Vì sao rơi xuống núi luôn không chết? Tiểu thuyết là như vậy,
tivi là như vậy, ngay cả cuộc sống thật cũng như vậy! Ai! ~
Tôi sờ khắp người, toàn thân ngoại trừ hơi đau nhức và trầy
da, một vết thương nặng cũng không có.
Nhìn về phía vách núi, cao quá! Cao muốn hù chết người! Tôi
thật là lợi hại, vậy mà cũng không bị thương!
Đợi chút! Dường như trước khi rơi, có ai đó ôm lấy cơ thể
tôi, như diều hâu bảo vệ con, ôm chặt tôi, bảo vệ tôi, chúng tôi đập vào một tảng
đá nhọn, người đó đỡ trọn…
Tôi nhớ rõ mùi hương tươi mát kia, tôi thường gục trong đó
làm nũng…
Vân Sở!
Hai chữ đó đập vào ý thức của tôi, phút chốc tôi cứng đờ,
tôi nhớ rõ cái ôm ướt sũng kia. . . . . Tôi – cứng nhắc như một người máy chầm
chậm nhìn xuống y phục của mình. . . . . Toàn là máu. . . . . Không phải máu
tôi…
Anh ở đâu? !
Tôi như người điên, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy anh, ở
cách tôi mười thước.
Tôi không thể tin, mở to hai mắt nhìn, run rẩy, bưng kín miệng
mình, cố kìm tiếng nức nở, nhưng không ngăn được nước mắt.
Đó là anh sao? Trên y phục trắng như mây là từng mảng máu đổ,
từng mảng từng mảng, như hoa hồng rực rỡ nở rộ trong mộ tuyết…
Màu đỏ không phù hợp với anh, anh chỉ thích hợp với màu trắng
thanh nhã phiêu dật…
Từng bước một, tôi đi về phía anh, run run ngồi xổm xuống.
“Vân. . .” Tay tôi run rẩy giữa lưng chừng, tôi thậm chí
không dám chạm vào anh, tôi sợ. . . . Đụng đến thân thể sẽ là rét lạnh . . . .
. Anh như vậy, dường như đã không còn hơi thở… Ngực cũng không phập phồng vì hô
hấp …
Máu . . . . . Rơi, rơi không ngừng. . . . . Máu cũ đã đông lại.
. . . . Máu mới còn rỉ từng giọt…
Đã rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng nhìn thấy máu chảy
nhiều như vậy… Cha tôi… Người mắc vào bánh xe… .
Không được. . . . Trời đã cướp của tôi quá nhiều người tôi
yêu quý… Không được cướp thêm anh…
“Không được chết. . . . Vân. . . .” Đáp lại lời, vẫn chỉ có
yên tĩnh…
“A, a! ~” Tôi hét, chói tai, như một con thú bị thương.
… Giọng tôi đã khàn đặc, thế giới quanh tôi vì anh mà đã sụp
đổ. . . . .
…
Vì sao cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được người tôi yêu?
…
Ngay cả anh, cũng… .
Không! …
…
“. . . . Ầm ỹ quá. . . .” Giọng nói nhẹ như hơi thở truyền đến,
ngăn tiếng hét của tôi.
Tôi ngây ngẩn cả người, sợ mình nghe lầm .
Tôi vội vàng cúi xuống người anh, lông mi thật dài khẽ run rẩy.
Anh còn sống! Không bỏ tôi lại! Không đẩy tôi ra!
“Anh giả chết gạt em! Đồ vô lại này! Đồ vô lại này!” Nước mắt
lại tràn như suối, không biết là vì tức giận quá, hay là vui sướng quá.
“Ta vừa tỉnh. . . Bị nàng đánh thức.” Giọng nói yếu ớt hơi bất
đắc dĩ.
Không có tâm trạng tranh cãi, tôi vội vàng nâng anh dậy,
phát hiện vết thương do kiếm vẫn còn không ngừng chảy máu, tôi vội vàng áo
choàng, định cởi áo khoác, định xé thành từng mảnh, lại phát hiện áo khoác đầy
bùn, nếu cứ như vậy quấn vào vết thương, chắc chắn là bị nhiễm trùng.
Tôi không chút do dự, cởi áo khoác và áo trong, chỉ còn lại
cái yếm, nhìn lại rồi mặc vào áo khoác, tôi chỉ còn cái yếm, tôi giật áo trong,
gấp thành một miếng băng dài.
“Bảo Bảo, mặc y phục vào trước đi, rất lạnh.” Anh nói yếu ớt.
“Câm miệng! Muốn nói gì nói sau, em khâu miệng anh lại bây
giờ!” Tác phong bạn gái dã man vào lúc này hoàn toàn chiếm ưu thế.
Anh còn muốn nói, bị ánh mắt hung tợn của tôi nuốt trở lại.
Tôi băng vết thương trên người anh từng vòng cẩn thận, cho đến
khi miệng vết thương không còn rỉ máu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, buông lỏng đầu óc mới
phát hiện, mùa đông lạnh lẽo, chỉ một cái yếm sẽ không phải lạnh bình thường, lạnh
đến mức da gà dựng đứng, còn nữa. . . . . Yếm mỏng quá, hai đỉnh “bộ ngực”… có
thể nhìn thấy rõ ràng…
Mặt tôi bùm một cái, bừng đỏ, vẻ xấu hổ đã lộ trên mặt anh từ
sớm.
“Ta rất vui.” Anh biểu lộ một gương mặt khác, khóe miệng hơi
giương lên, rất “gợi cảm”.
“Có cái gì mà vui, thiếu chút nữa là anh chết rồi đó!” Tôi
đã ăn mặc chỉnh tề, chụp mặt anh, tức giận nói, “Anh biết không? Biết lúc nãy
em sợ hãi thế nào không? !”
“Cho nên ta rất vui.” Anh nhìn thẳng vào tôi, sắc mặt tái nhợt,
ánh mắt cũng rất dịu dàng.
“Thiếu chút nữa là chết, bỏ em một mình, có cái gì mà vui?
!” Tôi tức quá, vừa rồi đau buồn đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, người này lại
còn nói rất vui!
“Anh biết không? Em rất sợ máu… Em sợ anh cũng như ba em… Chết.
. . Không cần em . . . . .” Sương mù trong mắt lại nổi lên.
Anh nâng cánh tay yếu ớt, nhẹ nhàng lau nước mắt tôi, khẽ hỏi,
“Ba là ai?”
Tôi đã nói chữ “ba”, trò chơi của tôi chỉ mới mở màn, tôi đã
tự lộ dấu vết, có điều, hôm nay, tôi thật sự không có tâm trạng đùa với anh.
“Nếu em không phải tinh linh Hoa Chi, anh có còn thích em
không?” Tôi không trả lời câu hỏi của anh, lại hỏi ngược lại anh.
Anh nói, “Lòng ta trống rỗng, là nàng lấp đầy, cho nên ta
nghĩ là nàng, không phải vì ta cho rằng nàng là tinh linh Hoa Chi mới thích
nàng.”
“Tô. . . Huyễn Nhi, anh thích cô ấy sao?” Tôi mở miệng thật
khó khăn.
Anh nở nụ cười, mi cũng cười, khóe miệng càng giương lên:
“Nàng không tin ta, cho nên ta cố ý đưa nàng ấy dạ minh châu.”
“Cô ấy đến từ ba trăm năm sau, là người yêu định mệnh của
anh.”
“Thì thế nào? Ta yêu nàng.”
Tôi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, lại một câu lạnh lùng truyền đến:
“Còn nữa, đừng lộ vẻ ghen tuông, nếu muốn tìm người diễn trò, nên biết phối hợp
một chút.”
Tôi bĩu môi, biết mà, lừa anh không dễ dàng chút nào.
“Nàng không có cảm giác an toàn, vì sao? Nàng định thử ta, lại
sợ ta buông nàng ra.”
Nhất châm kiến huyết.
Không lãng mạn chút nào ~ ô ~ ô ~
Tôi không muốn nói với anh, bởi vì tôi đã yêu anh, nghĩ đến
anh rất nhiều, nghĩ đến anh rất sâu sắc.
Tôi tựa vào vai anh, hơi thở ấm áp vây quanh hơi thở của
tôi, cho toi sức mạnh.
Tôi muốn nói với anh những chuyện ngày xưa của tôi… .
“Em từng có một gia đình hạnh phúc, trong nhà không có nhiều
tiền, nhưng rất ấm áp, năm tuổi, có một ngày, ba nắm tay em, em muốn ăn kem, ba
chạy đi mua. . . . . Cứ như vậy. . . . . Bị một chiếc ô tô. . . . . Cán chết, rất
nhiều máu. . . . . Em khóc thế nào. . . . Gọi ba thế nào. . . . Ba cũng không
phản ứng…”
Nhớ lại nỗi đau làm cho mặt tôi tái nhợt, anh đau lòng nắm
chặt tay tôi, “Bảo Bảo, đừng nói nữa, chuyện không vui thì đừng có nhớ.”
“Không, em muốn nói với anh, em muốn anh biết, muốn đặt anh
vào cuộc sống của em.” Tôi cười yếu ớt, kiên cường nhìn anh.
“Ba cứ như vậy mà qua đời. Mẹ. . . Quên nói với anh, ba giống
như A Mã của các anh, mẹ là Ngạch Nương. Mẹ là người nội trợ, trong nhà chỉ dựa
vào ba, ba qua đời, cuộc sống của mẹ và em như mềm như bánh, một ngày, mẹ đưa
em đến cô nhi viện rồi đi. . . . . Mẹ vứt bỏ em. . . . .”
“Ở trong cô nhi viện rất buồn chán, tuy rằng có thể ăn no, mặc
ấm, nhưng sinh hoạt mỗi ngày như sống trong băng, rất nhiều người chờ được yêu
thương, lại không ai yêu thương, cái cảm giác đó, rất khó chịu, thật sự rất khó
chịu, cứ một khoảng thời gian, sẽ có một cặp vợ chồng không có con lại nhận
nuôi một đứa trẻ, tất cả những đứa trẻ như bọn em đều bày ra những chiếc mặt nạ
dễ thương nhất, hiền lành nhất, hy vọng mình trở thành người may mắn, có thể rời
khỏi đó, nhưng mà, ai lại thích một đứa trẻ như em, đã lớn, đã có được trí nhớ
của một đứa trẻ con? Em ở đó đợi hơn một năm, quả thực là một cơn ác mộng… Ác mộng
về sự tranh đoạt và cầu mong được yêu thương…”
“Đến khi em 7 tuổi, một đôi vợ chồng quần áo diêm dúa, mang
theo một đứa trẻ bướng bỉnh khoảng 11 tuổi, đến cô nhi viện chọn con gái nuôi,
em đã không ôm hy vọng gì, không ngờ, cậu bé ấy vừa nhìn thấy em thì đã yêu cầu
dì dượng anh ấy nhận em, anh ấy nói em đáng yêu, vừa nhìn chỉ biết không phải
loại con nít tinh ranh. Anh ấy là trưởng nam duy nhất của gia tộc, là con cưng
của ông trời, không ai không chiều anh ấy, không nghe anh ấy, vì thế, em được
nhận nuôi.” Nhớ lại anh ấy, mắt tôi toát ra vẻ dịu dàng chưa từng có.
“Đó là người trong lòng nàng?” Vân Sở dịu dàng hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Đột nhiên đưa vào nhà giàu có, bàng hoàng, bất lực, sợ mình
làm không tốt, sợ mình bị người ta ghét bỏ, may mắn có anh ấy bảo vệ, tám tuổi,
cha mẹ nuôi qua đời, không có anh ấy, em đã bị đuổi về cô nhi viện. Mà anh ấy
vì bảo vệ em, từ một đứa trẻ bướng bỉnh, càng ngày càng trưởng thành. Anh ấy
luôn nói, anh ấy phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ em… Nhưng anh ấy… Lại không bảo
vệ được chính mình. . . . . Ngốc…” Tim đau xót, mũi cũng xót.
Chuyện tiếp theo, tôi không muốn nói thêm, Vân Sở trầm mặc,
cũng không hỏi.
Anh hỏi, “Bảo Bảo, sau này em có đi tìm người sinh ra em
không?”
“Không có!” Tôi lắc đầu, kiên quyết, “Em sẽ không đi tìm người
đã vứt bỏ em.”
“Có lẽ bà ấy cũng có nỗi khỗ riêng, một nữ nhân nuôi một đứa
trẻ nói thì dễ hơn làm? Cũng có thể vì muốn tốt cho em, mới bỏ em ở đó.”
“Bà ấy nghĩ, còn em thì sao? Em chỉ muốn có tình yêu, dù ăn
không đủ no mặc không đủ ấm cũng không sao.” Tôi cười ảm đạm, “Lúc nãy, em cũng
nghĩ anh không cần em …”
“Không đâu, Bảo Bảo!” Anh nắm chặt tay tôi, truyền sự ấm áp
vào tôi.
“Đồng ý với em, anh sẽ không bỏ rơi em, được không?” Tôi
nhìn anh cầu khẩn.
“Ta đồng ý.” Anh trả lời chắc chắn.
“Vân, nếu có một ngày, cả anh cũng bỏ rơi em, như vậy… Em
cũng… Vĩnh viễn không đi tìm anh…”