Tôi Là Beta Nhưng Tôi Mang Thai Rồi

Chương 2





Edit: Cháo
Xác suất để B mang thai là 1%, mà 1% này vừa vặn bị Quý Thời Dương đụng phải.

Gia đình Quý Thời Dương được tạo thành bởi một đôi AO phổ biến, cha mẹ cậu cũng thuộc tầng lớp làm công ăn lương bình thường, một gia đình bình thường như vậy lại có hai người con vô cùng ưu tú, chị cả là A, vừa tốt nghiệp từ trường Đại học hàng đầu xong đã được giữ lại học lên nghiên cứu sinh, một em trai là O thi đậu vào trường Cấp 3 trọng điểm, hồi Cấp 2 còn học nhảy hai lớp.

Kẹp ở giữa là Quý Thời Dương, không chỉ có giới tính B mà ngay cả học tập cũng thế, thừa kế tất cả những điểm bình thường nhất của cha mẹ một cách hoàn mỹ.


Cho nên, Quý Thời Dương được nuôi thả.

Bởi vì nuôi thả cho nên to gan cấu kết với anh trai hàng xóm lớn hơn cậu ba tuổi.

Đương nhiên, anh trai hàng xóm chỉ là hàng xóm hồi nhỏ thôi.

Anh trai này chuyển đến đối diện nhà Quý Thời Dương khi cậu đương lúc thanh xuân ngây ngô, không được bao lâu thì lại chuyển đi.

Hai người họ gặp lại nhau tại quán bar vào lần sinh nhật 23 tuổi của Quý Thời Dương.

“Không được phép phá thai nghe chưa?” Hoắc An chở Quý Thời Dương về phòng trọ cậu thuê, không nhịn được đi tới đi lui.

Bởi vì chỉ có mình Quý Thời Dương ở đây, anh không thèm áp chế pheromone của mình nữa.

Hương bưởi thoang thoảng tỏa ra, có lẽ do đang trong thời kỳ mang thai cho nên dù B miễn dịch với pheromone cũng không tự chủ được cảm thấy muốn ỷ lại A.


‘Là mùi bưởi mình thích nhất.

’ Quý Thời Dương nghĩ vậy, dùng sức hít thêm mấy cái.

Ầy, muốn ăn quá.

Hoắc An nhìn vẻ mặt mê đắm của Quý Thời Dương, trong lòng thầm mắng mấy câu, quen nẻo đi vào phòng lấy một ống thuốc ức chế ra.

Anh hít sâu một hơi.

Bình tĩnh, em ấy đang mang thai, không được phạm tội.

Sau khi tiêm thuốc ức chế xong Hoắc An mới đi ra ngoài.

Anh chau mày, định mở lời nói gì đó nhưng lại nói ra lời cay độc: “Em xem em chẳng được cái gì, chỉ được cái thiên phú sinh con giống được như O.


” Nói xong anh mới nhận ra bản thân nói nặng lời.

Đang muốn giải thích, không ngờ Quý Thời Dương lại ngẩng mặt lên vui vẻ nói: “Đúng nhỉ, em cũng cảm thấy em siêu vãi.


Hoắc An nghe vậy, tức giận mở cửa bỏ đi.

Quý Thời Dương chép miệng, sờ bụng một cái: “Con à, hình như cha con không vui.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.