Chỉ nhìn thấy hốc mắt cô ta lõm xuống, hai con ngươi như muốn rơi ra ngoài, mặt mũi trảng bệch, khóe miệng kéo rộng tới gần lỗ tai, “Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi..."
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái thứ đồ chơi khiếp. người như vậy, nhìn tới mức lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên, liên tục lùi lại, không cẩn thận bước hụt, liền bổ nhào xuống.
Lưu Hiểu Lệ lại đưa tay, đần dần di chuyển về phía tôi.
“Cái thứ đồ chơi chết tiệt, cút ngay!" Tôi kêu to lên. Theo bản năng phản kháng, hai tay không ngừng đập loạn. Cả trái tim giống như rơi vào trong hầm chứa đá, chẳng lẽ lăn này tôi thật sự xong đời rồi?
“Anh Trần Tùng, anh đang làm gì thế?”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Cát Uyển Nhi. Tôi giật mình một cái, sau đó giọng nói của Từ Phượng cũng truyền tới. Toàn thân lạnh buốt cũng bắt đầu ấm dần lên.
Nhìn lại, thế mà tôi lại đang ở trong hồ bơi, mà bầu trời âm u khi nãy cũng khôi phục lại bình thường. Ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người.
“Trần Tùng, cậu không sao chứ!” Từ Phượng tiến về phía trước, vỗ vỗ thân thể tôi quan tâm nói.
Động tác này của cô, lập tức khiến cổ áo bị trễ xuống, lộ ra một mảnh xuân sắc trước ngực. Tôi đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hình ảnh đáng sợ của Lưu Hiểu Lệ giờ phút này mới biến mất, ý thức bị kéo về hiện thực, tôi đáp: “Tôi không sao”
Khi nãy giống như đang bị đoạt phách câu hồn, nếu như đã xuống tới đây, tôi ngược lại muốn xem xem, Lưu Hiểu Lệ có phải là bộ dạng mà tôi nhìn thấy khi nãy không.
Đang định tới gần, tôi đột nhiên lại nhớ tới lời cha. và ông nội đã từng nhắc nhở, cánh tay dừng lại giữa không trung.
Hai lần này, tôi vốn dĩ không có ý định nhúng tay, thế nhưng không phải quỷ tà chủ động tìm tới hay sao, bởi vậy, trong mệnh của tôi phạm sát, làm sao có thể không nhận y bát* của tổ tiên được?
*Y bát: Truyền từ đời này sang đời khác, ở đây là để chỉ nghề vớt xác.
Thi thể này tôi nhất định phải vớt!
Nghĩ như thế, lại nhìn Huyết Ngư như ẩn như hiện trên cánh tay, tôi xoay người nói: "Chị Từ, tìm cho tôi một cái thuyền nát, tôi muốn vớt thi thể”
Mạng chỉ có một, cái này cũng không thể nói đùa. Vì lý do an toàn, tôi quyết định vẫn dùng biện pháp của ông nội.
“A?“ Từ Phượng có chút ngây người, những người khác cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Chị Từ, chị nghe anh Trần Tùng đi” Ngay sau đó Cát Uyển Nhi liền mở miệng.
Lúc này Từ Phượng mới gật đầu rời đi, Cát Uyển Nhi kéo tôi lên bờ, sau đó buộc lên cổ tay trái của tôi một sợi dây đỏ: "Ông nội em chắc chắn sẽ phù hộ anh”
Nhưng ở trên công trường thì lấy đâu ra thuyền nát? Mặc dù ở đây gần sông Hồng, nhưng bây giờ ai cũng không muốn đi gần bờ sông để kiếm thuyền.
Nếu đã muốn thuyền nát, Từ Phường liền để công nhân tùy ý tìm mấy tấm ván gỗ nát, ngay cả đ ĩnh cũng tiết kiệm không dùng tới, trực tiếp dùng dây thừng buộc thành bè gỗ. Ném vào trong hồ bơi: “Tiểu Tùng, cái này được không?"
Ngạch!*
*Ngạch: Hoàn thành vượt mức kế hoạch
Thế này thì bảo tôi phải nói làm sao, bè gỗ cũng có thể coi là thuyền đi, liền gật đầu.
Bọn họ lại tìm cho tôi thêm một cây sào, tôi cầm cuộn dây thừng còn thừa lại mang theo, buộc một vòng tại đầu cây sào, lúc chuẩn bị lên bè gỗ, liền quay người dặn dò bọn họ, “Cho dù nhìn thấy cái gì, cũng tuyệt đối không được xuống nước, cũng không cần. quản tôi.”
Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi gật đầu đồng ý, dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó tôi mới trực tiếp bước lên bè gỗ.
Bầu trời lúc này lại thay đổi, mây đen cuồn cuộn, gió lạnh tạt qua, giống như sắp mưa to. Thế nhưng những người xung quanh lại giống như không phát hiện ra, chỉ cau mày nhìn tôi.
Tôi biết, thay đổi như thế tất nhiên là không phải tới từ dương gian, chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được.
Tôi tiếp tục chống bè gỗ tiến về phía trước, gió càng lúc càng lớn. Thậm chí tôi cũng không căn chèo, bè cung có thể tự nhiên hướng về phía trước.