Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 6 - Chương 2: Triệu tập



Không suy nghĩ nhiều, tôi lao đến chốt ngay vào mặt con cẩu yêu một phát giữa mặt. Nó không kịp phản ứng chỉ kêu lên: Gấu....! Rồi nằm thẳng cẳng dưới nền đất.

Con hắc miêu thấy vậy, cơ thể run run đánh rơi cả điếu xì gà xuống dưới đất, nó vội quỳ xuống rồi lên tiếng thanh minh:

- Tiên sinh xin đừng rung động...! Hai chúng tôi chỉ là người đến đưa tin thôi mà....!

- Là sao?

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy lời trần tình của con hắc miêu, nó vội vã tiến lại gần con cẩu yêu rồi lấy trong chiếc nón lá ra một bức thư, hai tây run run trao cho tôi.

- Tiên sinh cứ đọc bức thư này đi rồi sẽ rõ...!

Tôi nghiêm mặt nhìn con hắc miêu rồi cầm lấy bức thư đấy. Bên ngoài thư ghi tên người nhận là tôi, còn tên người gửi là...: Địa Phủ...

Hai vầng trán tôi bỗng chốc ướt nhẹp vì mồ hôi, tại sao lại có thư từ âm giới gửi đến cho tôi chứ? Rốt cuộc là là có biến gì? Hay là có liên quan đến cú phốt với quận chúa Diêm gia? Hai tay tôi run run từ từ mở bức thư ra. Thật chậm rãi tôi từ từ đọc rõ những gì ghi trong đó:

Giấy Triệu Tập

Âm giới chi bút lệnh nhân trung

Lệnh cho Nguyễn Đ - tuổi: 27 - thuộc nhân giới - đến âm giới ngay lập tức bàn chuyện đại sự. Bắt buộc phải đến không được chậm trễ, nếu trái lệnh dù chân trời góc bể cũng quyết xuất hồn về chầu.

Tào vương ký lệnh

Diêm Vương

Tôi đơ người ra một lúc cố suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao mình bị triệu tập về địa phủ, nhưng suy đi tính lại thì trước sau gì cũng không thoát được nên thôi cứ tùy cơ ứng biến, chứ giờ mà cứng với Diêm Vương thì chỉ có " trăm thiệt vô lợi ". Tôi khẽ mỉm cười rồi quay sang nhìn hắc miêu:

- Sao không nói sớm là sứ giả của địa phủ...! Làm tôi cứ tưởng yêu ma phương nào đến gây rối...!

Hắc miêu đỡ Cẩu yêu đứng dậy rồi khẽ thở dài lên tiếng:

- Chúng tôi chưa kịp giới thiệu thì tiên sinh đã lao đến đòi ăn tươi nuốt sống rồi...! May mà tôi nhanh mồm nhanh miệng không thì chắc khó có thể quay về địa phủ quá...!

- I am sorry...! Thấy anh chó kia đội nón lá, chống gậy cứ tưởng là cẩu yêu thành tinh...! Thôi... trước lạ sau quen...! Có gì sau vụ này tôi đốt tiền vàng cho hai vị xem như là đền bù thương tích...! Giờ chúng ta đi về âm giới kẻo muộn nhỉ...?

Tôi gãi đầu xin lỗi họ rồi cố đưa đẩy câu chuyện sang vấn đề khác, họ cũng không tính toán chỉ bảo tôi nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại. Bỗng chốc tôi thấy cơ thể mình nhẹ đi trông thấy rồi từ từ trôi xuống dưới mặt đất, lúc định hình lại thì đã thấy mình đứng trước một cánh cửa rất to,bên trên cửa có một cái bảng đề:

- Quỷ Môn Quan.

Lời kết: Đôi khi phải làm một thử nghiệm cho độc giả thấy số lượng người "ăn cơm trả tiền" nó là như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.