Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 4 - Chương 7: Phong thủy



Mặt tôi tái xanh lại khi nghe đến 4 chữ: Công chúa thủy tề... Cố nuốt nước bọt ghìm lại sự sợ hãi đang biểu lộ trên khuôn mặt, giọng tôi run run lên tiếng hỏi hắn:

- Vụ này có ổn không đấy? Lần này dây dưa với con gái long vương thì không phải chuyện nhỏ đâu...!

Tên Xao Jin khẽ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ trả lời:

- Chỉ cần nàm đúng theo những gì mà ngộ lói thì bảo đảm mọi chuyện êm xuôi! Mà lếu có vạn nhất bại nộ đi chăng lữa thì núc đó ngộ cũng về lước rồi! Chắc chắn không bị niên nụy đâu!

Đờ phắc nhà nó, hóa ra cái thằng khựa này cũng thuộc dạng ôm con bỏ chợ chẳng khác gì ông bác già. Thế mà lúc đầu tôi còn tưởng nó là cao nhân đắc đạo. lấy viêc cứu nhân độ thế làm đầu. Rõ ràng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao. 

Tôi bàn bạc với bác gái để chuẩn bị việc cúng kiếng đốt hình nhân cho công chúa thủy tề và dặn gia đình họ sau này không cho bệnh nhân đến khu vực gần sông ngòi. Mà nếu chuyển nhà sang khu vực khác thì càng tốt, chứ khu vực phố Hồng Hà ngay sát sông Hồng như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.

Việc thứ nhất coi như cũng đã tạm ổn, chúng tôi lại tiếp tục với việc thứ hai. Một ngôi nhà khá khang trang tại khu vực mặt đường hồ ba mẫu, lần này khách hàng là một đại gia có tiếng đất Hà Thành.

- Không hiểu sao dạo này số tôi đen lắm, các thầy ạ! Làm việc gì cũng đổ bể, mất bao nhiêu là tiền của vốn liếng! Không biết mồ mả ông bà có bị động chạm gì không nữa...!

Ông béo khoảng U50 cau có cất lời buồn bã, tôi mỉm cười từ từ nhẹ nhàng lên tiếng:

- Chú đừng lo, có thiên sư trung quốc ở đây thì chắc chắn mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi! Nhưng có điều...!

Vừa nói, tôi vừa ngó về phía tên người tàu. Hắn hình như không màng đến cuộc nói chuyện giữa tôi và ông đại gia béo, mà chỉ nhìn ngó ngôi nhà một cách khá chăm chú rồi ôn tồn bấm độn tay. 

Ông béo sốt sắng lên tiếng cất lời:

- Có điều gì... mong thầy cứ mở lời! Chỉ cần giải quyết mọi việc êm xuôi thì tốn bao nhiêu tiền cũng không là vấn đề...!

Tôi giả vờ trầm tư rồi thở dài ôn tồn nói:

- Thực sự với người học đạo như cháu thì tiền bạc, nó chỉ là vật ngoài thân thôi! Nhưng... giải trừ vận xui thì rất hao tổn nguyên khí! Cần tẩm bổ rất nhiều... Mà chưa kể thiên sư người tàu mời về cho bác thì giá không rẻ đâu... chi phí cả tỉ đồng cho nên...!

Ông đại gia béo cười lớn xua tay cắt lời:

- Tưởng chuyện gì khó khăn... thầy yên tâm! Chỉ cần các thầy giải trừ vận xui cho tôi thì đừng nói là 1 tỷ, tôi sẵn sàng hậu tạ gấp 10 lần như vậy cũng được!

Tôi im lặng nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong bụng thì mở cờ sung sướng lắm. Quả này thì hớ to rồi, không muốn giàu cũng không được. hé hé hé! Tôi đi về phía Xao Jin rồi từ từ khẽ hỏi:

- Cậu tìm ra manh mối gì chưa?

Tên người tàu chăm chú nhìn về phía góc tường rồi nhăn mặt cất lời:

- Tên nào bày biện phong thủy mà tùm num hết sức, chưa bị tán gia bại sản là còn may!

Tôi lườm nguýt hắn rồi khẽ rít lên một cách nhỏ nhẹ nhất:

- Nói nhỏ thôi! Biết gì thì chỉ cho tôi, đừng làm mất lòng khách sộp!

Xao Jin có vẻ hiểu ý tôi nên hắn chỉ về phía góc tường rồi ôn tồn nói:

- Lị nhìn mà xem! Trên góc tường thì treo bạch hổ, dưới góc tường thì để thanh nong, khác gì là âm dương nẫn nộn! Chưa kể vườn tược đại sảnh cây cối um tùm che hết dương khí, thì tài nộc sao mà vào nhà được! Chỉ cần sắp xếp đúng phong thủy thì vận xui sẽ tự động tan biến, phước đức đầy nhà!

Mắt tôi sáng như sao nhìn về phía hắn:

- Cậu nói có thật không?

Xao Jin khẽ cười mỉm rồi từ từ lên tiếng:

- Lị không tin thì để Ngộ nàm cho mà xem! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.