Ánh mắt nghi hoặc của đoàn đạo diễn đều dừng lại trên người Đường Ninh, bởi cảm xúc lúc này của cậu rất lạ, từ khoảnh khắc cậu cúi đầu nhìn điện thoại, một hơi thở cô độc tản ra khắp người cậu.
Như thể sau khi biết mình thử vai thất bại, cậu diễn viên này vô cùng đau lòng.
Mà khi nhìn cậu đau lòng đến vậy, những người còn lại cũng không khỏi chạnh lòng.
Cậu khẽ chớp chớp đôi mắt, cố gắng giấu đi nỗi bi thương trong mắt, rồi cung kính hỏi đạo diễn: "Thưa đạo diễn, ông có thể cho tôi biết cách diễn của tôi không phù hợp với nhân vật ở điểm nào không ạ?"
Thường Khác hơi nhíu mày.
Lúc nãy, ông nói "Cách diễn của cậu không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi lắm...." là đã nói giảm nói tránh lắm rồi. Đoạn thử vai vừa nãy của Đường Ninh phải nói là tệ không nhìn nổi, không phải là không phù hợp, mà là không có chỗ nào phù hợp nổi.
Kỹ năng diễn của cậu đơ như khúc gỗ vậy, ông không nói cậu là "gỗ mục không thể đẽo" là tốt tính lắm rồi.
Thế nhưng, Thường Khác vẫn phải công nhận một điều, gương mặt của Đường Ninh không hề "ăn" ống kính chút nào, qua màn hình, ánh mắt của cậu cứ dại ra như cá chết, nhưng thực tế, đôi mắt cậu vừa tròn vừa to, con ngươi đen láy, nếu ai gặp cậu ở ngoài đời sẽ rất dễ bị đôi mắt ấy thu hút, ngay cả trái tim cũng không nhịn được mà mềm ra.
Ông suy nghĩ một hồi, lựa lời nói: "Biểu cảm của cậu không được tự nhiên cho lắm, nên điều chỉnh biểu cảm sinh động lên một chút.... Góc độ lý giải nhân vật của cậu vẫn chưa sâu, tuy rằng cảnh này tâm lí nhân vật đang rất sợ hãi, nhưng không chỉ có mỗi vậy đâu..."
Nhìn đạo diễn Thường chỉ dẫn một cách nghiêm túc như vậy, phó đạo diễn bên cạnh kinh ngạc không tin vào mắt mình. Rõ ràng bình thường ông bạn già này tính nóng như kem, có bao giờ kiên nhẫn như vậy đâu?
Đường Ninh nghiêm túc nghe lời đánh giá của Thường Khác, sau đó cậu vô cùng nghiêm túc cúi người như cảm ơn ông, khi đứng thẳng dậy, cậu mới ngượng ngùng nói: "Nghe những lời chỉ bảo của ông, tôi ngộ ra được rất nhiều điều.... Liệu tôi có thể thử lại một lần nữa không ạ?"
Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ lo lắng, nhớ đến dáng vẻ đau lòng ban nãy của Đường Ninh, Thường Khác như bị ma xui quỷ kiến nói: "Ừm."
Dù sao vừa rồi cũng lãng phí một khoảng thời gian rồi, thêm tí nữa cũng không sao.
Được Thường Khác cho phép, cậu diễn viên nhỏ đứng yên tại chỗ hít sâu một hơi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu mới ngượng ngùng nói: "Tôi có thể xin một điếu thuốc được không ạ?"
Vẻ mặt của Thường Khác lập tức không vui.
Không phải ông tức giận vì cậu xin này xin kia làm mất thời gian, mà là ông không ngờ cậu nhóc nhìn ngoan ngoãn này lại nghiện thuốc lá.... Ông như có cảm giác của một bậc phụ huynh khi bắt gặp con mình hút thuốc vậy.
Nhưng mà.
Cậu trai này lại dễ dàng khiến người khác mềm lòng.
Thế nên Thường Khác đành gật đầu đồng ý.
Đường Ninh đi đến trước mặt Thường Khác, tròn mắt nhìn ông. Thường Khác nhíu mày nhìn cậu, nhìn nhau một lúc, ông mới vỡ lẽ, thì ra ban nãy cậu nói xin một điếu thuốc, là do cậu cũng không mang thuốc.
Đúng là được voi đòi Hai Bà Trưng mà, đã xin thuốc rồi lại đòi cả thuốc của ông cơ. Thường Khác tức đến bật cười, lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra rồi thảy lên bàn. Ông quyết định rồi, đợi lát nữa tên nhóc này diễn xong, ông sẽ không nói giảm nói tránh nữa, hơn nữa còn phải mắng cho cậu một trận. Ranh con nứt mắt ra đã bày đặt nghiện thuốc à!
Ngay khoảnh khắc điếu thuốc kia chạm lên miệng cậu, hai mắt Đường Ninh bỗng mở to ra, ánh mắt và lông mi cậu đều run rẩy. Ở khoảng cách gần như vậy, Thường Khác có thể nhìn rõ tia kinh ngạc cùng sự sợ hãi bất lực của cậu.
Không chỉ thế, cánh môi kia còn run rẩy không ngừng vì hoảng sợ, như thể đang cắn chặt răng muốn nhổ điếu thuốc ra, một sự kháng cự yếu ớt thông qua điếu thuốc truyền đến ngón tay của Thường Khác.
Động tác kia rất nhỏ, không dễ dàng nhận ra, như thể đó là sự phản kháng yếu ớt của người kia, như một ánh lửa mỏng manh nhút nhát chẳng mấy chốc sẽ bị thổi tắt.
Dường như, Đường Ninh đã gặp phải một tên bắt nạt chân chính, cậu vừa bất lực vừa bất an, cậu không biết hút thuốc nên ngay lập tức đã bị khói thuốc làm sặc. Hàng mi dài như một chú bướm khô cố gắng đập cánh, đôi mắt đầy hơi nước mênh mông không nhịn được mà rơi một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gương mặt tái nhợt, như vẽ rồng điểm mắt khiến mọi thứ sinh động lên, xinh đẹp đến mức làm Thường Khác cũng bất ngờ.
Đúng là trong kịch bản có 1 cảnh An Giác Hiểu bị ép hút thuốc, hóa ra không phải là cậu nghiện thuốc lá, mà là muốn tìm đạo cụ sao?
Vẻ mặt Thường Khác ngạc nhiên mà ngồi thẳng dậy, rất muốn biết hành động tiếp theo của Đường Ninh.
Ông tìm đến cậu là do đoạn video được lên hot search kia, lúc đó, biểu cảm trên mặt Đường Ninh rất tốt, cậu không sử dụng toàn bộ cơ mặt và ngũ quan của mình để diễn, mà chỉ đơn giản là truyền đạt chính xác cảm xúc mà thôi, khiến cho người khác cảm thấy kinh diễm như thể chính họ cũng đang ở trong hoàn cảnh đó.
Cho dù có cách một tầng sương khói mông lung cũng không che lấp được.
Bốn phía đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của Đường Ninh, chờ đến khi cậu diễn xong, Đường Ninh mới thở hổn hển một hơi như vừa thoát khỏi trạng thái trong cảnh quay. Cậu quay đầu thấp thỏm nhìn về phía Thường Khác, chỉ thấy ông sờ sờ cằm, kỳ quái hỏi: "Lời chỉ điểm của tôi có tác dụng lên cậu lớn thế à?"
Nhất thời, Đường Ninh không biết nên trả lời thế nào, cậu chỉ ngơ ngác nhìn đối phương, sau đó, cậu nghe thấy đạo diễn Thường cười nói: "Khi gặp lại ở phim trường, tôi đây rất mong chờ cậu thể hiện tài năng của mình tốt hơn nữa đó nha!"
Không không không, trừ phi cậu có thể tiến vào một phó bản cùng kiểu như vậy....
Đường Ninh sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại. Cậu không thể tin nổi khi nghe Thường Khác nói: "Đường Ninh đúng không? Tôi rất vừa lòng với phần thử vai của cậu...."
....
Vẻ mặt Đường Ninh hoảng hốt đi ra khỏi phòng diễn thử, chị Lương quản lý thấy cậu liền vội vàng đi ra đỡ cậu, chị đau lòng nói: "Không sao không sao, chỉ là thử vai fail thôi mà! Em nhìn em đi, sắc mặt kém như vậy, thôi khoảng thời gian này chúng ta ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt cho...."
"Em thử vai đạt rồi." giọng nói Đường Ninh mơ hồ.
Câu khuyên nhủ của chị Lương bỗng kẹt lại trong cổ họng, sau đó, gương mặt chị lộ ra vẻ vui mừng, chị cười to, ôm lấy mặt Đường Ninh nói lớn: "Chị biết ngay mà! Ninh Ninh của chính ta nhất định có thể làm được mà!!!"
Nói xong, chị ôm chầm lấy Đường Ninh hơi nhấc lên khiến hai chân cậu cách mặt đất một đoạn.
Đường Ninh ngây ngốc nằm trong vòng tay ấm áp của chị, tiếp nhận ánh nhìn khác thường của những người xung quanh, cảm giác không thật khi sống sót từ trong trò chơi sinh tồn ra ngoài rồi lại thử vai thành công khiến cậu cảm thấy mông lung vô cùng.
Khóe môi Đường Ninh hơi cong lên, trên mặt cậu cũng từ từ xuất hiện ý cười.
Chị Lương rủ rê Đường Ninh đi ăn hàng chúc mừng, nhưng cậu lại lấy lý do thân thể mình không khỏe để từ chối. Bây giờ cậu rất mệt, chỉ muốn về nghỉ ngơi thôi, hơn nữa, cậu còn phải liên lạc với một người.
Ngồi trên xe, Đường Ninh ấn số điện thoại của Cố Minh.
Sau khi ấn xong dãy số mà cậu đã học thuộc từ trước. cậu có rất nhiều điều muốn hỏi người kia, cậu muốn hỏi sau khi cậu hôn mê, chuyện gì đã xảy ra, muốn hỏi y có biết "cái giá đắt" để có thể đánh thức cậu là gì, muốn nói cho y biết cậu thử vai thành công rồi...
"Số máy quý khách vừa gọi không đúng...." Giọng nữ máy móc lạnh băng tuyền đến bên tai Đường Ninh, cậu sửng sốt một chút, ngắt máy đi rồi ấn lại dãy số mà cậu đã thuộc làu. Cậu còn lo là trí nhớ mình không tốt nên đã cố gắng học thuộc số điện thoại của Cố Minh ngay từ khi còn trong phó bản rồi mà, nhất định là vừa rồi cậu ấn nhầm số thôi.
"Số máy quý khách vừa gọi không đúng...."
Đường Ninh mở to hai mắt.
Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm rồi ư?
Đường Ninh day day huyệt thái dương của mình, cậu run rẩy ấn dãy số một cách chậm rãi, nhưng đầu bên kia vẫn là giọng nói máy móc kia. "Số máy quý khách...."
Tại sao? Tại sao lại không đúng?
Không sao, cậu cũng cho Cố Minh số điện thoại của cậu, chắc chắn Cố Minh cũng sẽ gọi cho cậu!
Đúng rồi, cậu còn có thể đăng bài lên diễn đàn nữa mà!
Đường Ninh nhanh chóng mở app trò chơi ra, nhận được thông báo phó bản "Trường học ma quái" tạm thời đóng cửa bảo trì. Đường Ninh mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó mở diễn đàn ra, ngay lập tức thấy một đống tin tức về phó bản "Trường học ma quái."
【#Giao_Dịch】 Những ai đã từng vào phó bản Trường học ma quái, trường nam sinh Minh Đức muốn giao dịch thông tin không?
【Chủ nhà】 Ai cho tôi thông tin kĩ càng về phó bản, tôi sẵn sàng trả 100 sổ sinh tồn cho một tin tức đây. Ngoài ra, tôi còn có mạng lưới tình báo khá rộng trong thế giới thật, tôi cũng có thể dùng tin tình báo để trả.
Sau khi rời khỏi phó bản, người chơi có thể vào diễn đàn giao dịch những vật phẩm, đặc biệt là tin tức về phó bản cũng như người chơi, vì trò chơi này yêu cầu người chơi phải dùng thân phận thật của mình.
Đường Ninh liên hệ người kia, tỏ vẻ cậu có thông tin của phó bản kia, cậu chỉ cần người đó tra hộ cậu thông tin một người, sau đó cậu nói cho người đó tất cả những thông tin của Cố Minh.
Sau khi người kia đồng ý, dưới sự làm chứng của trò chơi, Đường Ninh mới đưa ra một tin tức mà trò chơi gợi ý: "Quái vật trong trường nam sinh Minh Đức là cái bóng. Quy luật giết người của cái bóng, một là làm trái nội quy trường học sẽ chết, còn một cái nữa thì người chơi phải tự tìm quy luật ẩn."
Sau khi đưa thông tin cho người kia xong, trong lúc chờ đợi người kia tìm thông tin về Cố Minh, cậu nhắm mắt nghiêm túc nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong phó bản này.
Trong phó bản này, ban đầu cậu gặp được một người chơi là Tống Lâm Tố. Lúc đó, ltl bò ở ngay dưới vách ngăn WC đối diện với cậu, không, không đúng. Ban đầu cậu đang vùi mặt trong áo đồng phục của Kỳ Vân, thế nên cậu chưa phát hiện ra Tống Lâm Tố ngay.
Tại sao game lại cho Tống Lâm Tố vào phó bản bằng phương thức kỳ quái như vậy?
Đường Ninh xem lại thông tin thẻ bài của Tống Lâm Tố.
【Tiều phu 1: Bạn có một cơ hội được nhìn thấy rìu vàng, rìu bạc và rìu sắt.】
Thật ra, Tống Lâm Tố vừa lên sàn liếc mắt một cái là đã thấy cậu.
Trường nam sinh Minh Đức có nội quy cấm học sinh không được bò ở dưới tấm ngăn WC nhìn người khác sao?
Không.
Thế nên, thật ra tư thế xuất hiện của Tống Lâm Tố lúc vừa vào phó bản vẫn không trái nội quy trường học.
Vậy thì tại sao Tống Lâm Tố lại chết?
Bởi vì bọn họ nhìn nhau.
Lúc đó, cậu vừa nhấc chiếc áo đồng phục ra, bắt đầu quan sát gian phòng WC mình đang ở, sau đó, cậu mới bắt gặp Tống Lâm Tố ở ngay dưới vách ngăn, vậy nên cậu đã sợ Tống Lâm Tố. Thế là Tống Lâm Tố đã kích hoạt quy tắc tử vong ẩn....
Làm Đường Ninh sợ hãi, hay nhìn thẳng vào của Đường Ninh đều sẽ chết!
Tình huống kia hoàn toàn phù hợp với lời hướng dẫn chức năng của thẻ bài này.
Rìu vàng, hẳn là khi Tống Lâm Tố bò dưới vách ngăn WC rồi nhìn thấy khuôn mặt cậu, đến khi cậu nhìn thấy gã, gã lùi người lại để không bị cậu nhìn thấy.
Đường Ninh suy đoán, có lẽ cái bóng của cậu đứng ngay sau Tống Lâm Tố, chính cái bóng có vẻ ngoài giống hệt cậu đó.
Quy luật giết người của "cái bóng Đường Ninh" là những người làm trái nội quy trường học, nên Tống Lâm Tố sẽ không kích hoạt quy tắc giết người này. Bởi thế, không những gã không chết, mà sẽ có một ngày nào đó, gã còn phát hiện ra một đầu mối quan trọng....
Đó là Đường Ninh giống hệt quái vật giết người.
Đây là một manh mối rất quan trọng, từ thông tin này sẽ có ba khả năng:
1, Quái vật có thể thay đổi hình dạng tùy ý.
2, Quái vật là Đường Ninh.
3, Quái vật có liên hệ gì đó với Đường Ninh.
Hơn nữa, Tống Lâm Tố còn ở cùng phòng với cậu, thời gian bọn họ ở chung còn rất nhiều, Tống Lâm Tố còn có thể sẽ cùng vào WC với cậu, rồi phát hiện ra hình ảnh phản chiếu của cậu trong gương có vấn đề, hoặc là phát hiện cậu không có bóng.
Thế nên, tất cả những thông tin kia chính là rìu vàng trong thẻ bài, người chơi bình thường không có cách nào đạt được nhiều thông tin mấu chốt như Tống Lâm Tố được.
Vậy rìu bạc là gì?
Đường Ninh suy đoán, có lẽ lúc đó cậu vẫn đang chùm áo khoác lên đầu, Tống Lâm Tố không quan tâm mặt cậu như thế nào mà cứ thế rụt đầu lại. Có lẽ đằng sau hắn cũng không có cái bóng của cậu, tuy không có thông tin gì quan trọng nhưng hắn vẫn còn mạng để đi tìm manh mối.
Kết cục tệ nhất, rìu sắt chính là kết cục của Tống Lâm Tố trong phó bản.
【Tiều phu 2: Nếu chọn sai, bạn sẽ bị rìu chém chết.】
Tống Lâm Tố đã chết, điều đó có nghĩa là bóng của Kỳ Vân đang ở gần đó, cho nên nó mới có thể giết chết Tống Lâm Tố ngay lập tức.
Đường Ninh dừng lại một chút, Kỳ Vân là người thứ hai cậu gặp, vậy là Kỳ Vân vẫn luôn đứng ngay bên ngoài WC. Do hắn luôn đứng gần đó nên bóng của hắn mới có thể giết chết Tống Lâm Tố nhanh như vậy.