Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 121: Thị trấn ma (25) - "Nhiều….”



Edit: Meii

Trái tim Đường Ninh dường như vỡ vụn theo mỗi mảnh tượng rơi xuống, cậu cũng như tượng thần, không thể phát ra âm thanh, ngay cả tiếng khóc thút thít cũng không.

Cậu nhìn những mảnh tượng bị vứt xuống nước sông lạnh băng, Đường Ninh muốn duỗi tay đỡ lấy những mảnh tượng nhỏ, đáy sông lạnh như vậy, tối như thế, không có lấy một tia sáng, còn là nơi mà vị công tử kia chết đi. Đường Ninh biết y không thích bóng tối, y rất thích nơi có ngọn đèn dầu thông, thích sương khói lượn lờ, thích mùi hương vòng vờn quanh tượng thần.

Nhưng cậu không có thân thể, chỉ có thể nhìn từng mảnh tượng vỡ chìm xuống con sông sâu không thấy đáy, từng vòng sóng gợn trên mặt nước, bầu trời cũng đổ một cơn mưa to.

Đường Ninh nhìn đám dân trấn đời đời đều được Hà Thần che chở, cậu nói với một ông lão: “Khi còn nhỏ, ông mắc bệnh vảy cá, mẹ ông đã cầu nguyện với Hà Thần, hy vọng Hà Thần chữa khỏi bệnh cho ông. Là y đã chữa cho ông mà, ông quên rồi sao?”

Cậu nói với một người trung niên: “Cha của ông lúc say luôn đánh mẹ ông, chính ông khóc lóc chạy đến miếu Hà Thần, sau đó cầu nguyện với Hà Thần, muốn cha ông không đánh mẹ ông nữa. Là Hà Thần đã chuyển dời mọi đau đớn thống khổ trên người mẹ ông sang cho cha ông cảm nhận, ông quên rồi sao?”

Cậu nói với một thanh niên: “Khi cậu mới đến trường học, có bạn học trong trường lấy trộm đồ của người khác, bọn họ nghi ngờ cậu ăn trộm. Chính cậu đã đi tìm Hà Thần, xin Hà Thần chứng minh cậu trong sạch, còn giúp các cậu tìm được những thứ bị mất, cậu quên rồi ư?”

Cậu nói với một đứa trẻ: “Nhóc nữa! Mấy hôm trước nhóc mới sốt cao, là Hà Thần chúc phúc cho cậu! Tôi biết, tôi biết nhóc chẳng nhớ rõ điều này…”

Nhưng mà, cậu đều nhớ rõ tất cả.

Cậu nhớ rõ khi những người đó cầu nguyện, vị Hà Thần kia sẽ chui ra khỏi tượng thần.

Có lẽ vì đã trở thành bán thần, người thường nhìn không thấy y, nhưng Đường Ninh có thể nhìn thấy y, cậu thấy bóng người vàng kim kia sẽ cúi người, nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu của tín đồ mình.

Năm đó, ông lão quyết định khâu thi thể vị công tử, vá thành “vị thần mới” đã từng nói, lão nói, loại người này ấy mà, quá thiện tâm, tâm địa như Bồ Tát vậy.

Trời mưa rất to, không một ai nghe được tiếng của Đường Ninh, nhưng Đường Ninh lại có thể nghe hết những lời nói cay độc của những người dân trấn kia:

“Sao chúng ta lại biến tà thần trở thành thần bảo hộ của mình chứ.”

“Chúng ta cung phụng kẻ đó lâu như thế, sao kẻ đó lại có thể tổn thương chúng ta chứ?”

“Không cần, bây giờ kẻ đó cũng ra được rồi…”

Từng mảnh tượng thần chìm dần vào trong nước bùn, mưa to xối xả trên mặt sông, từng vệt sét dài xé ngang bầu trời, ánh chớp lóe lên cùng tiếng sấm vang rền chiếu sáng khuôn mặt tất cả những người ở đó.

Có người che kín hai mắt con mình lại để nó không nhìn, có người cúi đầu thấp như muốn vùi đầu mình ngực, còn có mấy người còn kín đáo nhìn con sông kia bằng ánh mắt thù hận. Những người đó phần lớn đều là người đã bị Hà Thần làm gãy tay, nếu như không phải đang không dùng tay được, có lẽ bọn họ đã vỗ tay tỏ ý ăn mừng rồi.

“Rốt cuộc thì thứ kia cũng đã bị ngăn chặn rồi!”

Đường Ninh ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện.

Cậu chưa bao giờ nghĩ những người này lại thế này, sự ác độc không kém gì những lời bình luận ác ý mà cậu thấy trên mạng, dường như cậu nghe thấy tiếng thế giới quanh cậu đang vỡ vụn thành từng mảnh.

Những kí ức về những người dân trấn này khi cùng nhau đắp tượng thần như chia năm xẻ bảy, những năm đó bọn họ quỳ lạy cung phụng tượng thần, từng lần từng lần bọn họ khẩn cầu, từ già trẻ lớn bé, từ trai đến gái, cả tiếng khóc lẫn tiếng cười ——

“Hà Thần đại nhân, cầu ngài phù hộ ta……”

“Đa tạ Hà Thần đại nhân đã phù hộ!”

“Hà Thần đại nhân ơi, số ta khổ quá……”

“Hu hu hu Hà Thần đại nhân ơi! Ba lại đánh mẹ rồi!”

“Thần à, vì sao ngài lại muốn làm điều ác vậy?”

“Đây mà là Hà Thần cái gì, là tà thần thì có! Sao thứ này lại trà trộn vào trong miếu thế này!!!”

“Nó sẽ hại chết ngươi đó!!!”

“Có chiếc cầu này! Hắn vĩnh viễn cũng không thể chuyển mình được!”

Thế giới quanh cậu lại trở lên yên tĩnh, hồn phách của Đường Ninh hơi chấn động, cậu có chút hoảng hốt, nhất thời không phân rõ đâu là ảo giác đâu là hiện thực.

Một lát sau, Đường Ninh mới có thể xác nhận được bản thân đang ngồi trên điện thờ như cũ, cậu vẫn là bức tượng thần lạnh băng trên điện thờ, trước mắt là miếu thời hoa mỹ, rường cột được chạm trổ công phu, ngọn đèn dầu trước mặt đầy dầu thông, không còn là những hồi ức bị đập tan tác cùng ánh lửa đổ nát thê lương.

Đây hẳn là gian điện thờ bỗng nhiên xuất hiện trong đêm kia.

Có lẽ cậu đã trở về rồi, trở về hiện thực.

Nhưng vừa rồi… tại sao cậu lại nhìn thấy quá khứ của Hà Thần vậy?

Vô số cảm xúc bi thương bủa vây lấy Đường Ninh, mới chỉ thoáng nghĩ đến những gì Hà Thần đã trải qua, Đường Ninh đã cảm thấy vô cùng áp lực và bi thương.

Trước khi chết chưa từng được đối xử tử tế, chết rồi cũng không được đối xử tử tế, thậm chí đến khi biến thành bán thần rồi, cũng chưa từng nhận được một chút thiện ý thật sự nào.

Cậu không biết vị Hà Thần này đã biến đổi từ bao giờ mà từ một bị thần biến thành tà thần, những hồi ức cậu vừa nhìn có lẽ là tâm địa tốt bụng ban đầu của vị tiểu công tử kia, nhưng cũng vì thế mà những hành vi sau này của người đó hoàn toàn không làm dậy lên chút chán ghét nào trong lòng cậu.

Những người dân trấn đó chán ghét Hà Thần như thế, phần lớn là do bọn họ chỉ nhìn thấy một mặt của Hà Thần, khi đó Hà Thần thực hiện nguyện vọng của đám dân trấn khiến mấy người bất ngờ tử vong, lại có người mong mãi mãi không chết, vậy nên những người chết bỗng sống lại trong một bộ dạng quỷ dị vô cùng. Với người thường mà nói, điều này vô cùng đáng sợ, mà sự sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người, bọn họ cũng không có cơ hội biết được những gì Hà Thần đã trải qua.

Đường Ninh bỗng nhiên nhớ đến chuyện cậu từng đi hỏi Thiệu Minh Ôn cách để chống lại Hà Thần, Thiệu Minh Ôn hỏi cậu tại sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này, lúc ấy cậu đã đọc lại những điều Lâm Uẩn bảo mình nói như một cái máy.

Kỳ thật lúc ấy, hành động của cậu khác gì đám dân trấn đó đâu.

Chỉ vì muốn tìm hiểu quy luật giết người của Hà Thần mới đi dò hỏi này nọ.

Dưới góc độ là một người chơi game thẻ bài, cậu không nên để những cảm xúc đó quấy nhiễu, mỗi một NPC trong thế giới thẻ bài đều không liên quan gì đến bọn họ, giống như người đi đánh bài vậy, bọn họ nên suy xét xem nên làm thế nào để thắng, chứ không phải tìm hiểu xem nhân vật trên lá bài đã từng trải qua chuyện gì.

Nhưng mà… bây giờ cậu vẫn cảm thấy rất khổ sở.

Không ai có ý định tìm hiểu Hà Thần đã trải qua những gì, cũng không có ai quan tâm xem y đã ngây người ở đáy sông lạnh lẽo bao nhiêu năm rồi.

Đường Ninh cố gắng loại bỏ cảm xúc vô dụng này ra khỏi người mình, cố gắng sắp xếp lại những thông tin mình đã được nhìn. Lúc đó, Hà Thần có vẻ rất muốn nguyền rủa tư tế, nhưng rốt cuộc thì đã nguyền rủa như thế nào?

Vì sao trong trấn lại lưu truyền chuyện người mắc bệnh vảy cá là chuyển thế của “ác niệm” Hà Thần? Nghi thức kia thật sự có hiệu quả sao?

Vì sao những người dân trấn lại muốn phá cầu, bọn họ quên mất rằng cây cầu này xây lên để trấn áp Hà Thần sao?

Ngay khi Đường Ninh đang nỗ lực suy nghĩ về những chuyện này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động. Đường Ninh nhìn thấy một bóng người lén lút trong bóng tối, một bộ đạo bào màu lam vẫn còn dính chút máu lộ ra trước mắt Đường Ninh ——

Là Chu đạo trưởng.

Dường như Chu đạo trưởng đã xử lý qua vết thương của mình, chút máu dính trên chòm râu cũng đã được rửa sạch sẽ, lão đạo trưởng vẫn luôn tỏ ra phong thái cao nhân lúc này lại cúi đầu rũ mi đi vào trước mắt Đường Ninh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Đường Ninh, Chu đạo trưởng quỳ xuống, lão lạy đại lễ ngũ thể đầu địa, chính tư thế này khiến đồng hồ của lão cũng lộ ra ngoài rõ ràng.

Tuy biêt Chu đạo trưởng đang quỳ trước tượng thần, nhưng trong lòng Đường Ninh vẫn tràn ngập cảm giác vi diệu.

“Hà Thần đại nhân…” Giọng nói run rẩy của Chu đạo trưởng vang lên trong miếu thờ, lão cúi thấp mình như một bề tôi chân chính, “Tôi đã dâng tế phẩm lên, không biết ngài có vừa lòng không?”

Tế phẩm?

Đường Ninh nhìn đông nhìn tây, chỉ thấy hai tay Chu đạo trưởng trống trơn…

Đường Ninh không thể không nghĩ đến một chuyện.

Trước đó Chu đạo trưởng cũng không phải đi tay không vào miếu, không phải lão đã đưa qua tài vào sao, không những thế còn có cả cậu nữa, không phải là… cậu chính là tế phẩm mà Chu đạo trưởng hiến tế cho Hà Thần đó chứ?!

Chu đạo trưởng móc trong túi áo ra hai chiếc keo ra, lão vừa dâng keo lên một cách thành kính: “Nếu Hà Thần đại nhân hài lòng với tế phẩm này, xin hãy nói cho tôi ——”

Lão tung hai chiếc keo lên.

Đường Ninh cảm nhận được tượng thần có cảm ứng nào đó với hai chiếc keo, cảm giác này rất khó hình dung, giống như có một sợi dây từ tượng thần kéo ra ngoài, phía cuối dính lên hai chiếc keo, chỉ cần cậu nghĩ một cái, hoàn toàn có thể khống chế hai chiếc keo kia.

Ờm, nhưng mà không hài lòng thì điều khiển thế nào?

Làm sao để tên phản diện này thỏa mãn được.

Keo rơi xuống mặt đất, Đường Ninh nhìn vẻ mặt như cha mẹ chết đi của Chu đạo trưởng, tâm tình lập tức thay đổi.

Quả nhiên niềm vui luôn thành lập trên sự thống khổ của người khác.

Ai bảo tên đạo sĩ thối này đưa cậu như tế phẩm vậy chứ!

“Hà Thần đại nhân, ngoại trừ Đường Ninh ra…” Chu đạo trưởng sắp xếp lại tâm tình của mình, nịnh nọt Đường Ninh trong tượng thần: “Tôi còn chuẩn bị một tế phẩm khác, chắc chắn ngài sẽ hài lòng.”

Một tế phẩm khác sao?

Đó là cái gì?

“Tế phẩm này đã luyện chế xong, nếu ngài muốn quan sát tế phẩm gần một chút, tôi đã chuẩn bị sẵn tượng vàng để ngài tạm thời ẩn thân.” Vừa nói, Chu đạo trưởng móc trong túi ngực ra một cái hộp gỗ, hộp gỗ sáng bóng, bên trong tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, bên trong là tượng thần bằng vàng ròng sáng loáng.

Tượng thần sáng chói làm Đường Ninh muốn mù mắt, nhưng càng kỳ diệu hơn là, Đường Ninh bỗng cảm thấy bản thân có thể chui vào trong bức tượng thần đó dễ dàng, như đổi phương tiện giao thông vậy.

Chu đạo trưởng cần thận đặt tượng thần sang một bên, lão tiếp tục nói một cách hèn mọn: “Nếu như Hà Thần đại nhân muốn nhìn tế phẩm còn lại, xin hãy nói cho tôi ——”

Lão lại tung keo lên.

Đường Ninh do dự một chút, điều khiển hai chiếc keo, tỏ ý thần linh đồng ý với thỉnh cầu của lão.

So với việc ngồi yên ở miếu thờ, cậu càng muốn ra ngoài tìm hiểu tin tức hơn, hơn nữa, Chu đạo trưởng là một tên cáo già chuyên đánh thái cực quyền, dưới tình huống bình thường, chắc chắn lão sẽ không làm lộ nhiều tin tức thế này, tình huống hiện tại đúng là khả ngộ bất khả cầu.

Nhìn thấy keo thành, trên mặt Chu đạo trưởng không giấu được ý cười, lão cười như một bông cúc đại đóa, lão cúi người làm một thủ thế kỳ quái với bức tượng vàng, sau đó cung kính nói: “Mời Hà Thần đại nhân thượng vị.”

Đường Ninh nhìn chằm chằm bức tượng bằng vàng kia, hàng thủ công được điêu khắc tỉ mỉ, ngay cả những sợi tóc nét mặt đều khắc ra, cậu thử một chút, hồn phách cậu lập tức chui vào bức tượng nhỏ kia.

Lần này, Đường Ninh cảm giác tầm nhìn của mình đã biến thành tầm nhìn của tượng thần nhỏ.

Vốn  dĩ cậu đang nhìn xuống Chu đạo trưởng, bây giờ lại biến thành ngước nhìn, từ góc này nhìn Chu đạo trưởng xấu hơn nhiều.

Thật ra nếu bỏ đi đám râu bạc trắng cùng hàng mi bạc kia đi, cởi bỏ đạo bào xanh lam ra thì nhìn lão cũng chỉ còn là một ông lão bình thường, chẳng qua Chu đạo trưởng đã cẩn thận chỉnh chu bên ngoài của mình của mình nên có thể xây dựng được bầu kinh khí tiên phong đạo cốt quanh mình, nói chung là đẹp hơn tên đạo sĩ cậu từng gặp khi ở trường học Minh Đức kia nhiều.

Trong khi Đường Ninh đang mải nghĩ lung tung, Chu đạo trưởng đã cẩn thận đặt cậu lại trong hộp, lão đúng là một người rất cẩn thận từ những chi tiết nhỏ nhất, bên trong hộp chứa đầy khăn lụa tơ vàng lót bên dưới, để tượng thần không bị va đập.

Thế nhưng lão đóng nắp lên, Đường Ninh lập tức không thấy gì nữa.

Trong bóng tối, Đường Ninh nghe thấy tiếng của Lâm Uẩn: “Chu đạo trưởng, ông giải quyết những thứ này xong rồi sao?

“Ta đã nói chuyện với Hà Thần rồi, bạn cậu không gặp chuyện gì lớn, cậu ta chỉ tạm thời trúng tà thôi….” Tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng của Chu đạo trưởng, nhưng Đường Ninh vẫn có thể não bổ ra dáng vẻ dọa người của lão bây giờ.

Rốt cuộc thì Lâm Uẩn đã phát hiện ra dị thường rồi sao!

Đường Ninh có chút thở phào, cậu cứ tưởng Lâm Uẩn không nhận ra đâu là cậu thật, đâu là cậu giả chứ. Ngay khi Đường Ninh đang nghĩ vậy, cậu lại nghe thấy Chu đạo trưởng nói: “Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, cái cậu Thường Hàm Lượng đó sẽ tự bình yên vô sự.”

Đường Ninh: “……”

Mé nó, sao cậu lại nghĩ rằng Lâm Uẩn đáng tin chứ?!

Thế nhưng Thường Hàm Lượng bị làm sao vậy?

Đường Ninh nghe Lâm Uẩn nói với Chu đạo trưởng mấy câu nữa, sau đó hai bên tạm biệt nhau, lần này Đường Ninh chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của Chu đạo trưởng.

Chu đạo trưởng đi khoảng ba bốn phút, cuối cùng cũng đem Đường Ninh trong hộp ra, trong quá trình lấy tượng thần, Chu đạo trưởng rất cẩn thận dùng tơ vàng chạm lên Đường Ninh, chỉ sợ không cẩn thận in dấu tay mình lên tượng là phạm tội kinh nhờn thần linh, thái độ cần thận chuyên chú như chỉ hận không thể dâng hết tất cả lên để bày tỏ lòng thành với Đường Ninh vậy

Không hổ là một lão già tự mình nỗ lực kiếm tiền để mua đủ thứ đồ xa xỉ.

Với người ngoài có thể thuần thục chèn ép, với thần linh lại có thể khom lưng cúi đầu.

Người làm ngành dịch vụ chuyên nghiệp chưa chắc đã làm được như Chu đạo trưởng đâu.

Chu đạo trưởng đặt tượng thần mà Đường Ninh đang ở bên trong vào lòng bàn tay, dưới màn đêm tăm tối, lão đưa Đường Ninh đến một nơi vô cùng quen thuộc với cậu.

Đường Ninh sửng sốt một chút, đây không phải là cửa phòng của Chương Vân sao?

Chẳng lẽ, Chương Vân chính là tế phẩm còn lại ư?!

Cửa sổ phòng Chương Vân đang được đóng chặt, hơn nữa bên ngoài còn có một chiếc khóa mới tinh mà ông bà lão chèo thuyền khóa lại, dĩ nhiên là để phòng Chương Vân chạy ra ngoài.

Đường Ninh nhìn Chu đạo trưởng thuần thục lấy chìa khóa ra, mở chiếc khóa đồng một cách nhanh chóng.

Thế nhưng Chu đạo trưởng cũng không bước vào trong ngay, mà quay ra cười khiêm tốn với Đường Ninh, lão nâng một tay lên, một sợi dây tơ hồng từ cổ tay áo bắn ra, một loạt tiếng bước chân loạt soạt vang lên, cửa mở ra từ bên trong.

Một bàn tay phủ kín hoa văn như vảy cá duỗi ra từ khe cửa.

Đường Ninh nhìn thấy Chương Vân đứng thẳng tắp trước cửa!

Chu đạo trưởng kéo sợi tơ hồng một chút, Chương Vân lập tức cứng đờ đi ra ngoài như một cái xác không hồn.

“Hà Thần đại nhân, ta đã luyện chế nó được hơn phân nửa rồi, chỉ kém một bước nữa thôi là nó sẽ biến thành thập thế lệ quỷ, không có cách nào tiến vào luân hồi, vĩnh viễn phải chịu oán hận tra tấn.” Chu đạo trưởng nhẹ giọng giải thích.

Cái gì?

Luyện chế hơn phân nửa?

Chẳng lẽ cái kế hoạch nằm trong quan tài dụ hai tiểu quỷ kia, thật ra là để lão luyện chế Chương Vân sao?

Chu đạo trưởng nói vô cùng tàn nhẫn, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm khiêm tốn nịnh nọt, lão ăn nói khép nép: “Chẳng qua trong lúc luyện chế đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến phần ngực trái của nó có một lỗ hổng, nhưng Hà Thần đại nhân cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ nghĩ ra cahcs tu bổ lại lỗ hổng này.”

Lỗ hổng nào? Thập thế lệ quỷ là cái gì? Chỉ còn kém một bước là bước nào chứ?!

Đường Ninh có rất nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ cậu không có cách nào nói ra được, cũng chẳng thể truyền ý qua keo cho Chu đạo trưởng.

Đường Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu đạo trưởng điều khiển Chương Vân đi về hướng nhà bếp, một lát sau, Chương Vân tìm thấy một thùng cá.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Đường Ninh, Chương Vân bắt đầu túm lấy những con cá sống đang giãy dụa kịch liệt, há miệng ra, không chút do dự cắn lên bụng cá!

Tiếng nhai nuốt khiến da đầu người nghe tê dại, dường như Chương Vân cũng không ngại vảy cá hay xương cá, hắn cứ thế cắn xé hết con cá này sang con cá khác, mỗi lần cắn đều há lớn miệng, lớn đến mức Đường Ninh có thể nhìn thấy xương cá cắm vào lợi và đầu lưỡi của hắn.

Ngược lại, Chương Vân gần như không hề cảm nhận được chút đau đớn nào mà đi cuồng cắn nuốt, hắn cứ thế nhét cả một con cá vào miệng, miệng còn chưa kịp khép lại để nuốt xuống, đôi tay đã thò ra bắt một con cá sống giãy đành đạch lên chuẩn bị ăn tiếp.

Đường Ninh lo Chương Vân cứ thế này thì chắc chắn Chương Vân sẽ bị hóc xương cá mất. Ngay giây tiếp theo, cậu đã thấy Chương Vân thả con cá trong tay ra, rồi vươn tay ôm lấy cổ họng mình.

Chết tiệt! Thế mà lại bị hóc xương cá thật!

Đường Ninh chỉ có thể nhìn mà lo suông, lúc này, Chu đạo trưởng bỗng nâng tay lên, sợi tơ hồng hơi hơi run lên, Chương Vân lập tức há to miệng, lớn đến mức cái cằm sắp trật khớp đến nơi. Hắn đưa tay vào trong miệng, gương mặt xanh trắng vặn vẹo mang vẻ mặt thống khổ dị thường, một lát sau, hắn rút được một cái xương cá lớn ra ngoài.

Cái, cái này… móc ra kiểu đó thật hả?!

Tuy rằng bây giờ cậu không có thân thể, nhưng Đường Ninh cũng cảm thấy yết hầu mình nhói lên.

Chiếc xương cá dính máu kia bị Chương Vân ném trên mặt đất, sau đó hắn lại tiếp tục bắt cá sống lên ăn uống thỏa thích, nhưng có vẻ sự đau đớn ở yết hầu đã đánh thức được chút lý trí của Chương Vân, khiến hắn bỗng nhiên nhăn mi một cách thống khổ, rồi dừng lại không ăn nữa.

Chẳng qua Chu đạo trưởng thấy thế liền dùng tơ hồng khống chế Chương Vân tiếp tục ăn, đôi mắt phủ đầy tơ máu lóe lên một tia giãy giụa nhưng lại bị sự chết lặng che phủ nhanh chóng. Rất nhanh, Chương Vân lại tiếp tục ngấu nghiến thùng cá sống, hắn ăn đến mức bụng căng phồng lên, cả miệng đều là máu trộn lẫn thịt cá.

Đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn về phía Đường Ninh, hắn, hoặc là nói “con rối” kia bỗng lộ ra tiếng cười thỏa mãn ——

“Cảm, ơn, đã, khoản, đãi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.