Tôi Là Ai

Chương 10



"Tôi chấp nhận cô làm bạn với tôi. Tôi không cần cô làm trâu làm ngựa gì hết. Cũng không cần cô trung thành với tôi đến chết gì, dùng sự chân thành đối đáp là được."

Đối phương vui mừng, ôm choàng lấy Vân Phi "Chị là người bạn tốt nhất của em. Nếu chị cần gì cứ nói với em là được."

Vân Phi bị ôm hơi lúng túng, nhưng là con gái ôm cô lại cảm thấy rùng mình hơn.

Vân Phi đẩy đối phương ra "Được. Được. Được."

Dứt được đối phương ra khỏi người mình, Vân Phi nhận ra mình vẫn chưa biết tên cô ấy, cả tuổi tác nữa. Cứ để cô ta gọi mình chị Vân Phi, chị Hai thấy mình thật già và nghe còn chẳng thân thiết nữa.

"Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

Đối phương tươi cười đáp "Em là Bạch Vi Vi. Hai mươi tuổi. Em là siêu trộm đó nha. Năm em mười tuổi đã bỏ nhà ra đi rồi. Tuổi nhỏ quá không thể làm gì. Nhưng không làm thì chết đói mất nên em đã đi ăn trộm. Lợi thế thân hình nhỏ, lanh lợi nên em mới sống sót đến bây giờ. Nói cho chị biết, em đi trộm chưa bao giờ thất bại."

Bạch Vi Vi rất vui vẻ kể về công việc của mình.

Hỏi hai câu thì được nghe luôn một câu chuyện, có lẽ câu hỏi tiếp theo không cần hỏi nữa.

Vân Phi nói "Cô hai mươi, tôi hai mươi ba, chênh lệch không nhiều, cô cứ gọi tôi là Vân Phi, Phi Phi hay Vân Vân cũng được. Đừng gọi tôi là chị nữa."

Bạch Vi Vi gật đầu "Được, chị Vân Phi."

Vừa mới nhắc đó, đối phương lại gọi Vân Phi là chị Vân Phi, cô liền cốc đầu Bạch Vi Vi một cái. "Cô bị ngốc à?"

Bạch Vi Vi chỉ cười hì hì.

Chợt bụng ai đó lại kêu ọc ọc, Vân Phi nhìn sang, nói "Bánh ăn chưa hết thì lo mà ăn đi."

"Vâng. Vâng."

Đối phương cầm bánh lên ăn, nhớ ra một chuyện. "Phi Phi, sao chị lại ở đây? Không ở với Dụ Cẩn Niên nữa?"

Vân Phi đáp "Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi khi tôi tỉnh dậy tôi không nhớ gì cả. Mấy tháng gần đây lại thường mơ thấy những điều kì lạ nên tôi mới muốn đi tìm hiểu quá khứ của mình."

"Nói như vậy, chị không nhớ gì, làm sao tìm hiểu được đây?"

Điều này vẫn là điều mà Vân Phi chăng trở. Không nhớ gì cả, những giấc mơ kia cũng quá hư ảo, cô phải tìm từ đâu, từ ai đây? Vân Phi chỉ thở dài không đáp.

Thấy Vân Phi im lìm, thái độ cũng thay đổi, Vi Vi chỉ ăn và không hỏi nữa.

Im ắng một chút thì Vân Phi cất tiếng nói "Thôi thì tôi đi tìm người nhà của cha tôi trước vậy."

"Người nhà cha chị? Là của Dụ Cẩn Niên sao?" Cứ nhắc đến Dụ Cẩn Niên, mắt Bạch Vi Vi lại phát sáng lấp lánh.

"Phải. Nhưng nói người nhà ông nhưng lại mang họ Lại, là một người con gái hay sao ấy! Là con gái ruột của ông."

"Lại Ý Linh. Con gái của Lại Thi Ca. Cũng chính là con gái Dụ Cẩn Niên." Bạch Vi Vi nói.

"Cô đúng là fan cuồng, biết rõ thật ấy." Vân Phi công nhận về cha mình, Bạch Vi Vi còn hiểu rõ hơn cô nữa.

Bạch Vi Vi ngồi kể lại về Dụ Cẩn Niên với tất cả những gì mà cô biết. Về cuộc đời của ông, về mối tình của ông với Lại Thi Ca, về những chiến tích nổi danh thiên hạ.

"Tuy ông ta chuyên làm việc phạm pháp nhưng là một người rất tốt, rất đáng ca ngợi, chị thấy đúng không?"

Vân Phi nghe hết câu chuyện của Bạch Vi Vi, không nói gì cả. Nhưng thực ra trong lòng cũng thầm ca ngợi và khâm phục chính cha của mình.

"Vậy cô có biết Lại Ý Linh đang ở đâu không?"

"Không biết." Bạch Vi Vi lắc đầu.

Vân Phi cứ tưởng chuyện gì về cha mình Bạch Vi Vi cũng biết. Nhưng có lẽ chỉ về Dụ Cẩn Niên thôi, đời sau của ông chỉ là một dấu chấm hỏi. Cô thở dài.

"Phi Phi, chị định sẽ làm gì để tìm được bọn họ cũng như nhà chị đây?"

Vân Phi lắc đầu, cô cũng luôn tự hỏi chính mình như thế.

Bạch Vi Vi lại nói "Em thấy chị mà muốn tìm hiểu về con cháu của Dụ Cẩn Niên chỉ có thể xâm nhập vào giới hắc đạo mà thôi."

" Giới hắc đạo? "

Bạch Vi Vi gật đầu "Phải. Dụ Cẩn Niên trước đây là người nổi tiếng trong giới hắc đạo. Thông tin về ông ấy vẫn là giới hắc đạo biết rõ nhất."

"Nhưng mà, giới hắc đạo không giống bạch đạo không hay xuất hiện trước công chúng. Họ chỉ ẩn trong bóng đêm hoặc ẩn mình dưới mặt nạ bạch đạo thôi."

"Vậy làm sao tìm được họ?"

"Tuy hắc đạo ẩn thân nhưng có một tổ chức hắc đạo rất nổi tiếng. Chị tham gia vào tổ chức đó, chắc chắn hành trình tìm hiểu này sẽ rút ngắn và còn rất dễ dàng nữa."

"Tổ chức đó ở đâu?"

"Chị đồng ý mang em theo em mới nói." Bạch Vi Vi tỏ vẻ thần bí, nhưng thật ra cô đang nuôi một giấc mộng. Cô muốn mình trở thành một siêu trộm được mọi người công nhận chứ không phải tự bản thân mình rêu rao. (Làm trộm mà muốn mọi người công nhận mới ghê =)))))

Cô nghe đồn rằng tổ chức đó có thể đào tạo được sát thủ lại có thể đào tạo siêu trộm để phục vụ cho tổ chức. Nhưng nó ở nước ngoài, cứ đi trộm vặt vảnh như cô thì mười năm nữa cũng chưa chắc sẽ đến được đó.

Bây giờ cơ hội đột nhiên ập tới. Ngu mới không nắm bắt nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.