của Mai Gia Hân. Kết quả lại bị bà ta báo cảnh sát vì tội cố tình gây rối, cảnh sát đã tạm giam bác ấy sáu tháng.”
“Mùng 3 Tết năm nay, tuyết rơi rất dày, tôi và bố mẹ mang theo đồ Tết sang thăm nhà dượng nhưng gõ cửa mãi không thấy ai trả lời. Nhà tôi đánh bạo mở cửa bước vào thì thấy dượng đang treo cổ trên xà, đầu quấn vòng dây, cả người đã bốc mùi hôi thối rồi…”
“Thức ăn trên bàn cũng bị thiu hết, bốc mùi và đầy giòi như cơ thể ông ấy. Bên cạnh là bức ảnh chân dung của dì tôi và Tiểu Tuyết.”
Mạc Uyển Quân dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nghiêng đầu nhìn dòng người và xe cộ bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, hồi lâu không nói.
Sài Kiệt cũng im lặng.
Cúi đầu, hắn yên lặng dùng thìa nhỏ quấy hình trang trí trái tim trắng tinh trên bề mặt ly latte, khuấy động cùng chất lỏng màu nâu hòa thành hỗn độn bọt tuyết.
Anh mơ hồ cảm thấy có một ngọn lửa bốc lên từ đáy lòng, hừng hực thiêu đốt trái tim băng giá của mình. Anh không thể rõ cảm xúc ấy là gì.
......
3 giờ chiều, công ty luật Tinh Nguyên.
Trong phòng tiếp khách, luật sư Trần Tinh Nguyên rót cho Lạc Anh một tách trà, kể lại vụ án năm đó.
“Tôi đặc biệt ấn tượng với vụ án mà cô vừa hỏi.” Trần Tinh Nguyên thở dài, “Mặc dù đã hai năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi đều tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.”
"Nói thật, không phải trình độ tôi kém mà là luật sư của bị cáo quá giỏi. Miệng lưỡi sắc bén, có thể biến đen thành trắng, biến chết thành sống. Quy định của pháp luật như gia quy của nhà anh ta vậy. Thảo nào hắn được coi là kim bài luật sư*!”
*Luật sư rất giỏi, có tỉ lệ thắng kiện cao, được đánh giá cao trong ngành.
"Yêu cầu của gia đình Tân Tuyết rất đơn giản. Họ muốn công ty chịu trách nhiệm về cái chết đột ngột của cô ấy. Không bồi thường cũng không sao, họ chỉ muốn nhận lại một lời xin lỗi. Nhưng công ty hoàn toàn phớt lờ mọi trách nhiệm và kiên quyết phủ nhận việc sắp xếp cho Tân Tuyết làm thêm giờ.”
“Làm thế nào để một người chứng minh rằng họ đã làm thêm giờ? Một là phải có đơn chấp thuận làm thêm giờ, hai là bảng chấm công chi tiết. Hai thứ này là bằng chứng tiên quyết, nhưng đáng tiếc, Tân Tuyết đều không có.”
"Chúng tôi đã cung cấp bản ghi chép cuộc gọi giữa Mai Gia Hân và Tân Tuyết vào đêm hôm đó, đồng thời mời chị họ của cô ấy và các bạn cùng lớp đại học làm chứng trước tòa. Ngoài ra, còn có bản ghi sửa đổi trong phần mềm máy tính xách tay của Tần Tuyết cũng chứng minh rằng cô ấy đã quay lại đến nhà thuê để thực hiện chỉnh sửa trong tối đa 1 giờ. Những tài liệu này có thể được sử dụng làm bằng chứng về việc làm thêm giờ.”
“Tuy nhiên, luật sư của bị cáo đưa ra ba quan điểm phản bác. Thứ nhất, chị họ và bạn học đại học đều có quan hệ mật thiết đối với nguyên đơn, độ chứng thực không cao.”
“Thứ hai, Mai Gia Hân khăng khăng nói rằng bà ấy đã nhìn thấy nhóm bạn của Tân Tuyết trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó. Vì vậy bà ấy đã gọi điện để gửi lời chúc mừng, nhân tiện nhắc nhở: “Đừng quên sửa lại bản tóm tắt cuộc họp sau giờ làm việc vào thứ Hai”. Bà Mai khẳng định rằng chưa bao giờ ra lệnh cho Tân Tuyết hoàn thành bản sửa đổi vào đêm đó. Cô biết đấy, người chết không thể nói chuyện được. Không thể biết lúc đó bà ta đã nói gì? Không có ghi âm cuộc gọi nên không ai có xác nhận được, lại càng không có cách nào chứng minh.”
“Thứ ba, Tân Tuyết đêm hôm đó ăn quá nhiều đồ chứa chất béo, dễ xúc động, lại còn hát lớn, tất cả yếu tố này đều có thể gây ra nhồi máu cơ tim.”
“Do đó, bị cáo cho rằng việc Tân Tuyết quay lại căn nhà cho thuê để sửa đổi kế hoạch là hành vi tự ý “làm việc ngoài giờ”' của bản thân, không được sự đồng ý của công ty và công ty không hề hay biết. Vậy nên họ hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm về việc đã xảy ra.”
"Công ty đó còn tuyên bố rằng, bản thân mỗi người là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của mình. Tân Tuyết phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về cái chết của cô ấy. công ty luôn tuân thủ luật lao động, quan tâm đến nhân viên, không chấp nhận tăng ca và nhân viên phải hoàn thành công việc đúng hạn trong giờ làm việc. Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, tất cả các yêu cầu làm thêm giờ sẽ không được chấp thuận.”
“Mai Gia Hân đứng trước tòa vừa khóc lóc vừa nói rằng, bà ấy hy vọng sẽ không còn tình trạng ép làm thêm ngoài giờ hay áp bức trên thế giới nữa. Và bà ta sẵn sàng trả 500 tệ tiền bồi thường nhân đạo cho cha mẹ của Tân Tuyết bằng tiền túi của mình.”
Nói xong, Trần Tinh Nguyên đập mạnh xuống bàn.
“Nhà họ Tân lúc đó như chết lặng, hỏi tôi thế là có ý gì. Tôi không còn mặt mũi nào nhìn họ, chỉ ước gì có thể tìm được kẽ hở trên gạch lát nền mà chui xuống. Tôi nói, thua kiện rồi.”
Không khí ngột ngạt như đông cứng lại.
Lạc Anh lấy cuốn sổ của mình quạt, cảm thấy hơi khó thở.
“Thật ra... Bây giờ nghĩ kỹ lại, không phải là tôi không có hy vọng chiến thắng.” Luật sư Trần nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ. “Nếu chúng tôi tìm kiếm kỹ càng hơn, chiến đấu chăm chỉ hơn, có thể giành được thêm bằng chứng giúp gia đình. Lúc đấy xin nộp đơn kháng cáo một lần nữa và công ty có thể bị kiện.”
“Nhưng lúc đó tôi mới vào nghề, làm việc gì cũng nhẹ nhàng thận trọng, không dám đắc tội người khác. Có thể đắc tội công ty truyền thông đó nhưng không thể đắc tội kẻ đứng sau lưng.”
Lạc Anh cau mày: “Người chống lưng?”
“Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Vân Châu là công ty con thuộc sở hữu của Tập đoàn Khúc Bình. Tập đoàn Khúc Bình lại có nguồn gốc sâu xa ở Vân Châu. Đó chắc chắn không phải là thứ mà những người bình thường như chúng ta có thể thách thức được.”
"Có một số mối quan hệ không thể giải thích được giữa Mai Gia Hân và chủ tịch tập đoàn Khúc Bình. Người ta nói rằng công ty con này là món quà chia tay mà vị chủ tịch đó tặng cho Mai Gia Hân. Khụ, tất nhiên, đó chỉ là một tin đồn. Tôi đã nghe nói về việc này sau khi quay về và quyết định dừng vụ kiện này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.