Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 52: C52: Chương 52



"Anh đã đi đâu vậy?" Vương Lệ Lệ hơi tức giận hỏi. Ngày hôm qua còn thành thật ra đồng làm việc một ngày, hôm nay lại quay về đường cũ. Cô cũng biết người này không đáng tin cậy, nhưng cô không ngờ rằng chỉ kiên trì được một ngày.

"Vào nhà rồi nói, ở ngoài trời nóng nực gào cái gì?" Cố Xuyên thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, nói câu này thậm chí còn mỉm cười.

"Đây là bức thư tôi viết cho ba mẹ tôi. Lần sau anh có đi thị trấn thì gửi giúp tôi." Cô còn tưởng rằng người này có thể thành thật được một thời gian, đang nghĩ xem khi nào đội trưởng đi lên thị trấn họp thì nhờ người ta gửi giúp. Nhưng nếu người này lại bắt đầu lêu lỏng thì cô còn làm phiền người khác làm gì.

"Ngày mai tôi sẽ đi gửi cho cô. Đến đây cho cô xem thứ này hay lắm." Cố Xuyên lấy ra giấy chứng nhận làm việc tạm thời của mình. Trên đó có ghi tính chất công việc, tên họ và quê quán, không có chỗ cho sự gian lận.

"Xử lý thịt heo? Đây là làm gì?"

Cố Xuyên ho nhẹ một tiếng: "Giết heo."

"Anh biết làm việc này?"

"Tôi không biết người ta có thể nhận tôi sao? Công việc này mặc dù được một người anh của tôi giới thiệu, nhưng người ta là chủ nhiệm trong chợ nông sản, tận mắt nhìn thấy tôi giết một con heo. Sau khi xử lý xong, người ta kiểm tra qua. Lúc này mới đồng ý nhận tôi làm việc tạm thời. Tiền lương một tháng hai mươi hai đồng, mấu chốt là tôi cũng được hưởng phúc lợi từ chợ nông sản." Cố Xuyên cảm thấy khá tự hào.

Tự hào về công việc giết heo tạm thời một chút cũng là lẽ dĩ nhiên. Vương Lệ Lệ không ngờ rằng hắn có kỹ năng này. Cô căn bản không nghĩ đến những người bạn xấu của hắn thực sự có thể giúp đỡ.


"Vậy anh không làm việc ở đội sản xuất nữa, lương thực tính làm sao đây? Không có phiếu gạo, dù anh có tiền cũng không mua được lương thực." Vương Lệ Lệ dù sao cũng là thanh niên trí thức từ trong thành phố đến, cũng hiểu biết về làm việc tạm thời. Có lẽ có thể được hưởng phúc lợi từ đơn vị, nhưng không có phần trong cung ứng cố định. Điều này cũng có nghĩa là không có phiếu gạo, không có phiếu dầu, không có phiếu vải, không có phiếu thịt. Ngoài tiền thì không có gì cả.

"Đến trạm ngũ cốc không mua được lương thực, nơi khác cũng không mua được lương thực. Nhìn tình hình đồng ruộng hiện nay, mùa màng nhất định sẽ tốt. Đến lúc đó mua lén với người trong thôn là được. Cô cứ yên tâm đi. Ông trời sẽ không để người dân chết đói." Cố Xuyên cố gắng an ủi vợ. Nhưng lại không đề cập đến chuyện mình lên núi săn bắn. Hắn không thể làm một thai phụ phải lo lắng sợ hãi.

"Vậy lát nữa ăn cơm tối xong, anh đi qua nói cho ba mẹ biết một tiếng, để họ khỏi lo lắng." Tốt nhất đừng đến vào lúc ăn cơm, nếu không nhất định sẽ giữ bọn họ lại ăn cơm.

"Còn cần cô nói sao? Tôi đi ngay bây giờ. Cô ở nhà nấu cơm đi, lát nữa tôi về ăn, cho hai quả trứng này vào nồi luộc chín đi." Cố Xuyên lấy ra hai quả trứng gà, là lấy từ không gian ra. Dù sao vợ cũng không biết hắn có đi chợ đen hay không.

Vương Lệ Lệ nhận trứng gà, căn bản không hỏi nó từ đâu ra. Dù sao không có khả năng là ăn trộm được, thứ trứng gà này rất quý hiếm. Gà đều nuôi nhốt trong nhà, không giống bông và dưa đều mọc trên mặt đất. Cho nên muốn ăn trộm trứng gà không hề dễ dàng.

* * *

Bên này mẹ Cố đi cắt cỏ cho gà ăn, anh cả và chị dâu Lý Thúy Thúy đi cắt cỏ cho trâu của đội sản xuất. Thứ này cũng dựa vào trọng lượng tính điểm công. Trong nhà ngoài trẻ con cũng chỉ có một mình ba Cố là người lớn.

"Hôm nay con lại đi đâu chơi vậy? Còn mượn xe đạp của người ta. Nếu đụng hỏng xe của người ta, chúng ta lấy gì bồi thường cho họ?" Ba Cố theo thói quen dạy dỗ.


Cố Xuyên bất lực, hiện tại không có tivi, cũng không có điện thoại di động, trong thôn giải trí đều dựa vào truyền miệng. Nhưng tốc độ này cũng không hề chậm. Hắn vừa mới về nhà, ba hắn đã biết chuyện.

"Con trai của ba sắp đến huyện làm việc. Một người anh đã cho con mượn chiếc xe này dùng để đi làm." Cố Xuyên nói xong lấy ra giấy chứng nhận làm việc tạm thời. Nếu không có thứ này mà chỉ nói miệng thì ba hắn nhất định sẽ không tin hắn.

Ba Cố không biết nhiều chữ, nhưng vẫn nhận ra tên con trai mình: "Con tìm công việc gì? Có đáng tin cậy không? Đừng để người khác lừa con."

"Con có cái gì để cho người ta lừa? Con giết heo cho người ta ở chợ nông sản, xem như công việc tạm thời. Hôm nay con đến đó giết một con heo cho người ta kiểm tra. Chủ nhiệm thấy con làm tốt nên mới nhận con. Hơn nữa trên giấy chứng nhận này còn đóng con dấu của nhà nước. Sao có thể là kẻ lừa đảo được?"

"Đúng, đúng, đúng, trên đây có con dấu. Thằng út, con chờ ở đây, ba cầm cho chú hai con xem thử. Chú ấy là đội trưởng, biết rất nhiều chữ, nhất định biết là thật hay giả." Ba Cố vừa nói vừa đứng dậy chạy ra ngoài. Hơn nữa chạy rất nhanh, thoạt nhìn không giống người hơn năm mươi tuổi.

Khi ba Cố quay lại, không chỉ có một mình ông mà là một đám người. Chú hai, thím hai, bảy ông chú, tám ông bác. Dù sao nhìn xung quanh cũng có hơn hai mươi người.

"Thằng út, lần này cháu cuối cũng cũng đáng tin cậy. Cháu phải làm việc chăm chỉ, đừng làm cho ba mẹ cháu thất vọng." Đội trưởng đội sản xuất kiêm chú hai vui vẻ nói. Mặc dù là công nhân tạm thời nhưng cũng bước một chân vào huyện, không giống như bọn họ vẫn luôn dựa vào ông trời ăn cơm.

"Đúng, đúng, đúng, thằng út, nghe lời chú hai của con. Lần này phải làm việc chăm chỉ, không thể thỉnh thoảng xin nghỉ nữa." Ba Cố thực sự rất vui mừng. Lần này đứa con trai út mà ông yêu quý không làm ông mất mặt, còn làm ông nở mày nở mặt. Điều quan trọng nhất là sắp tới có công việc này, nó chịu làm việc chăm chỉ thì con trai có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, không cần người khác giúp đỡ nữa.


"Đúng rồi, chú nghe ba cháu nói cháu đến chợ nông sản để giết heo. Cháu biết cách giết heo không? Trước đây chú chưa từng thấy cháu giết, có chỗ nào không biết thì đi hỏi bác ba của cháu. Ông ấy là thợ lành nghề giết heo của thôn chúng ta."

"Biết, cháu đã giết thử một con ở chợ nông sản, chỉ mấy bước như vậy. Trước đây cháu từng thấy người ta giết heo, chỉ cần dao nhanh tay vững thì không có vấn đề gì." Nguyên thân là người thích xem náo nhiệt, trong thôn mình giết heo hắn đều đi xem, thôn lân cận giết heo hắn cũng đi xem. Cho nên giải thích như vậy cũng không có kẽ hở.

"Thằng nhóc này thật gan dạ! Người ta kêu nó giết heo, nó thực sự đi giết, cũng không nghĩ lỡ như không giữ được, con heo nổi điên thì rất nguy hiểm." Mặc dù ba Cố nói như vậy nhưng trên mặt hiện rõ vẻ kiêu ngạo, con trai phải gan dạ một chút.

Kể từ khi đến thế giới này, Cố Xuyên là lần đầu tiên được nhiều người khen ngợi như vậy. Nhưng hắn không hề cảm thấy xấu hổ. Chẳng qua cô vợ vẫn đang đợi hắn về nhà ăn cơm.

"Ba, con đi về trước. Con muốn ăn cơm rồi ngủ sớm. Đêm hôm nay con phải đến huyện giết heo cho người ta trước khi chợ nông sản mở cửa." Cố Xuyên giải thích. Cho nên đêm khuya nhìn thấy hắn ra ngoài cũng đừng cảm thấy kỳ lạ.

"Công việc quan trọng, con về trước đi." Chỉ cần con trai út chịu làm thì nhất định có thể làm tốt.

* * *

Lúc Cố Xuyên về đến nhà thì Vương Lệ Lệ đã nấu cơm xong, đang hâm nóng trong nồi, nhìn thấy hắn trở về thì mới bắt đầu múc cơm.

"Đêm nay hai giờ tôi phải dậy đi làm. Đến lúc đó không gọi cô, cô cũng không cần thức dậy. Lúc tôi đi sẽ đóng cửa cho cô." Nhà bọn họ ở cạnh thôn, cũng không phải ở trong góc, trong ngoài đầy hộ gia đình. Chỉ cần kêu một tiếng là có người chạy đến, nên không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.


"Anh có muốn chuẩn bị ít đồ ăn để ngày mai mang theo không?"

"Không cần, không cần, không thể làm tôi đói được. Khoảng hai giờ chiều tôi sẽ về." Người ở chợ nông sản cho biết một ngày chỉ giết hai con heo, gần tết mới giết nhiều hơn. Nhưng bây giờ cách lúc ăn tết vẫn còn xa.

Vương Lệ Lệ chỉ nghĩ rằng chợ nông sản sẽ bao một bữa cơm nên không nghĩ nhiều.

Cố Xuyên vốn định ăn cơm xong sẽ đi ngủ sớm, nhưng người trong nhà lại lần lượt kéo đến. Chẳng hạn như mẹ đến dặn dò hắn. Chẳng hạn như Cố Lão Hắc nhà kế bên đến hỏi thăm cách tìm việc làm. Tóm lại trước chín giờ tối trong nhà chưa bao giờ yên tĩnh. Đến cuối cùng, vẫn là Cố Xuyên chủ động nói nửa đêm phải thức dậy đi làm nên hôm nay muốn ngủ sớm một chút. Lúc này mọi người mới giải tán.

Bây giờ không phải là lúc bận rộn làm nông. Bởi vì ban ngày trời quá nóng nên giữa trưa có bốn tiếng nghỉ ngơi. Mọi người đương nhiên không mệt mỏi, tội nghiệp hắn phải thức dậy đi làm vào lúc hai giờ đêm, không ngủ sớm là không dậy nổi.

Trên thực tế, ban đêm lúc Cố Xuyên thức dậy vẫn chưa đến hai giờ, cũng mới một giờ rưỡi. Nhưng cũng may hiện tại là mùa hè, không buồn ngủ như mùa đông, không nỡ rời ổ chăn.

Cố Xuyên đạp xe rời khỏi thôn, chạy nửa vòng thì từ một hướng khác lên núi. Về phần xe đạp, hắn cũng không dám tùy tiện để ở chân núi mà bỏ vào trong không gian.

Trong bẫy lần này thu hoạch khá lớn, ba con gà rừng và một con thỏ. Dù sao hiện tại hắn mỗi ngày đều có thể đi huyện một chuyến, Cố Xuyên lại tìm thêm mấy chỗ và bố trí thêm mấy cái bẫy. Cho dù có qua có lại với Chung Hành, trong khoảng thời gian gần đây cũng không thể ngừng bán con mồi.

Nhưng đi lên núi vào ban đêm thực sự rất vất vả. Vì sợ bị người phát hiện nên Cố Xuyên không dám dùng đèn pin lớn, chỉ dám dùng đèn pin nhỏ không có ánh sáng mạnh.

Về phần trên đường đến huyện lại càng khó khăn hơn. Tình trạng sức khỏe có tốt đến đâu cũng không chịu nổi mấy ngày nay ngủ quá ít. Cố Xuyên đạp xe nửa đường nhưng hai mắt gần như nhắm lại, vô cùng buồn ngủ nhưng không dám bôi thứ có mùi nồng nặc như tinh dầu. Chỉ có thể nhét hai lá bạc hà vào trong miệng nhau để tỉnh táo một chút. Nhưng chỉ có tác dụng vào lần đầu nhai, khi nhai nhiều lần thì đã không có cảm giác gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.