Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 18: Phong ba bắt đầu



Sáng hôm sau, mắt còn ngái ngủ thì thằng cờ hó Cường gọi dậy hỏi có đi học không? Đi thì đi, cứ đi học như bình thường. Giờ ra chơi thì cũng nhớ nhớ ẻm, qua lớp nó rủ đi uống nước, xung quanh đứa nào cũng ồ lên, vô lớp rủ ẻm ra thì chỉ thấy mấy con tối hôm qua cười cười nhìn mình, chắc lại nói xấu gì mình đây. Gọi:

- Hey cô bé. - Gọi nó phát, nó vẫn đang ngồi đeo tai nghe và nhìn chằm chằm vào trong vở.

Nó quay lại:

- A anh Vũ, sao anh mấy bữa nay không on facebook vậy, em có mấy bài muốn hỏi anh đây này, hihi. - Nó cầm cuốn vở lên rồi đi về phía tôi.

- Đi uống nước nói chiện chơi rồi nói tiếp. - đưa ngón cái, hất đầu về phía căn tin rồi tôi đi trước, nó đi theo sau.

Vô căn tin gọi 2 chai pepsi, tôi mở miệng hỏi:

- Thế nào hôm qua đi chơi vui chứ?

- Vui, mà em hỏi này?

- Hỏi gì vậy?

- Em có hỏi anh tóc trắng tên với nhà ở đâu ảnh không có nói, còn kêu là bí mật, nói là chỉ anh biết, thích thì qua đó hỏi, tính tình kỳ cục thiệt? - "Cậu làm gì thế" gài anh mày à, hôm qua anh nói tên rồi nhá. À à hiểu rồi chứng thực cái câu chỉ có mình nó biết trên thế giới chứ gì, anh diễn trọn vai luôn nhé.

- Anh làm gì biết, anh quen nó hồi nhỏ xíu, gặp trên đường thấy nó là lạ, con cái nhà ai mà tóc bạc hết cả thế kia? Hiếu kỳ nên hỏi, chơi hồi là quen à. Còn tên thì nó chưa bao giờ nói với anh cả, địa chỉ nó ở đâu cũng không biết, rất bí ẩn, lúc cần thì không có mà lúc không cần cũng không có, tự nhiên nó xuất hiện vậy đó. - Nhập tâm vl luôn.

- Anh nói xạoooo.. - Nó lè lưỡi ra, chỉ muốn cắn 1 phát. Chẳng lẽ lời nói có sơ hở sao, phải xem lại.

- Ảnh kêu là nói cho anh biết rồi mà, anh chơi kỳ vậy, dấu em làm gì? Hay là 2 anh thông đồng với nhau. - Vẻ mặt có phần đáng thương. Em là diễn viên gạo cội à?

- Thật mà, anh không biết, chắc nó lòe em để đánh trống lãng đấy. Đến bạn từ nhỏ như anh nó còn chưa nói thì chắc nó cũng không muốn nói với em đâu, thông cảm tính nó vậy chứ nó không xấu đâu, chưa bao giờ bỏ rơi bạn bè. - Diễn max hay luôn. Biểu cảm giống như đang kể chuyện xưa.

- Vậy là anh ấy lừa em rồi. Mà thôi kệ giờ uống nước đi anh, rồi bày em bài này. - Xong rồi nhé, ai bảo em mở màn trước, anh không cố ý đâu.

Bày bài xong, uống nước, trò chuyện 1 tí rồi lại vào lớp, đi gần tới cầu thang dãy A khối 12 thì có một con bé gọi tôi lại, tôi quay đầu thì thấy thì ra là con tối hôm qua đây mà:

- Chào anh Vũ, anh là người yêu của con Hương hả?

- Sao em hỏi thế? - Mỉm cười hỏi.

- Thì em thấy anh với con Hương hay đi chơi với nhau nên thắc mắc, có phải không?

- Không phải, ít nhất hiện tại là thế. Có gì không em?

- Thì em thấy anh hiền lành mà học giỏi, nên có ý định nhắc nhở anh một chút thôi.

- Nhắc nhở gì?

- Anh liệu có quan tâm chuyện con Hương có người yêu rồi hay không?

- Em cứ nói thẳng đi, khỏi cần lòng vòng hỏi han làm gì, thầy cô sắp lên lớp rồi kìa.

- Thì anh nên cẩn thận, con Hương nó lừa anh đó, nó nhìn vậy chứ không hiền như bề ngoài đâu.

Tôi híp mắt lại, giọng nghiêm hơn:

- Nói tiếp đi.

- Hôm qua, em thấy nó đi chơi với thằng nào ở quảng trường 10-3 ấy. Nó đẹp trai lắm, còn da trắng nữa, chắc thiếu gia nhà nào đó, anh không so sánh được đâu. Lúc đó cũng 9h tối rồi, em thấy 2 người nắm tay rồi hôn nhau nữa đó.

- Thật không? - Ánh mắt hình viên đạn nhìn nó.

- Thật đó, em thề luôn, anh nên cẩn thận bị nó lừa tình. Em chơi với nó mấy năm cấp 2 rồi cũng không ngờ được nó là người như vậy.

- Ừm, anh biết rồi, về lớp đi. Phải vào lớp thôi. - cảm giác chán ghét lên tới tận cổ, không ngờ người như con bé cũng có loại bạn như thế này, tôi không biết mục đích nó làm gì nhưng nếu là người khác lẽ sẽ tin 1 2 nhưng... tôi chính là cái thằng hôm qua mà, nắm tay kéo đi thì có chứ đã hôn hít gì đâu, nói chuyện cũng không thấy dính gì tới yêu đương hết. Bạn từ cấp 2 sao, có vẻ tốt thật. Chạy thẳng lên lầu luôn, sau khi tôi lên lầu con nhỏ đó đứng ở dưới cười khểnh khểnh, rồi cũng chạy về lớp.

Cùng lúc đó ở một nơi nào đó ở trên phố, có một cuộc điện thoại diễn ra mà tôi không hề hay biết, mở giọng là một người đàn ông trung niên quát to:

- Tụi mày làm ăn kiểu gì thế, tiền tao nuôi tụi mày là để tụi mày làm việc như vậy à? Bất lực, khó khăn, đừng kể những từ đó với tao, 1 thằng nhóc 17 18 tuổi thôi mà mấy chục thằng lật tung cả cái huyện này vẫn không ra à.

- Xin lỗi ông chủ, nhưng quả thật chúng tôi không tìm được thằng nhóc nào tóc trắng đã hành hung 2 cậu chủ cả? Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm xin ông yên tâm, chúng tôi đã bỏ tiền ra mua tai mắt ở bên bộ phận an ninh rồi, nếu như trong huyện này nó mà xuất hiện trong camera bên đường thì chúng tôi sẽ được thông báo ngay thưa ông.

- Tao cho tụi mày tới tháng 6, tìm được nó thì bắt sống nó về đây. Con tao đến cả công an còn không dám đụng, tao còn chưa nỡ đánh tụi nó mà nó dám đánh à. Không cần nguyên vẹn, chỉ cần còn sống là được, thế giới ngầm ở tỉnh này tao chưa sợ thằng nào cả.

- Dạ, chúng tôi sẽ không làm ông thất vọng đâu. - Nói tới đó thì bên người đàn ông cúp máy.

Từ hôm ấy, tối nào tôi cũng chat với con bé, giải bài, bày học, rồi vài ngày lại rủ đi chơi, thời gian trôi qua thật nhanh, trong tim tôi đã coi cô ấy là 1 nửa của đời mình. Tôi cũng thỉnh thoảng nhắc nhở con bé là coi chừng lũ bạn xung quanh nó( tôi không thể chỉ đích danh vì trên danh nghĩa thì tối hôm đó tôi không có đi với nó), lâu lâu tự làm cho nó một món quà nho nhỏ, nó rất thích và luôn miệng cảm ơn tôi. Đúng là như mọi người nói về tình yêu, lúc mà tình yêu đẹp nhất chính là lúc yêu thầm. Còn cái con nhỏ mà hôm nọ đã chơi xấu sau lưng bé Hương, nó cũng vài lần gặp tôi và lại kể xấu, tôi chả tin mà cũng không muốn rộn chuyện với những loại người chuyên đâm lén sau lưng thế này nên cũng ầm ờ rồi cho qua. Được một thời gian đâu đâu khoảng tháng 3, trong trường đồn lên là tôi yêu con bé tới phát cuồng rồi, không để ý gì đến xung quanh, con bé sáng chơi với tôi tối thì đi với thằng khác mà tôi không biết. Nghe tin đó tôi đã biết không ổn rồi( tất nhiên với tôi thì không vấn đề gì vì tôi đã biết thủ phạm cũng như là rõ ràng nên cũng không nghĩ gì xa lắm), con bé là đứa da mặt mỏng nên chắc chắn giờ có lẽ đang sốc lắm. Chạy thẳng qua lớp nó, thấy nó úp mặt xuống bàn, mấy đứa đứng ngoài cười, trong lớp cũng có mấy đứa nhìn tôi cười, tôi biết giờ giữa lúc đông người không phải lúc để nói, nhìn vào đám gái gặp đêm hôm nọ, tôi lườm tụi nó, rồi quay mặt bỏ về lớp. Giờ thật là phiền phức, đây là phiền toái đầu tiên mà khiến tôi phải đau đầu từ lúc mới biến dị đến giờ, tôi không biết cách nào để dập tắt chuyện này, tôi cũng không muốn đánh con gái, sức tôi mà gõ bọn nó có mà gãy xương mất. Đến chiều tối tôi vẫn không an tâm lắm về cô bé, tôi nhắn bảo:

- Rãnh không Hương? Đi dạo tâm sự với anh đi, ở quảng trường thị trấn nhé, anh chờ em ở đó. - Quảng trường sau vụ tôi phá tan nát thì cũng có cán bộ đầu tư làm lại, lý do thì ai cũng cho là sét đánh, cơ mà vụ đó làm cái chợ gần nhà tôi bàn tán 1 đoạn thời gian khá là gay cấn.

Chờ mãi không thấy cô bé trả lời, nhưng tôi cũng rãnh cứ ra quảng trường ngồi một mình vậy vả lại tôi cũng rất thích cảm giác ở một mình ở 1 nơi vắng vẻ mà( quảng trường từ sau vụ sấm sét ấy về tối ít ai dám ra đi dạo nữa), cũng may hôm nay trời không có mưa... à không biết tôi đang nghĩ gì nữa. Chờ tới 7h tối thì mới thấy có người tới, thì ra là con bé, tôi nhảy từ sân khấu xuống, chạy ra cổng chào:

- Trông em xuống sắc lắm đấy, bây giờ em làm sao rồi? - Kéo ẻm vừa đi vừa hỏi, lên trên sân khấu ngồi cho mát.

- Em không biết giờ sao nữa? Giờ... giờ ai ai trong trường cũng nói xấu em... Họ... họ còn nói em lẳng lơ, còn nói... - Tôi che miệng cô bé lại, mỉm cười vỗ vỗ đầu bảo.

- Đừng nói nữa.. - Tôi kéo ẻm lên sân khấu rồi ngồi xuống, không nói gì cả, im lặng 1 lúc.

- Chẳng phải anh đã nói là đừng bao giờ sợ lời nói của người ngoài sao. Con người ta có 1 cái đặc tính hay lắm nhé, chuyện của mình thì không biết phải làm như thế nào, nhưng chuyện của người khác thì lúc nào cũng nhanh nhảu và năng động lắm, còn sôi nổi nữa cơ, vì vậy em đừng quan tâm là được.

- Em cũng biết nhưng em không thể... không thể ngày nào cũng nghe những lời đó, sao em có thể học được.

- Lời người khác nói em cứ nên tập bỏ ngoài tai, tất nhiên là những lời đồn đại ấy, nghe hay không nghe cũng không ảnh hưởng tới tới mình cả, có điều em tự làm khổ em thôi nên tốt nhất là không nghe, em còn nhớ câu chuyện anh kể lúc trước chứ?

- Câu chuyện nào? câu chuyện cô gái nhà quyền quý ạ?

- Ừm, em vẫn chưa nhận ra sao, mọi thứ đôi khi không như ý muốn của mình, sống phải làm cho tâm mình được vui, được thõa mãn, tại sao phải quan tâm người khác nghĩ gì về mình, liệu điều đó có quan trọng sao? Họ cho mình tiền ăn mặc sao, ngoài gia đình ra thì em không nên nghe bất cứ điều bàn tán nào từ ai cả, bởi vì...

- Vì sao? - nó tròn mắt lên

- Vì nó sai sự thật, đơn giản mà. - Mỉm cười nhìn nó, rồi nói tiếp.

- Em là người trong cuộc em hiểu mình hơn bất kỳ ai hết, đến cả anh không phải em anh cũng hiểu em mà, bạn anh nó cũng hiểu cho em, chị em và gia đình em chắc cũng hiểu em vậy em cần chứng minh điều gì nữa, sự thật chỉ cần lòng mình và người mình quan tâm biết và hiểu là được rồi, người ngoài thì có biết hay không thì làm được gì mình chứ? Câu chuyện anh kể cho em cũng vậy, nếu hạnh phúc ở trước mắt mà đối mặt với dư luận liệu em có dám tiến tới?

- Em... - Tôi lại ngắt lời.

- Em đừng nói gì cả, im lặng suy nghĩ đi, anh sẽ chờ câu trả lời cuối cùng... Ngồi ở đây hóng gió cũng mát lắm, hehe. - Mỉm cười vỗ đầu ẻm mấy phát.

Ẻm gật đầu, rồi ngồi nhìn lên sao sáng trên trời, không biết là đang nghĩ gì nữa. Một lúc lâu nó nói hơi thất thần:

- Em hiểu rồi, có lẽ từ nay về sau em nên cố sống giống như anh nói, không để mình tổn thương trước những lời đồn của thiên hạ. 

- Được rồi, vui vẻ lên cô bé, đừng bao giờ để mình tự tổn thương nhé, cho dù trời sập cũng có anh chống. - Vỗ đầu nó, chợt nó dựa đầu vào vai mình, tôi ngạc nhiên định nói gì đó thì nó nói trước.

- Để em yên bình 1 chút nhé, gió ở đây thật mát, khung cảnh thật yên tĩnh, hôm nay trời cũng nhiều sao nữa... - Nó cũng im lặng, tôi cũng không cử động gì cả mà nhìn lên trời.

Một lúc sau rồi, nó ngẩng đầu dậy, nhìn xa xăm một chút rồi cũng nhoẽn miệng cười nhìn tôi:

- Cảm ơn anh nhé, giờ em phải về rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều.

- Gì mà cảm ơn lắm thế cô bé. - mỉm cười.

- Đáng mà, anh nhớ lời anh nói đó nghe chưa?

Định hỏi lời nào mà chợt nhớ ra:

- Ừ, nhớ mà, cho dù sau này ra sau đi nữa thì trời sập cũng có anh chống cho em.

- Hừ, dẻo mồm dẻo miệng. Hihi, tạm biệt anh, taxi tới rồi. - Nó chạy ra cổng, tôi vẫn cứ ngồi đó nhìn.

Một tí rồi cũng về nhà, tháng ngày lại trôi qua rất êm, được một thời gian rồi mà tin đồn vẫn không làm chính chủ nao núng thì nó cũng dần mất đi sự thú vị rồi cũng dần lắng xuống, tôi càng đi chơi với em nhiều hơn, tối bày bài, lâu lâu thì lại đi lên phố chơi, khoảng thời gian khá là yên bình ngoài bày học và chơi thì cũng chả có gì khác, tôi dành thời gian cho cô ấy khá nhiều.

Rồi cũng tới lúc đi thi học sinh giỏi quốc gia, tôi theo đoàn trường lên sài gòn để thi cử, tưởng lần này cũng chả có gì hot nên bất ngờ quá, lúc làm bài thi tôi mới ngỡ ngàng, tôi không suy diễn được một bài nào hết, bất lực, nộp giấy trắng, tôi không thể tin nổi vào sự thật này, bao nhiêu hoài bão vẫn còn nhưng chẳng lẽ dừng ở đây sao, cuối cùng cũng thi xong, ra khỏi phòng thi ai hỏi gì thì tôi cũng không trả lời, kể cả ông hiệu trưởng, sự thật bất ngờ giáng xuống khiến tôi chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, cứ đinh ninh rằng tôi đã đạt giải nhất mới ghê, thi quốc gia không giống như thi tỉnh, mọi thứ ở 1 tầng cao hơn.... Có lẽ rằng nếu tôi không quá đắc ý vào chính mình, mà chịu đầu tư thời gian hơn, chỉ 1 tháng thôi cũng được, 1 tháng đi tìm tòi đọc qua những cuốn sách ở tầm cao hơn thì có lẽ lúc này tôi đã suy diễn ra được những bài giải rồi. Cũng như thi đấu võ thuật từ đầu đến trận chung kết bạn bất bại, không có đối thủ nào đỡ được của bạn quá 1 chiêu và khán giả lẫn bạn ai cũng đinh ninh rằng bạn sẽ dành được chức vô địch thì đùng 1 cái vào chung kết đối thủ của bạn giải quyết bạn trong vòng 1 giây, một cú sốc khó mà chấp nhận. Về tới tỉnh nhà, cô bé là người đầu tiên nhắn hỏi tôi, tôi cũng chả biết nói gì, tôi sợ làm mất hình tượng trong lòng nó nhưng sự thật này phải đối mặt làm sao? Tôi chỉ lắc đầu nhắn tin lại:

- Anh không làm được bài, không 1 bài nào cả, tệ lắm có phải không?

- Anh bị sao vậy? Ra chỗ tối hôm nọ đi. Em chờ anh...

Tâm trạng tôi đang rất không tốt, nó tệ đi dần, căn bản lúc đó tín niệm bất bại của tôi đang lung lay, còn nói sau này làm cái gì danh nhân thế giới với chả huyền thoại. Nghĩ đi nghĩ lại mình còn con bé mà, không biết nó đi nói gì nhưng thôi cứ ra nghe coi nó nói gì, dù gì nó cũng là người con gái mà tôi chọn, tôi đi bộ ra đó thấy nó đã ở trên cái chỗ hôm nọ 2 đứa ngồi với nhau. Tôi từ từ đi lại, cũng không có mở miệng nói trước, tới và ngồi bên cạnh nó, nó thấy nhưng cũng chưa nói gì, chỉ nhìn tôi, rồi nó nói:

- Sao bữa nay em thấy anh khác lạ vậy? Anh có sao không? Không giống anh Vũ ngày thường tí nào.

- Anh đang rất thất vọng về mình em à! Thi tỉnh được giải nhất mà thi quốc gia được 0 điểm chắc cả thế giới này chỉ có mình anh.

- Thật không, anh đừng nói dối em?

Tôi không nói gì chỉ cuối đầu xuống. Nó nói tiếp:

- Sao anh lại tự ti như vậy, sự tự tin tuyệt đối của anh rồi? Đây không phải anh Vũ mà em quen? Sao lại yếu như vậy?

- Đúng là anh, nhưng ... đừng nói gì nữa.. Anh muốn được yên tĩnh, chắc cũng vì anh quá tự tin dẫn đến tự kiêu nên mới như vậy... - Nói xong tôi nhảy xuống rồi định ra cổng để về, tôi không có tâm trạng để đôi co nữa, đủ biết thất bại quá đột ngột như thế này tôi không thể nào tin nổi.

- Anh đứng lại! Anh mà đi hôm nay thì về sau đừng gặp mặt em nữa...- Nó hét lên.

Tôi nghĩ thôi kệ đi, không gặp thì không gặp, giờ mình như vậy thì gặp ai, tôi lại đi tiếp. Lại có tiếng hét phía sau:

- Anh.......... Chẳng lẽ con người anh không chịu nổi thất bại như vậy sao? Vậy còn nói cái gì mà danh nhân với che chở, chống trời cho em, chẳng lẽ anh tính nói xuông à. Vậy mà em cứ tin tưởng anh như vậy?

Tôi cũng không nhịn được quay lại quát:

- Em im đi!!!!!!! Một như em sao có thể hiểu được cảm giác của anh bây giờ. Ngay cả thi học sinh giỏi quốc gia thôi cũng không làm được thì anh còn nói gì đến danh nhân thế giới chứ... Anh chẳng qua... - Tôi dịu giọng lại - là một kẻ coi trời bằng vung mà thôi.

Nó chưa bao giờ bị tôi quát 1 tiếng to như vậy, nó òa lên khóc:

- Oaaaaaa, huhu....... Là em, oa..oa. Tất cả là tại em, huhuhu... Nếu em không... oaa oaaa, không... không bảo anh bày em học... oaa, rủ anh đi chơi oaoaaa. thì ... huhu... anh đã có... có thời gian để học rồi... giờ anh cũng không trở nên như thế này... huhu tại em, tại em mà... - Con bé tự đánh vào ngực mình, tôi bỗng dưng toát lên một loại cảm giác đau lòng, chẳng lẽ tôi sai rồi sao, vội chạy lại, ôm lấy nó.

- Là anh sai rồi, em đừng khóc nữa, anh sai rồi mà.

- Không!! huhu !! anh thả em ra, anh đi đi. - Nó khóc to hơn.

- Được rồi, xin lỗi em, anh đã sai, cho dù là danh nhân thế giới thì cũng từng thất bại qua hàng nghìn lần trước khi thành công. Anh không nên như vậy, anh xin lỗi, là lỗi của anh đã để cho em thất vọng, đừng khóc nữa có được không, sau này dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ che chở cho em. Anh sẽ cố gắng mọi thứ...

Nó cuối cùng cũng nhìn tôi rồi nín khóc, cũng mỉm cười lên, tôi cũng mỉm cười nhìn nó, đúng vậy con người ai chả có lúc thất bại chứ, chỉ xem ở chỗ người đó có thể đứng lên nữa hay không là đủ biết thất bại hay thành công ngày mai. Tôi mỉm cười nhìn em:

- Cảm ơn em, giờ được rồi chứ, anh có thể không phải là người luôn thành công nhưng nhất định sẽ không bao giờ đầu hàng thất bại.

- Hì hì, đây mới là anh của em chứ. - Nó cười dễ thương quá cộng thêm nước mắt đang còn trên má tôi lại thấy tâm hồn mình dần sống lại. Cô bé có lẽ là phần còn lại của trái tim tôi, hôm nay tôi quyết định sẽ nói ra tình yêu của mình.

Hai người ngồi im lặng 1 lúc rồi tôi ngập ngừng mở chuyện:

- Anh có chuyện này muốn nói với em..

Nó nhìn tôi mỉm cười( chắc lây bệnh của tôi):

- Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế? 

- Em.. em... - Hơi hồi hộp mấy bạn ạ.

- Gì mà ngập ngừng thế, anh tự tin đâu rồi, chuyện gì nữa.

- Em làm bạn gái anh nhé, anh thích em. - Đúng, nói toạc ra cho rồi.

Nó sửng sờ, rồi lại lùi ra 1 ít, như có vẽ không tin được, rồi cười cười nói:

- Anh đùa vui quá, hihihi. Nhưng em không thích thế đâu.

Tim đập ngày càng nhanh, đành phải gồng lên ráng nói thêm:

- Anh không đùa đâu, làm bạn gái anh nhé? - Đưa bàn tay về phía nó.

Nó có vẻ khá khó xử, thôi xong tình hình có vẻ không tốt. Rồi nó nói với vẻ có lỗi:

- Em... em cũng thích anh. Nhưng... nhưng em yêu người khác rồi. Em xin lỗi...

Tôi mất hẳn niềm tin nhưng chợt tôi nghĩ ra được một cái trường hợp nào đó, vẫn mỉm cười:

- Ai mà có phúc vậy? Có thể nói cho anh biết hay không?.

Nó nhìn tôi, rồi lại nhìn lên bầu trời, định mở miệng nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, xong lại từ từ nói:

- Anh không cần biết đâu. Người đó anh cũng không quen.

Không quen!! không quen sao, tôi triệt để mất hẳn hi vọng. Sau bao nhiêu thứ lại đổ dồn vào 1 lúc thế này, tâm trạng mới tốt lên lại đang dần dần tệ lại, tôi như chán đời, thất vọng đến tận cùng. Cơ thể bỗng dưng nóng lên, nó đang nói lên, từ lúc biến dị đến giờ cho dù bị thương nặng tôi cũng chưa từng bị bệnh qua cơ mà, cái này chỉ có một khả năng mà thôi, tôi sợ lúc đó sẽ liên lụy đến cô bé. Đành phải đi tìm chỗ không người thoi, mỗi lần tâm trạng tôi kích động là dường như sẽ có chuyện xảy ra, hi vọng lúc đó không có ai bên cạnh nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm:

- Vậy chúc em hạnh phúc nhé! Anh vẫn lúc nào cũng giữ câu nói sẽ che chở cho em. Sau này... có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau ở những nơi lớn hơn chứ không phải nhỏ như cái thị trấn hay cái tỉnh này, anh về đây. - Cố nặn ra một nụ cười, tôi thất thểu bước xuống, trái tim như tan nát cộng với tâm trạng thất bại chán đời của kỳ thi vừa rồi khiến cảm xúc của tôi không ngừng tệ đi, cơ thể ngày càng nóng, tôi nghĩ mình không chịu được lâu nữa liền cắm đầu tăng hết tốc lực chạy đi.

Em nó cũng sửng sờ nhìn tôi, sau khi từ chối tôi trong tim nó chợt có cảm giác đau nhói, nó không hiểu tại sao, nó càng thấy buồn hơn như đã đánh mất một cái gì đó rất quan trọng, nó cố trấn an rằng chính mình yêu một người khác cơ mà, nhưng có một vài lí do không thể nói cho tôi biết. Nó khóc, nước mắt lại chảy nhưng lại không lên tiếng, nó không biết giờ chính mình đang suy nghĩ cái gì nữa, rồi nó gọi taxi.... Chạy được 500 m thì tôi không giữ được nữa, cơ thể lại biến đổi mà không cần niệm chú, tóc trắng đi và dài ra, mọi thứ cũng biến đổi nhưng nó vẫn chưa dừng lại, cơ thể vẫn còn rất nóng và vẫn tăng theo thời gian. Tôi chạy qua cột đèn xanh đèn đỏ rồi cắm mặt chạy thằng lên đồi Cưmgar, đúng lúc tôi chạy qua đèn xanh đèn đỏ thì ở một nơi không xa trên 1 chiếc màn hình camera có hình ảnh của tôi chạy ngang qua thì người coi gác giật mình, lấy điện thoại ra:

- Thưa anh, người mà anh tìm đã xuất hiện ở khu vực gần đồi Cưmgar.

- Tốt lắm, vụ này coi như xong, chúng tôi sẽ cảm ơn phòng an ninh giao thông cái anh sau. - Rồi người kia quay đầu lại cầm điện thoại lên. - Gọi tập hợp anh em lại, mục tiêu đã xuất hiện, lần này không thể để ông chủ thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.