Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 9: Sốt



Dịch: Dii

Quý Tinh Diêu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, “Hạ Kiêu?”

Quý Tinh Diêu lúc này mới phát hiện ra giọng của mình khàn khàn khó nghe, cổ họng rất đau, hai mắt chua xót, trên người cũng rất đau, cô nhớ tới giấc mơ vừa rồi.

Giấc mơ đó quá chân thật, chân thật như thể nó không chỉ là một giấc mơ, mà là những việc thật sự đã xảy ra.

Vấn đề bị Quý Tinh Diêu xem nhẹ kia lúc này lại hiện ra, vì sao Hạ Kiêu lại xuất hiện trước mặt cô một tháng sau khi xảy ra chuyện.

Giữa họ chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Cảm giác tủi thân cùng thống khổ khi bị bỏ rơi đó như có như không khiến trái tim cô đau nhói, đầu Quý Tinh Diêu lại bắt đầu nhói đau, người bệnh chính là đặc biệt yếu ớt, nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mắt Quý Tinh Diêu lăn xuống. Quý Tinh Diêu không rõ, nếu như đó chỉ là một cơn ác mộng, thì tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy, cô thật sự rất khổ sở, giống như chuyện như vậy thật sự đã xảy ra.

Hạ Kiêu hoảng sợ, nhất thời có chút không biết phải làm sao, cố gắng hạ nhẹ giọng ôn nhu nói: “Sao tự nhiên lại khóc vậy, bảo bối?”

Quý Tinh Diêu muốn kiềm lại những giọi nước mắt, nhưng hai mắt đẫm lệ, chỉ có thể chảy ra ngoài, cô cố gắng nửa ngày, nhưng nước mắt vẫn theo hai má lăn dài.

Hạ Kiêu chỉ có thể ôn nhu dỗ dành, “Làm sao vậy, gặp ác mộng sao? Không sợ, không sợ, có anh ở đây rồi.”

Quý Tinh Diêu đầu đau đến lợi hại, kỳ thật cô bị sốt có chút mơ hồ, nghe vậy ngước đôi mắt đã đỏ bừng nhìn thẳng về phía Hạ Kiêu, giọng nói khàn khàn yếu ớt, “Một tháng trước, anh đã đi đâu vậy?”

Hạ Kiêu hơi giật mình, trái tim giống như bị một lực mạnh nào đó hung hăng đánh trúng, từng mảnh từng mảnh vỡ vụn đến tận đáy mắt, cảm giác trong khoảnh khắc đó, giống như ăn phải một miếng Hoàng Liên bị hỏng, không có gì có thể khó chịu hơn nữa.

Trước đó một tháng, cô vừa bị mất trí nhớ, lúc cần có người bầu bạn bên cạnh nhất lại một mình đối mặt với thế giới xa lạ này, cô đã sợ hãi biết bao, khổ sở biết bao…

Tại sao anh lại không ở bên cạnh cô?

Hạ Kiêu cắn chặt răng hàm, muốn đ è xuống vị đắng chát dâng lên từ đáy lòng, giọng nói của anh khàn khàn đến lợi hại, “Là anh không tốt, là anh đến trễ. ”

Anh đâu chỉ đến trễ, anh quả thực đến quá trễ, mới có thể để cho cô chịu ủy khuất như vậy.

Nghe câu trả lời của Hạ Kiêu, nước mắt Quý Tinh Diêu rơi càng lợi hại, Quý Tinh Diêu trong lòng có chút khó chịu, Quý Tinh Diêu không muốn chất vấn anh, cũng không muốn trách cứ anh. Hạ Kiêu là người đối tốt với cô nhất từ khi cô mất trí nhớ tới giờ, cô chỉ là vừa mới tỉnh lại từ trong mơ, trong lòng quá khổ sở, đầu cũng rất đau, mới không nhịn được nói ra những lời gần như trách cứ và chất vấn như vậy.

Quý Tinh Diêu cảm thấy mình thật không có tiền đồ, tự mình lau khô nước mắt trên mặt, “Em, hức… Em chỉ là quá, quá khó chịu.”

Trái tim Hạ Kiêu gần như vỡ vụn, ánh mắt anh nhìn qua so với Quý Tinh Diêu càng đau càng khó chịu hơn, bình thường anh nói không ít, lúc này chỉ hận mình giống như một người câm, không biết an ủi cô như thế nào, chỉ biết vừa ở bên cạnh khàn giọng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, vừa ôm Quý Tinh Diêu vào trong ngực.

Quý Tinh Diêu lắc lắc đầu, muốn nói mình không muốn trách cứ anh, anh không cần nói xin lỗi nữa, nhưng khóc đến nấc lên, Quý Tinh Diêu cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ, cô vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu, giọng nói của cô mềm nhũn nghẹn ngào, “Em, em chính là, gặp ác mộng.”

Nhớ tới cơn ác mộng kia, nỗi đau đớn tủi thân mãnh liệt ập đến giống như thật sự đã từng trải qua vậy, người đàn ông trong mơ khiến cho cô khổ sở như vậy, là Hạ Kiêu sao? Vậy nên, cô mới buồn như vậy?

Liệu anh có giống như trong giấc mơ, không cần cô nữa không.

Dù sao đã mất trí nhớ, lại biến thành một người què, còn trở nên xấu xí, lại còn thích khóc như vậy, hình như cô càng ngày càng trở nên tệ hại.

Liệu đến một ngày nào đó anh sẽ không thích mình nữa không?

Quý Tinh Diêu nước mắt rơi càng dữ dội, khóc nói: “Em mơ thấy, mơ thấy mình bị vứt bỏ. Trước đây có phải chúng ta đã cãi nhau không, anh bỏ lại em rời đi? Nếu không giấc mơ đó, chân thực như vậy, giống như là ký ức của em. Em chính là, có chút khổ sở…”

Hạ Kiêu khàn giọng, “Đúng vậy, chúng ta đã cãi nhau, xin lỗi, xin lỗi, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa.”

Quý Tinh Diêu nức nở, “Vậy sau này chúng ta không cãi nhau nữa được không, anh có thể đừng bỏ lại em nữa được không.”

Trái tim Hạ Kiêu tan vỡ: “Sẽ không.”

“Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ lại em, anh vĩnh viễn đều ở phía sau em…”

Quý Tinh Diêu dùng đôi mắt đơn thuần trong suốt như viên bảo thạch đỏ rửa sạch bằng nước mắt, nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Thật sao?”

Hạ Kiêu: “Thật.”

Quý Tinh Diệu không nhịn được mà nấc lên một cái, “Vậy anh, anh ôm em.”

Hạ Kiêu trái tim loạn nhịp đến rối tinh rối mù, mang cả người cả chăn ôm vào trong ngực.

Quý Tinh Diêu quá mệt mỏi, bản thân cũng đang sốt, sau khi được Hạ Kiêu cho uống thuốc, liền mơ mơ màng màng tựa vào trong ngực Hạ Kiêu ngủ thiếp đi.



Lúc Quý Tinh Diêu tỉnh lại, đã là chín giờ sáng.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cửa phòng được khép lại, chỉ để lại một khe rất nhỏ, đầu giường đặt cốc nước đã nguội, còn có nạng của cô. Dấu thuốc ở vết thương trên đầu gối đậm màu hơn, lúc cô không biết, lại được bôi thuốc một lần nữa.

Quý Tinh Diêu nghĩ tới Hạ Kiêu liền không khỏi nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhớ tới bộ dáng khóc lóc của mình tối hôm qua, Quý Tinh Diêu ảo não đến mức chôn mình trong chăn, hận không thể dùng chăn đè chết chính mình, đêm qua cô sao lại, sao có thể mất mặt như vậy…

Chôn mình trong chăn một hồi, Quý Tinh Diêu nghĩ đến hiện tại đã là chín giờ sáng, lần đầu tiên ở lại nhà người khác liền ngủ đến giờ này cũng quá… Lập tức lại nghĩ đến đây không phải là lần đầu tiên, bản thân đã sống chung với bạn trai rất lâu rồi, nhưng… nhưng cho đến bây giờ đối với cô anh vẫn là người không quá quen thuộc.

Quý Tinh Diêu vội vàng từ trên giường đứng lên, vết thương trên đầu gối đã kết vảy, động động chân, hình như đã không còn đau nữa, lúc cô xuất viện bác sĩ đã nói chân cô đã tốt hơn nhiều rồi, đại khái chờ khoảng một tuần là có thể đi lại bình thường.

Quý Tinh Diêu chống nạng, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như Hạ Kiêu đang nói chuyện với một người khác.

Không đợi Quý Tinh Diêu nghĩ xong xem có nên đi ra hay không, Hạ Kiêu đã nghe được tiếng chân của cô, từ cửa nhà bước tới, “Tỉnh rồi sao?”

Chân anh rất dài, dường như chỉ cần hai bước đã đi tới bên cạnh cô, Quý Tinh Diêu ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh lộ ra quầng thâm rõ ràng, Quý Tinh Diêu không khỏi nhớ tới tối hôm qua, hình như anh cả đêm không ngủ?

Quý Tinh Diêu có chút áy náy, “Đêm qua anh không ngủ sao?”

“Anh không buồn ngủ.” Hạ Kiêu đưa tay sờ thử trán Quý Tinh Diêu, nói: “Đã hạ sốt rồi, trên người có còn khó chịu không, còn chỗ nào không thoải mái hay không? Thôi vậy, chiều nay anh sẽ gọi bác sĩ đến đây. ”

“Không cần đâu, em đã tốt hơn rồi.” Quý Tinh Diêu lắc đầu, cô ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhạt trên đầu ngón tay anh, tầm mắt Quý Tinh Diêu dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của anh, “Anh hút thuốc sao?”

Hạ Kiêu không nói phải cũng không nói không phải, vòng qua đề tài này, đầu ngón tay anh khẽ di chuyển, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc mai của cô, nắm lấy tay Quý Tinh Diêu, “Theo anh lại đây.”

Anh nắm tay một cách tự nhiên như vậy, bàn tay ấm áp có thể bao bọc toàn bộ bàn tay nhỏ bé của Quý Tinh Diêu, tầm mắt cô rời qua hai bàn tay nắm tay nhau của họ, không nói một lời ngoan ngoãn đi theo anh.

Quý Tinh Diêu đi theo Hạ Kiêu đến cửa, thấy có người đang lắp khóa cửa vân tay.

Hạ Kiêu nói: “Buổi sáng thức dậy phát hiện khóa cửa bị hỏng, thay một cái mới, vừa vặn ghi lại dấu vân tay của em. ”

Quý Tinh Diêu nhớ tới đêm qua khi Hạ Kiêu mở cửa, khóa cửa rõ ràng không có vấn đề gì, thấy lạ hỏi: “Hôm qua không phải vẫn tốt sao? ”

Hạ Kiêu thờ ơ nói: “Đúng vậy, không biết tại sao đột nhiên lại hỏng rồi. ”

Quý Tinh Diêu cũng không nghĩ nhiều, theo hướng dẫn của nhân viên ghi lại dấu vân tay vào.

Ghi lại dấu vân tay xong, Hạ Kiêu mang Quý Tinh Diêu trở về phòng, không biết anh tìm từ đâu ra một chiếc áo khoác nữ khoác lên vai Quý Tinh Diêu, “Em tự mình chơi một lúc, khóa cửa rất nhanh sẽ thay xong thôi. ”

Quý Tinh Diêu gật đầu.

Thật ra cô cũng không biết phải làm gì cho phải, từ khi tỉnh lại sau tai nạn xe, trạng thái cuộc sống của cô đã biến thành như vậy, rất trống rỗng, không có mục tiêu, không biết phải làm gì, thời gian của cô rất dư dã, lại không biết làm thế nào để giết thời gian, cũng chỉ có thể chịu đựng, giống như người già đã trải qua tháng ngày đầy sóng gió, hiện tại ngày ngày nhàn rỗi.

Cô có thể làm gì? Cô đã từng khiêu vũ, đi học, thi đấu, rất bận rộn, mỗi ngày không phải luyện tập thì cũng ở cùng với các bạn cùng lớp, thời gian luôn luôn được sắp xếp kín mít, lúc nào cũng luôn cảm thấy thời gian không đủ.

Nhưng bây giờ, chân bị thương, không thể khiêu vũ, cũng đã tốt nghiệp, cô có thể làm gì đây?

Vấn đề này cô đã suy nghĩ suốt một tháng trời, cho đến bây giờ cũng không phải là không có câu trả lời.

Giống như sinh mệnh bị rút đi sức sống, biến thành một con sâu gạo mặt mày đáng ghét, chẳng lẽ cô muốn một mực sống dựa vào Hạ tiên sinh, tiếp tục sa sút tinh thần như vậy sao?

Quý Tinh Diêu đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, cô không muốn biến thành dáng vẻ đó. 

Hạ Kiêu tiễn nhân viên thay khóa đi, quay lại phòng, chỉ thấy Quý Tinh Diêu vẫn giữ nguyên tư thế lúc anh rời đi, ngồi im bất động.

Hạ Kiêu thấy một màn này, chỉ cảm thấy trái tim co rút một trận, tiểu tiên nữ của anh giống như bị hút sạch linh hồn.

Hạ Kiêu hai tay siết chặt vào nhau, cảm xúc dưới đáy mắt thâm trầm cuồn cuộn, anh hận Tần Hoài Húc không biết quý trọng cô, lại hận bản thân mình đến quá muộn.

Một lúc lâu sau, anh lặng lẽ thở dài một hơi, cẩn thận thu liễm lại cảm xúc, trên mặt nở nụ cười, đi đến bên cạnh Quý Tinh Diêu, khuỵu một bên gối xuống bên cạnh cô, “Diêu Diêu, có đói không, anh đã nấu cháo, em đến ăn một chút nhé?”

Quý Tinh Diêu gật đầu, “Được.”

Hạ Kiêu dắt Quý Tinh Diêu đến trước bàn ăn, lại vội vàng bưng cháo tới, còn có một phần sủi cảo hấp, một đ ĩa bánh bao hấp, một bánh quẩy, một đ ĩa xíu mại, thậm chí còn có hai miếng bánh mì nướng, một quả trứng chiên, một phần salad.

Quý Tinh Diêu nhìn một bàn đầy đồ ăn này, lại nhìn đồng hồ, 9 giờ 25 sáng.

Quý Tinh Diêu ngập ngừng, “Đây là… bữa trưa sao?”

Hạ Kiêu: “Bữa sáng, em ăn đơn giản một chút, buổi trưa chúng ta ăn đầy đủ hơn.”

Quý Tinh Diêu chậm rì rì nói: “Liệu có nhiều quá không. ”

Hạ Kiêu: “Không nhiều lắm.”

Đang nói, chuông điện thoại của Hạ Kiêu vang lên, anh nhận điện thoại, “Ừm. ”

“Ở nhà.”

Hình như là điện thoại công việc, nhất thời không cúp máy được, động tác trên tay Hạ Kiêu dừng lại, nghe đối phương cằn nhằn một trận, dường như là ghét bỏ đối phương quá phiền, Hạ Kiêu nhìn Quý Tinh Diêu một cái ý bảo cô tiếp tục ăn, còn mình thì đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Giọng nói xa dần, nhưng vẫn có vài câu lọt vào tai Quý Tinh Diêu, “Giúp tôi điều chỉnh lịch trình hai tháng sau đều để trống, có việc gì cũng không nhận…”

Chỉ chốc lát sau Hạ Kiêu cúp điện thoại trở về, thấy Quý Tinh Diêu chỉ động vào bát cháo trước mặt, nhíu mày, “Đều không thích ăn sao? ”

Quý Tinh Diêu lắc đầu, con ngươi trong suốt, “Không phải, muốn chờ anh trở lại cùng ăn.”

Trái tim Hạ Kiêu như bị hâm nóng, nóng hổi phồng lên, cảm xúc phiền não buổi sáng như tan thành mây khói, anh thừa nhận hành vi hôm qua có chút xúc động, nhưng anh không hối hận.

Quý Tinh Diêu đối với anh giống như mang theo hương vị ngọt ngào của ly rượu độc, anh nếm qua một ngụm, rốt cuộc cũng không quên được tư vị ngọt ngào kia, anh vẫn biết, giấy không gói được lửa, nhưng lại tham luyến chút ngọt ngào mà cô dành cho mình.

Tối hôm qua anh cả đêm không ngủ, không chỉ vì sợ Quý Tinh Diêu phát sốt không dám ngủ, mà còn bởi vì trong đầu anh có quá nhiều thứ lộn xộn, anh căn bản không ngủ được.

Tối hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm, vẫn không hối hận quyết định ngày hôm qua, điểm cuối của sự giấu diếm là bị phơi bày, nhưng trước đó, anh chỉ muốn ở bên cô thật tốt, không mong cô nhất định sẽ thích anh, chỉ hy vọng có thể giúp tiểu tiên nữ của anh tìm lại dáng vẻ rực rỡ tươi sáng trước kia.

Hạ Kiêu lấy đôi đũa chưa dùng gắp bánh bao hấp vào đ ĩa trước mặt Quý Tinh Diêu, “Mau ăn đi.”

Quý Tinh Diêu gắp sủi cảo hấp cắn một miếng nhỏ, da mỏng nhân lớn, nước canh tràn ra, câu đi tâm hồn ăn uống nhỏ bé của Quý Tinh Diêu, cô ăn liền ba cái.

Sủi cảo hấp này thật sự là tinh xảo, chỉ có năm cái, Quý Tinh Diêu ăn đến vui vẻ, ngẩng đầu mới nhận ra trong đ ĩa chỉ còn lại hai cái, mà Hạ Kiêu hình như còn chưa ăn cái nào, cô có chút ngượng ngùng.

Hạ Kiêu thấy động tác của cô ngừng lại, “Sao vậy?”

Quý Tinh Diêu nghĩ một lát, gắp cho Hạ Kiêu một cái sủi cảo hấp, “Anh cũng ăn đi.”

Hạ Kiêu ăn một cái, chỉ chỉ đ ĩa xíu mại bên cạnh, nói: “Cái xíu mại kia hẳn là cũng không tệ.”

Quý Tinh Diêu lúc này mới phát hiện trước mặt Hạ Kiêu chỉ có một tách cà phê, hai miếng bánh mì và một quả trứng chiên, những món ăn sáng kiểu Trung Quốc trên bàn, hình như anh cũng không động vào, lúc này cô mới nhận ra hình như anh không ăn món sáng kiểu Trung, Quý Tinh Diêu không khỏi có chút uể oải, cô luôn chậm chạp như vậy.

“Buzz buzz”

Chuông điện thoại của Hạ Kiêu lại vang lên, anh liếc qua, không nghe máy, cúp điện thoại.

Quý Tinh Diêu nhìn màn hình điện thoại của mình, bên trên hiển thị thứ sáu, 9:42 sáng.

Quý Tinh Diêu thấy Hạ Kiêu cúp điện thoại, tiếp tục thong dong tao nhã dùng bữa sáng, không kiềm được nghi vấn trong lòng, do dự hỏi: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

Hạ Kiêu nói, “Không cần, gần đây nghỉ phép.”

【Giúp tôi điều chỉnh lịch trình hai tháng sau đều để trống, có việc gì cũng không nhận…】

Quý Tinh Diêu mím môi khuấy cháo trong chén, anh rất hiểu cô, biết quá khứ của cô, hiểu rõ tính cách của cô, thậm chí biết rõ khẩu vị của cô, nhưng Hạ tiên sinh đối với cô lại giống như một tồn tại bí ẩn, cô ngoại trừ tên của anh, cái gì cũng không biết.

Ngay từ đầu, không chỉ là để bồi dưỡng tình cảm lại từ đầu, mà còn để tìm hiểu nhau lần nữa, hòa hợp, đây không phải là một quá trình dễ dàng.

Quý Tinh Diêu lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói: “Hạ tiên sinh, anh có thể nói cho em biết, chúng ta quen nhau như thế nào không, em muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến anh, và chúng ta.”

“Hạ tiên sinh?”

Hạ Kiêu cười khẽ, giọng điệu lại hơi có chút ý tứ, “Gọi anh là Hạ Kiêu.”

Quý Tinh Diêu giống như quả bóng bay xì hơi đột nhiên thu người lại, co lại từng chút từng chút một, cô không rõ vì sao dáng vẻ không đứng đắn này của Hạ tiên sinh lại càng làm cho người ta mặt đỏ tim run, “Hạ, Hạ…”

Hạ Kiêu cứ mỉm cười nhìn cô như vậy, chờ cô mở miệng: “Hả? ”

“Anh Hạ Kiêu…”

Quý Tinh Diêu nửa ngày mới đỏ mặt nghẹn ra một câu như vậy, cả người giống như tôm luộc đáng thương.

Hạ Kiêu rốt cục từ bi tha cho cô, nói với cô những chuyện trước kia.

Hạ Kiêu, là ca sĩ nhạc rock ra mắt ở nước ngoài, trên ins có danh tiếng không nhỏ, ba năm trước ký hợp đồng với công ty giải trí trong nước, sau khi công ty liên lạc với anh quyết định cho anh thử sức với diễn xuất, vì thế mời giáo viên diễn xuất chuyên nghiệp dạy cho anh.

Giáo viên diễn xuất giảng dạy tại học viện điện ảnh, cuối tuần Hạ Kiêu đến học viện điện ảnh, gặp Quý Tinh Diêu đang học tại học viện múa bên cạnh.

Từ đó, Hạ Kiêu đối với Quý Tinh Diêu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chủ động theo đuổi, Quý Tinh Diêu rốt cục bị anh đả động, sau đó, hai người ở bên nhau.

Sau đó năm ngoái, công ty giải trí của Hạ Kiêu mở rộng quy mô, từ thành phố S chuyển đến Bắc Kinh, Quý Tinh Diêu sau khi tốt nghiệp cũng theo tới Bắc Kinh làm việc.

Hai người ở bên nhau, khó tránh khỏi có chút cãi vã, hai tháng trước, hai người cãi nhau to một trận, hai người còn chưa kịp làm hòa, Hạ Kiêu đã bay đến Hoành Đi3m quay phim, đến nơi liền phải ở lại trong vòng hai tháng, lúc trở lại liền nghe nói Quý Tinh Diêu xảy ra tai nạn.

Quý Tinh Diêu uể oải phát hiện, trong lời kể lại của anh, mình quả nhiên còn chưa có việc làm, chẳng qua cho dù có công việc, hiện tại cô cũng không làm được nữa, chân cô bị thương, không thể khiêu vũ được, hiện tại như vậy vừa vặn, tránh phiền phức phải xin từ chức.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Quý Tinh Diêu trong lòng rốt cuộc vẫn thất vọng, cô chỉ biết khiêu vũ, hiện tại không thể khiêu vũ, sau này cô có thể làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.