Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Chương 29: Yêu sâu sắc (kết cục)



Ngày tình nhân 14 tháng 2, tôi đã nằm viện một tháng, có thể chạy có thể nhảy, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện dưỡng sức.

Một ngày trước đó, Đinh Đang che giấu giúp tôi, tôi và cô nàng trốn khỏi bệnh viện.

Chúng ta đi dạo rất nhiều nơi, mua rất nhiều thứ.

Caravat, để trói anh thật chặt.

Khăn quàng cổ, để anh ấm áp.

Áo khoác, để anh. . . . .

Tôi không mua giày, vì Đinh Đang nói, mua giày sẽ chia tay. . . . .

Tôi và anh làm sao có thể chia tay?

Hai người chúng tôi nhìn nhau cười.

Bởi vì…

Đinh Đang mờ ám nhét hộp áo mưa vào tay tôi, mờ ám nháy mắt, “Thật ra đây mới chính xác là lễ vật trong lễ tình nhân!”

Mặt tôi đỏ lên, tôi chậm chạp dúi lại cho cô nàng.

“Thế nào? Thẹn à? Ha ha ha.” Đinh Đang giễu cợt tôi.

Tôi lùi từng bước về phía sau, giọng Đinh Đang vui vẻ, “Tôi giúp cậu hẹn anh ấy bảy giờ tối nay trên núi! Tôi còn giúp hai người thuê một phòng trên đó, nếu hai người cần, ha ha, cũng nên có chỗ mà ‘giải quyết’!” Cô nàng dương dương tự đắc giơ áo mưa, “Cậu thật sự không cần? Tai nạn thì sao? !”

Mặt tôi nóng rực, vội vàng tiếp tục dạo quanh siêu thị, để lại một quả bom cho Đinh Đang, “Không cần nó, tôi không ngại làm mẹ trước thời hạn.”

Đinh Đang phía sau hăng hái hét lên, “Nếu trúng thưởng, tôi muốn làm mẹ nuôi nha, Vân Sở đẹp trai như vậy, sinh con trai nhất định làm cả đám chết mê!”

Tôi mãi mãi nhớ rõ, khi anh cười với đám con nít kia sáng lạn đến bao nhiêu…



Lễ tình nhân, ha ha, chờ mong… .

——————————————————————————————————

Nhưng mà, đây là lễ tình nhân… .

6 giờ rưỡi, tôi tô bút vẽ lên môi lần cuối cùng, nhìn gương mặt rạng rỡ trong gương, tôi lại mỉm cười.

“Bối Bối, hôm nay đẹp quá!” Một giọng nam không hề dự kiến trước vang lên, làm cả người tôi cứng đờ.

“Lăng. . . Anh Lăng, em có nói, đêm nay đám bạn gái bọn em tham gia party tập thể. . . .” Bất an, bất an, cảm giác sẽ có chuyện gì phát sinh.

Anh đưa cho tôi một bó hoa hồng, dịu dàng, pha lẫn vẻ đáng thương, “Bạn em chắc chắn sẽ hiểu, còn một người đàn ông cô độc đáng thương, hy vọng cùng người trong lòng anh ta trải qua một lễ tình nhân ngọt ngào.”

“Anh. . . Anh hôm qua đồng ý rồi. . . .” Đầu đau quá.

“Nếu anh không tạm bằng lòng, em bỏ trốn thì làm sao bây giờ? !” Anh cười nói.

Đúng, nếu anh không đồng ý, trễ lắm 5 giờ tôi sẽ chạy trước.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Em đi nhắn tin cho Đinh Đang.”

. . . . .

“Đinh Đang, anh Lăng đến, có lẽ tôi không trốn được, cậu giúp tôi tiếp Vân Sở đi, đừng để anh ấy cô đơn, cám ơn!”

Tôi hoảng hốt một chút, lại nhắn thêm một tin.

“Nói với anh ấy, rất xin lỗi, thêm một câu, tôi yêu anh ấy. Cám ơn!”

. . . . .

Tin nhắn gửi rồi, tôi vẫn hoảng hốt.

“Chúng ta làm sao đây?” Lăng Lỵ nhẹ giọng hỏi.

“Tùy.” Tôi cười rất gượng ép.

“Bối Bối, có phải em đã hẹn với người khác không?” Anh hỏi cẩn thận, cứng nhắc.

“Anh Lăng, thật ra. . . . Cho tới bây giờ. . . Em vẫn muốn nói với anh. . . . Em. . . .” Tôi cố lấy can đảm nói hết mọi chuyện, tôi rất sợ, nếu không nói, sẽ tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương[33].

“Đừng nói. . . . Xin em. . . . Đừng nói. . . .” Anh đưa tay bịt miệng tôi.

“Anh Lăng . . . Em. . . .”

“Mãi mãi đừng rời khỏi anh, được không? Mười mấy năm tình cảm, em và hắn có bao lâu? ! Đừng nói! Em nói, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn. . . . .” Mặt anh đầy áp lực và nỗi đau. . . . . Hóa ra anh vẫn biết… Nhưng lại chọn cách im lặng. . . . . , “Anh không tin, chúng ta cứ như vậy mà chấm dứt, em vẫn đeo ngọc phượng anh tặng, cũng như anh không tháo ngọc rồng, tình cảm của chúng ta không phải nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ …”

“Anh Lăng. . . . .”

“Chúng ta làm lại một lần nữa, Bối Bối, được không? Bốn năm trước, anh không cố ý vứt bỏ em, tin anh! Khi đó, anh. . . . Anh. . . .” Anh chạm vào nỗi đau khó có thể mở miệng, thống khổ.

“Đừng nói. . . . Đừng nói. . . .” tôi bịt miệng anh, “Qua rồi. . . được rồi. . . Đừng nhớ. . . .” Rất đau, đau vì anh đã chịu quá nhiều đau khổ, vì anh phải chịu nỗi nhục nhã đó.

“Anh có cảm giác anh không xứng với em, anh mới… Nhưng trải qua chuyện lần này, anh sẽ không để em đi, anh sẽ không dễ dàng buông tay, Bối Bối, tin anh, anh sẽ dùng cả đời để đền bù cho em. . . . Đừng vội vã loại anh ra như vậy, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?” Lăng Lỵ tôi quen phải kiêu ngạo, tự tin, không phải yếu ớt như vậy, tự ti như vậy…

Tôi có thể nói gì? Tôi chỉ có thể nói, “. . . . . Được. . . .”

Một chữ vô cùng đơn giản, tim tôi lại như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng.



Lễ tình nhân, tôi vượt qua thế nào? Vẫn hoảng hốt. . . . . Cười mà không nói . . . . .

Mãi đến 12 giờ, anh mới hôn hai má tôi, vẫy tay rời đi.

Tôi lại một mình lại đi tới con phố náo nhiệt, 12 giờ hơn, trên đường vẫn còn rất nhiều đôi tình nhân chưa chịu rời nhau, ôm, hôn môi, khe khẽ thì thầm, vì sao, người khác có thể hạnh phúc như vậy, mà tôi, so với người khác nhiều hơn một tình yêu, lại có cảm giác thật nặng nề.

Đột nhiên, những hạt tuyết bạc như những chiếc lông chim rơi xuống, màu bạc nhanh chóng bao trùm khắp nơi. . . . .

Đẹp quá, màu trắng đẹp quá…

Tôi rút di động, ấn một dãy số, sau vài tiếng reng, mới có người nhận, “Đinh Đang, Vân ở với cậu sao? Hay anh ấy ngủ?” Rất nhớ, rất muốn gặp anh.

“Bối Nhi? ! Vân Sở không phải ở cùng cậu sao? ! Anh ấy nói đến bệnh viện tìm cậu, sau đó cùng nhau lên núi mà? ! Hai người không gặp?” Đinh Đang hoang mang hỏi.

“Anh ấy không tới! Cậu. . . . Cậu không nhận được tin nhắn của tôi?” Tơi không khống chế được giọng nói cao vút lên.

“Đợi chút. . . Tôi xem. . .” Mười giây sau, “. . . Bối Nhi, tôi ở PUB, không chú ý. . . . Làm sao bây giờ. . . .”

“Không xong rồi!” Tôi gập di động, lập tức gọi taxi, lên núi, trong xe, tôi gọi đến số nhà Đinh Đang, quả nhiên. . . Không ai nghe. . .

. . . . .

Một giờ sáng, trên núi yên tĩnh, không một tiếng động.

Tim tôi đập rất nhanh, chậm rãi tiến lại gần anh đang ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn về phía xa. Tuyết đã bao trùm khắp người anh thành một lớp mỏng.

Mũi tôi đắng chát. . . . .

“Nàng đã đến rồi?” Anh kkhông quay đầu, thản nhiên hỏi.

“Em xin lỗi. . . . Em. . . . .” Không thể trách bất cứ ai, chỉ có thể trách tôi. . . . .

“Không sao, ta không thuộc về nơi này, cũng không quen ngày lễ phương Tây.” Giọng anh bình thản, hơi xa cách.

Tôi vội vã hất tuyết trên người anh, tôi ôm lấy anh, không thể khống chế tiếng khóc, “Anh ngốc sao? Vì sao không mắng em? !

“Mắng cái gì? Ngày lễ này, vốn nên thuộc về nàng và hắn, ta mới là bên thứ ba không nên xuất hiện.” Giọng anh vẫn bình thản như cũ không chút lên xuống, anh lặng lẽ cởi ngọc hình rồng trên người, đặt vào lòng bàn tay tôi, “Hoá ra, ngay cả nó cũng không nên thuộc về ta.”

Sợ hãi, một nỗi sợ không hiểu, tôi nắm chặt chặt chẽ ngọc hình rồng, dường như nếu nắm chặt nó, anh sẽ không còn rời khỏi con đường tôi đi.

“Em sẽ không phụ anh, tin em!” Tôi nắm tay anh thật chặt, muốn dùng nhiệt độ cơ thể để anh ấm áp, nhưng không, anh vẫn rất lạnh, sự băng lạnh trong mắt anh càng khiến anh xa vời…

“Anh bỏ hết mọi thứ ở thời phong kiến, cùng em đến thành phố xa lạ này, em sẽ không phụ anh, tin em! Tin em!” Tôi cô cam đoan.

Nhưng vì sao, nét mặt tái nhợt của anh biến thành trong suốt… .

“Cuối cùng vẫn là ta làm khó nàng…” Anh rút tay mình về, thản nhiên nói.

“Đừng như vậy. . . Đừng như vậy. . . . Em không cho anh nghĩ ngợi lung tung. . . . .” Tôi nhào vào lòng anh, khóc.

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, tình cảm giữa ba người, thật sự mệt mỏi quá…

Anh vẫn không ôm tôi… Vì sao. . . . . Anh không ôm tôi… Vì sao anh không cảm nhận được lòng tôi… .

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá…

Đột nhiên, vai tôi bị anh ấn một cái, rất nhẹ… . Mặt anh càng ngày càng mơ hồ… Một bờ môi dịu dàng nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt đang khép dần của tôi…

“Bảo Bảo. . . . . Tái kiến. . . . .”



———————————————————————————————

Chậm chạp mở mắt, gian phòng ấm áp.

Tôi đang ở trong phòng bệnh của mình, không phải trên đỉnh núi đầy tuyết trắng.



Tôi chờ một ngày. . . . Hai ngày. . . . Mười ngày. . . . Ba mươi ngày. . . . Cho đến ngày tôi xuất viện, anh không xuất hiện, giống như một bóng nước, anh biến mất. . . . Không chút dấu vết…

Dần dần, tôi bắt đầu mờ mịt nhận ra chuyện này là sự thực, không hề khóc, không hề đau đớn…

Tôi lại nhớ đến lúc tôi năm tuổi, mẹ tôi dịu dàng xoa đầu tôi, “Bối Bối, con phải hạnh phúc.” Cho nên, bà ấy vứt bỏ tôi… .

Chỉ là lịch sử lặp lại mà thôi, tôi cần gì phải đau đến xương tủy?

Vì thế, tôi không hề chờ mong…

Cho dù, tôi mãi mãi không còn cách yêu thương người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.