Tình cảm có thể khiến người ta tổn thương, ít nhất khi xử lý
tình cảm, tôi làm thật sự thất bại.
Anh chỉ có thể ở thời điểm Lăng Lỵ không có mặt đến gặp tôi,
thỉnh thoảng chạm mặt, cũng chỉ có thể yên lặng rời đi.
Bóng dáng anh ngày càng cô đơn, anh ngày càng trầm mặc.
… .
Một ngày trời trong nắng ấm, Đinh Đang ở bệnh viện chăm sóc
tôi.
Ánh mắt tôi liên tục nhìn ra cửa sổ, hoa viên bệnh viện, một
bóng trắng bị một đám con nít vây quanh, trên mặt anh lộ ra nụ cười mộc mạc,
đám con nít vui mừng kéo áo anh.
Thấy cảnh đó, ngay cả tôi cũng kìm không được nụ cười.
“Anh ấy hình như rất thích con nít…” Tôi thì thầm với mình.
“Ai hình như rất thích con nít?” Tôi vội quay đầu, sau lưng
là ánh mắt Lăng Lỵ tràn ngập thăm dò.
Lòng tôi hoảng hốt, thiếu chút nữa đã quên, Vân Sở đến hoa
viên, là vì mỗi buổi giữa trưa, Lăng Lỵ sẽ tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến
thăm tôi.
“Không. . . . . Chỉ cảm thấy bên ngoài trời đẹp quá…”
“Anh và em xuống lầu một chút đi, ngồi trong phòng mãi cũng
buồn.” Anh dịu dàng nắm tay tôi.
“Em. . . . Em. . . . .” Tôi đã bị lôi ra đến cửa phòng.
… .
Tôi cố ý tìm một góc trong hoa viên ngồi xuống, tôi không muốn
Vân Sở nhìn thấy chúng tôi.
Tôi cười khổ, bắt cá hai tay thật sự không thể cắt đôi người.
Trong lòng đã sớm lựa chọn Vân Sở, nhưng vì sao không thể
nói nên lời với anh Lăng? Luôn có phản xạ của đà điểu, chỉ biết trốn tránh?
Tôi sợ sẽ tổn thương anh Lăng, thật sự, thời thơ ấu, anh
giúp tôi trưởng thành, thời thiếu niên, anh che chở tôi, Để có lại trái tim
anh, tôi không tiếc chơi trò mất tích, trò đính hôn, dùng mọi thủ đoạn, bây giờ,
tôi dùng mấy chữ thay lòng đổi dạ, có thể nhẹ nhàng gạt bỏ tất cả? Mấy chữ thay
lòng đổi dạ là có thể dễ dàng từ chối anh? Tôi không làm được, thật sự không
làm được.
Trừ Đinh Đang, những người quen biết tôi đều dặn dò, bảo tôi
ngàn vạn lần không thể phụ anh, lúc tôi hôn mê, sự dày vò của anh, đau đớn của
anh, từng cái đã in đậm trong mắt trong lòng, làm sao tôi có thể thờ ơ?
Lần này, anh giúp tôi và Trần Đại Vi huỷ hôn, bồi thường cho
nhà họ Trần một con số lớn kinh hoàng, anh chỉ chạy quanh ba nơi: Bệnh viện,
công ty, nhà, từ chối mọi xã giao. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng nụ cười của anh
từng chút sống lại. . . . .
Anh như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm?
Nhưng, Vân Sở…
Tôi lơ đãng nhìn về phía vườn hoa, Vân Sở đứng dưới nắng.
Một thằng bé nghịch ngợm nhảy vào vòng tay anh, anh nở nụ cười,
cười đến sáng lạn, rất sáng lạn, giờ khắc này, anh hồn nhiên tượng như một đứa
bé.
Đối mặt với kẻ thù, anh tàn nhẫn như tu la, đối mặt với người
yêu, anh là người tình dịu dàng nhất, hoá ra khi đối mặt với một đứa trẻ, anh
là… .
Tôi bất giác nâng khoé môi.
“Em vẫn nhìn bạn trai Đinh Đang, rất lâu.” Bên cạnh có một
giọng nói không vui, hơi ghen tị nhắc tôi.
“A. . . . .” Tôi hoàn hồn.
Hai bàn tay to áp vào khuôn mặt tôi, ánh mắt Lăng Lỵ tràn ngập
dò xét và ghen tỵ.
“Anh ta rất đẹp trai.”
“Ha ha. . . .” Tôi cười gượng. Vân Sở ghét nhất bị người
khác nói anh đẹp, đôi khi có thể nói, khuôn mặt này làm anh không vui, anh luôn
không phải là người để ý bề ngoài, nhưng lại đẹp không sao tả xiết.
“Không được nhìn anh ta, anh sẽ sợ hãi, anh sẽ ghen tị! Em
là của anh! Vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình anh!” Lăng Lỵ ngang ngược tuyên
bố.
“Em…”
Môi tôi bị một bờ môi điên cuồng che kín, anh linh hoạt đưa đầu
lưỡi đẩy hàm răng cắn chặt của tôi, đầu lưỡi anh hung hãn dây dưa với lưỡi tôi
…
Tay tôi đặt trước ngực anh chậm rãi nắm chặt…
Đến khi cả hai người thiếu chút nữa thì hít thở không thông,
anh mới vừa lòng buông tôi ra, nở nụ cười nuông chiều pha lẫn sự dịu dàng.
“Tốt lắm! Trở về phòng đi! Người em còn chưa khoẻ hẳn, ở bên
ngoài lâu không tốt!” Anh nắm tay tôi, khoái trá đi về phòng bệnh.
Tôi bất an quay đầu nhìn vườn hoa, anh vẫn còn bị thằng bé
ban nãy quấn lấy, nét cười vẫn sáng lạn, tôi thở dài một hơi, may là anh không
phát hiện. . . . May mắn. . . . .
Nụ hôn khiến tôi rung động, bởi vì không có đá lửa sét đánh,
không có tâm nhuyễn không thôi, có chỉ có bất an, bất an, dày đặc bất an. . . .
. Sợ người trong hoa viên sẽ quay đầu nhìn qua. . . . . Sợ người trong hoa viên
sẽ lộ ra vẻ mặt tổn thương… Tôi kiềm chế rất nhiều, mới không đẩy anh Lăng ra…
…
Lăng Lỵ vừa đi, Đinh Đang đã xán lại, trào phúng.
“Cảm giác bắt cá hai tay thế nào?”
“Sống không bằng chết!” Tôi cúi đầu như một con gà trong ổ.
“Hừ, sao có thể, tôi thấy cậu rất hưởng thụ! Các người hôn
lưỡi thật là kịch liệt!”
Tôi ngẩn người, Đinh Đang đã thấy . . . . .
“Bối Nhi, cậu không thấy mệt sao? Cậu nói với tôi, Vân Sở là
bạn trai và chồng tương lai, nghĩa là cậy thừa nhận anh ta, nhưng cậu đang làm
gì? Như vậy là cậu công bằng với anh ta? Các người làm sao lại thành như vậy? Cậu
nói với tôi, cậu và Vân Sở ngủ cùng với nhau rồi, nhưng nói thật, cho tới bây
giờ tôi chưa từng thấy hai người thân mật, thậm chí Vân Sở ngay cả chủ động nắm
tay cậu hay ôm cậu cũng không, không ai yêu nhau lại như vậy! Còn nữa, cậu nói
với tôi, cậu và Lăng Lỵ đã là quá khứ, nhưng vì sao cậu để anh ta ôm hôn, bây
giờ ngay cả lưỡi cũng hôn luôn rồi, cậu không sợ Vân Sở thấy sao?”
Tôi giật mình, nhớ lại khi còn ở thời nhà Thanh, Vân Sở tuy
lạnh lùng, nhưng chúng tôi cũng thường thân mật với nhau, nhất là sau khi có
quan hệ, chúng tôi gần như triền miên.
Đúng vậy, bắt đầu từ khi nào, ngay cả một cái ôm anh cũng
keo kiệt. . . Bắt đầu từ khi nào, Vân Sở không bao giờ dịu dàng khẽ vuốt mặt
tôi? . . . . . Bắt đầu từ khi nào, anh không bao giờ hôn tôi? . . . . . Bắt đầu
từ khi nào, anh cũng không còn dịu dàng vuốt tóc tôi…
Bắt đầu từ khi nào?
Chúng tôi dường như càng đi càng xa… .
Từ trong lòng, một luồng khí lạnh từ từ đi lên, tôi lắc đầu,
cố xua tan nó…
Sợ hãi…
Không, tất cả chỉ là ảo giác, chúng tôi chỉ không có cơ hội
thân mật mà thôi… Sẽ không …
“Cậu đoán anh ta có nhìn thấy màn kịch vừa rồi không?” Đinh
Đang cười chế nhạo.
“Không, anh ấy không thấy được.” Bằng không, anh sẽ không
bình tĩnh như vậy.
“Phải không? Bối Nhi, mắt người có điểm mù[31] mà.” Đinh
Đang cười đến quỷ dị, “Đột nhiên, tôi muốn hát…”
Trời ạ! Lại nữa… .
Đã nhiều ngày nay Đinh Đang cố ý hài bài hát này trước mặt
tôi. Tôi biết cô ấy đang bênh vực anh.
Tôi đang cám ơn trời đất cô nàng buông tha cho tôi, buông
tha lỗ tai của tôi, buông tha cho cảm giác tội ác của tôi.
Từ đó trở đi, Đinh Đang không còn hát bài hát này. . . . . Rất
lâu về sau, Đinh Đang nói cho tôi biết, cả đời này, chuyện làm cô ấy hối hận nhất,
chính là hát bài hát ấy, vào ngày hôm ấy, bởi vì, hoá ra hát cũng có thể trở
thành lưỡi dao sắc bén, đào xới vào vết thương của người khác…
Hoá ra lúc đó, có một bóng trắng, lẳng lặng dựa vào cửa, sắc
mặt người ấy tái nhợt, vẫn ấn tay vào trái tim mình, thống khổ nhắm mắt lại…