Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 2 - Chương 17: Rước họa vào thân



8 thần trùng lao đến bao vây atula vương chỉ chờ hiệu lệnh tấn công của tên đầu đàn là sẽ hành động, từng chiếc roi vút tới trói nghiến chân và tay của atula! Chúng kéo thật mạnh làm thân thể atula căng như dây đàn.

Nhưng thần chẳng có vẻ gì là sợ hãi, nhắm mắt lại cười nhe nanh, atula vương nhẩm nhầm miệng đọc thần thú, một tia sấm sét từ trên trời đánh thẳng mạnh vào atula vương truyền dòng điện đi khắp nơi khiến bọn thần trùng bị giật cháy cả tay phải thả roi sắt ra.

Người thần bốc khói nghi ngút, thân thể đen sì như người bị chết cháy vậy. Bọn thần trùng từ từ bước đến thăm dò, cơ thể thần vẫn đơ cứng như người chết không có chút phản ứng. Rồi bỗng nhiên atula vương đứng phắt dậy, đấm mạnh vào ngực tên thần trùng ở gần nhất rồi dùng tay quét ngang người một tên thần trùng khác!

Rầm....! Xoẹt....! Bọn thần trùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chỉ thấy tên thần trùng bị ăn đấm run run sờ tay lên ngực bỗng phát hiện một lỗ hổng lớn.... hóa ra tim, phổi đã bắn ra ngoài lồng ngực từ lúc nào...

Còn tên thần trùng bị quét ngang người thì thân thể bỗng bị cắt đôi làm 2 mảnh... máu xanh phun khắp nơi, cảnh tượng trong cực kì ghê tởm!

Lúc này thì bọn thần trùng đang cực kì run sợ, mặt chúng tái đi vì không tin được những gì mình vừa nhìn thấy. 3 thần trùng bị giết một cách dễ dàng chứng minh kẻ chúng đang đối đầu không chỉ có sức mạnh kinh hồn mà còn cực kì độc ác.

Atula vương đứng thẳng nhìn ngắm cơ thể mình rồi cười lớn một cách khoái trá:

- Ka Ka...! Cơ thể này cũng tốt đấy, chiếm được nó thì việc chiếm lấy nhân giới giờ khả quan hơn nhiều rồi!

Rồi thần nhìn về phía bọn thần trùng như có ý thách thức:

- Tiếp tục chứ...? Lũ phế phẩm...!

Tên đầu đàn thần trùng dù căm phẫn nhưng cũng cay đắng quỳ rụp xuống, bọn thần trùng cũng bắt chước làm theo như tỏ ý quy thuận. Đương nhiên thôi, kẻ mạnh bao giờ cũng có quyền ở cõi nào thì bản chất cũng giống như nhau thôi. Atula vương khoái trá cười lớn hơn, rồi đôi mắt thần quay lại nhìn về phía sư bá và sư muội. Thần cất tiếng nói ồm ồm đầy ngạo mạn:

- Giờ đến lượt lũ đạo sĩ các người...!

Rõ ràng việc thỉnh atula vương từ đầu đã là một sai lầm, nhưng tôi không ngờ nó lại lớn đến như vậy. Tôi tưởng nó chỉ gây ảnh hưởng đến thân thể tôi nào ngờ lại tạo thêm cho nhân giới thêm một mối họa nguy hiểm. Giờ hối hận cũng đã muộn màng, tôi đành an bài cho sô phận ra sao thì ra vì bản thân tôi cũng không còn nắm quyền tự quyết nữa.

Từ từ cảm nhận cơ thể mình đang lao đến sư bá và sư tỷ, tôi nhắm mắt không dám nhìn cái kết cục đến với họ.

Keng...! Cơ thể tôi bỗng nhiên lùi lại, mở đôi mắt ra và hai người họ vẫn ổn, tôi thở phào một cách nhẹ nhõm. Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra? Một giọng nói trầm ngâm quen thuộc mà cả cuộc đời tôi không sao quên được cất lên:

- Yêu nghiệt chớ lộng hành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.