Nhìn tướng người phùng phình một cách kì quặc của Vân Phi, Lại Ngạn Vũ hơi cau mày, Sim thì cười mỉm.
Nếu không đặt trong hoàn cảnh này thì ai nhìn thấy Sim cũng sẽ nghĩ anh ta là một học trưởng mà cô gái nào cũng muốn xuất hiện một lần trong thanh xuân của mình.
Nhưng đó chỉ là mơ mà thôi.
Sim và Vân Phi đều ngần ngại, không ai tiến đến trước. Lại Ngạn Vũ không có nhiều sự kiên nhẫn như vậy, lệnh "Sim."
Sim liền hiểu ý mà xông lên, hình ảnh một học trưởng thanh tú trở thành một ác ma đúng là mở rộng tầm mắt.
Sim lao tới Vân Phi nhanh như chớp, may mắn là Vân Phi phản ứng kịp thời không thì cũng ăn gần chục đòn rồi.
Thế mạnh của Sim là tốc độ, anh ta có thể ra ba chiêu chỉ trong vòng hai giây, một tốc độ vô cùng đáng gờm.
Vân Phi cũng không kém hơn, cô đã từng giành nửa năm để rèn tốc độ cơ mà.
Hai người đánh nhau, Sim tấn công, Vân Phi nghiêng về phòng thủ hơn. Cô vẫn đang thắc mắc về thông điệp mà vừa nãy Độc Nhãn truyền tải, cho nên cô vẫn nên thăm dò một chút.
Sim thấy đối phương chỉ thủ thì càng tăng tốc tấn công hơn, nói "Có phải là khinh thường ta hay không?"
Vân Phi nghe câu nói đó thì hơi sựng người, nhanh chóng lộ sơ hở. Mái tóc giả bị Sim một phát đấm vào đầu làm rơi xuống. Mái tóc dài của Vân Phi xõa ra trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Sim đứng vững lại trố mắt nhìn. Lại Ngạn Vũ thì bình thản như mặt hồ không gợi sóng. Độc Nhãn không quan sát ai khác ngoại trừ Lại Ngạn Vũ, thấy biểu thị đó thì ngầm thừa nhận đối phương quả thực quá tinh mắt.
Vân Phi bị đấm một phát rất mạnh, nằm sóng soài dưới đất, đầu óc lân lân, cơ thể cũng suy yếu nghiêm trọng. Cô không ngờ mình bị phát hiện rồi.
Châu Kim Lăng ở trên cây quan sát toàn cảnh, ngay lúc Sim đấm vào Vân Phi, anh kêu lên một tiếng biểu thị đau đớn nhưng cũng rất hưởng thụ trận đánh này. Thật quá mát mắt. Khi bộ tóc giả đó bay ra thì anh rất kinh ngạc, không ngờ đó lại là nữ.
Bị lộ rồi, Độc Nhãn bỗng run sợ cầm cập, nhìn đối phương không dám rời mắt.
Sim chết sững một lúc rồi cũng quay lại nhìn chủ mình. Thấy lão đại rất bình thản thì cũng hiểu dụng ý của người khi bảo mình đấu với người này. Võ công thật sự rất khá, chưa bao giờ đấu võ lại cảm thấy hăng hái như vậy.
Mặc dù thân phận nữ nhân bị lộ rồi, mà người kị nữ nhân ở đây lại chưa lên tiếng, không gian cũng chết lặng tại chỗ.
Sau một đợt choáng váng đầu óc, Vân Phi cũng gom lại được hồn vía, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Nhìn bộ dạng này của Vân Phi, Sim rất buồn cười mà không dám cười, quay mặt đi chỗ khác cắn răng chịu đựng.
Lại Ngạn Vũ thấy lạ, ngước lên nhìn Vân Phi. Bị đấm một phát, tóc giả bay mất mà mặt nạ cũng méo luôn rồi, trông không ra thể thống gì cả. Nhưng anh không để ý chuyện đó.
" Giải thích?" Lại Ngạn Vũ nhìn Độc Nhãn.
Độc Nhãn hắn ta lại bắt đầu căng thẳng "À.. thuộc... thuộc hạ mới. Thân thủ... rất.. rất được. Vì... vì biết Lại... Lại lão đại thích... à không.. kị phụ nữ... nên... nên..."
Sim quay qua nói " Giờ thì bị phát hiện rồi, tính sao đây?"
Độc Nhãn ấp úng "Tôi.. Tôi..."
"Nguyên tắc. Phạm rồi." Lại Ngạn Vũ chỉ nói vài chữ cụt ngủn lại khiến Độc Nhãn sợ đến tè ra quần. Hắn ta muốn toàn mạng trở về bây giờ hơi khó.
"Vừa nãy là chê điều kiện lão đại đưa ra quá ít, bây giờ lại dám dẫn phụ nữ đến đây. Lão đại tôi ghét nhất là người không biết điều." Sim nói.
Độc Nhãn dập đầu "Tôi... tôi biết sai rồi. Xin anh, lão đại. Cho tôi một đường sống. Tôi nhường. Tôi nhường hết cho lão đại."
Vân Phi nhìn Độc Nhãn vô cùng khó hiểu. Cho hết vậy cô bây giờ thì sao?
Lại Ngạn Vũ ngồi tựa ra ghế, ngón tay nhịp nhịp lên cạnh ghế "Anh xem, tôi có giống như người phá vỡ nguyên tắc của mình?"
Độc Nhãn nghe như sét đánh ngang tai, hắn ta căng thẳng đến mồ hôi túa ra như tắm.
"Lão đại bây giờ thế nào?" Sim quay sang hỏi. Bị Lại Ngạn Vũ liếc mắt một cái, anh ta liền hiểu mình vừa hỏi một câu thật ngu ngốc.
Sim quay qua nhìn Độc Nhãn "Có trách thì trách bản thân ông ngu ngốc rồi." Anh ta đưa hai tay ra sau, rút ra hai con dao vô cùng sắt bén.
Vân Phi luôn chú ý đến đối phương, lại nhìn Độc Nhãn, hắn ta ra hiệu cầu xin cô. Tính mạng hắn đều thuộc vào cô lúc này.
Tính mạng của cô cũng như vậy.
Sim đang từng bước từng bước tiến đến. Những lúc thế này anh ta thường rất hưng phấn, anh ta muốn nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt, trong đôi mắt của đối phương. Càng sợ hãi càng tốt, nên anh ta sẽ luôn thật từ từ mà chiêm ngưỡng.
Vẻ mặt Sim vô cùng quỷ dị, không còn giống anh ta lúc bình thường, thư sinh, thanh tú, khiến Vân Phi cũng phải rùng mình sợ sệt.
Nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra, không ai có thể giúp cô lúc này cả.