Tôi Là Ai

Chương 65



Bọn người Dannel trở về, Dương Thắng ngồi trong phòng khách đọc sách, trông bình tĩnh như thế nhưng thật ra tâm hồn anh đang bị bão tố vây lấy.

Bao vải đó là thứ Diễm Tú lúc trước vẫn luôn giữ bên mình như báu vật, từng nghe cô nói đó là món quà mà mẹ cô tự tay làm, từng đường thêu trên đó đều nhiễm một chút máu vụng về của mẹ cô.

Bà Lưu không phải là một người phụ nữ khéo tay.

Ngày mà Dương Thắng mong chờ nhất lại thành ngày đại họa của gia đình Lưu Diễm Tú, ngày mà mãi mãi khắc ghi trong đầu anh.

Anh chứng kiến cô ấy đau khổ đến tột cùng lại chẳng thể làm gì.

Đâu là lời thề non hẹn biển, đâu là lời hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cho cô ấy.

Đến cả chính anh cũng thấy nực cười.

Bây giờ thứ anh giữ lại được cho cô chỉ là bao vải nhỏ này.

"Chúng em trở về rồi." Đầu Bự cùng Dannel đi vào.

Dương Thắng gắp quyển sách lại, im lặng trông chờ tin tức của Đầu Bự.

Dannel đi thẳng đến ghế sofa dài, ngã người lên đó, than thở "Mệt chết rồi."

Đầu Bự đi đến trước mặt Dương Thắng chìa tay ra, trên tay chính là thứ anh mong ngóng nãy giờ. Ánh mắt Dương Thắng lộ ra ý cười, khoảng trống giữa hai hàng chân mày cũng giãn ra, anh cầm lấy bao vải, cả người đều dâng trào một luồng hạnh phúc.

"Đã lấy như thế nào?"

"Không biết ở đâu ra một mỹ nữ, cứu thằng nhóc đó, nhưng chạy một đoạn khá xa thì lại dừng lại, sau đó tụi em đến. Cô gái đó chính là bị khí thế của em làm cho hoảng sợ. Hahaha." Đầu Bự kể chuyện rất sảng khoái.

"Cô gái đó lái Báo Đen." Dannel nhắm mắt dưỡng thần, nghe Đầu Bự kể công nhưng lại bỏ qua chi tiết quan trọng nhất.

Tin tức đó đúng là làm chấn động đến Dương Thắng, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài. Chỉ chừng vài giây anh lại đặt tâm lên bao vải nhỏ.

Dannel bật dậy, giọng ai oán "Anh không biết chủ mới của Báo Đen là ai thật sao? Anh nỡ lòng nào lại để con chơi vơi giữa chợ như vậy?"

Mắt vẫn chăm chú vào bao vải nhỏ, Dương Thắng đáp "Họ dùng số tiền lớn để mua lại nó, sẽ không làm hư hại đến nó. Bán cũng đã bán rồi, anh cũng không cần phải bận tâm làm gì."

Dannel chán ghét nằm xuống, đứa con của anh, con cưng của anh đang ở chung với người lạ.

"Cô gái đó đúng là một đại mỹ nữ." Đầu Bự hồi tưởng lại gương mặt của Vân Phi, cảm thán.

"Cô gái đó trông như thế nào?"

Trên đường về, người đằng sau không nói một lời nào, Vân Phi cũng làm biếng hỏi, thế là cô đi về nhà.

Tới nơi, cô đậu xe, rồi bỏ đi, để cậu ta tự sinh tự diệt. Cậu ta nghĩ thế nào lại cùng Vân Phi đi thẳng về nhà.

"Sao cậu còn không về?" Đứng trước nhà, chuẩn bị mở cửa, thấy cậu ta vẫn lẽo đẽo theo sau, trong người hơi bực, cuối cùng Vân Phi cũng mở miệng ra hỏi.

"Không về nhà được." Cậu ta đáp lí nhí.

"Cái gì?" Vân Phi hỏi lại.

"Tôi nói là không về nhà được. Chị chở tôi đi xa thế này, tôi lại không có tiền làm sao trở về?"

Cánh cửa trước mặt hai người bỗng mở ra, Châu Kim Lăng đứng ở đó, mỉm cười "Về rồi à?" Tiếp đó là nhìn thấy cậu thanh niên kia. "Cậu này là?"

Cậu ta nhanh nhảu đáp "Em là người của chị ấy."

Châu Kim Lăng mặt ngơ ngác nhìn sang Vân Phi, Vân Phi liếc mắt nhìn anh một cái rồi gắt lên "Cái gì mà người của tôi? Tôi không có gu mặn như vậy." Rồi đi vào trong "Đừng để ý cậu ta."

Vân Phi bỏ vào trong, bỏ mặc một anh chàng ngơ ngác và một ranh con.

Tuy một giây trước không biết phải ứng xử làm sao, nhưng một giây sau anh chàng ngơ đã nghe theo chủ nhà mà đóng cửa lại không quan tâm đến ranh con kia.

Đối phương lại nhanh chân chạy vào mà không thèm nói gì cả.

Anh chàng ngơ lại tiếp tục ngơ một giây rồi sau đó mới đóng cửa lại, anh nghĩ chủ nhà thật ra là một người tốt chắc chắn sẽ không nói gì đâu.

Vân Phi đi tắm ra thì thấy cảnh tượng muốn nổ đom đóm mắt, Châu Kim Lăng cùng bạn nhỏ kia đang ngồi ăn cùng nhau, à không là Châu Kim Lăng nấu ăn cho bạn đó.

Cô bình tĩnh đi đến, ánh mắt lạnh, giọng cũng lạnh "Đồ ăn ngon nhỉ?"

Cậu ta ăn như chết đói, không hay biết gì. Chợt nhận ra có một luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng, cậu ngước lên nhìn, cơm còn vương vãi khắp miệng, cười ngây ngô.

"Ăn nhanh rồi trở về đi." Nhìn cậu ta ăn như thế, Vân Phi lại yếu lòng, như vẫn lạnh nhạt nói, bỏ ra phòng khách.

"Cậu sao lại đi theo cô ấy về đây?" Châu Kim Lăng tò mò từ đầu, giờ mới có dịp hỏi.

"Chị ta đã cứu em." Sau đó là kể lại toàn bộ câu chuyện. Châu Kim Lăng vừa nghe vừa gật đầu bày tỏ sự đồng cảm.

"Anh là gì của chị ta?" Bỗng dưng cậu ta hỏi vặn lại một câu.

Châu Kim Lăng hơi ngây người rồi đáp "Bạn thôi."

"Anh thích chị ta đúng không?" Trong đôi mắt bối rối lẫn chút thất vọng của đối phương, cậu ta đã đoán ra được.

Châu Kim Lăng không đáp.

"Nhìn anh như vậy chắc chắn là chị ta không thích anh rồi."

"Nói đủ chưa?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.