Tiếng kim loại lại một lần nữa vút qua, nhưng lần này có vẻ như nó đã bị cản lại bởi một kim loại khác, ánh sáng le lói dần dần làm mọi thứ chung quanh hiện lên rõ hơn. Cũng là lúc hình dáng con yêu quái bí ẩn từ từ lộ diện.
- Chín quai, sáu tai, mười hai con mắt...! Yêu quái còn không mau hiện nguyên hình...!
Trước mặt tôi là một lão già to lớn có hình thù vô cùng gớm ghiếc với sáu cái tai, mười hai con mắt cùng cái miệng rộng đầy răng nhọn lởm chởm. Tay phải lão cầm ba cái bị làm bằng vải thô trong khi tay trái lão thì cầm con dao găm sắc nhọn.
- Ngươi...! Tại sao ngươi có thể...?
Lão nghiến răng ken két nhìn về phía tôi, mà đúng hơn thì lão đang nhìn về cái thứ đang phát sáng mà tay trái tôi đang nắm lấy. Tôi khẽ mỉm cười rồi nắm chặt bàn tay phải lại, lại một ánh sáng trắng nữa dần dần tạo ra thành hình thù cây kiếm.
- Còn nhiều điều không thể mà ngươi chưa biết về ta đâu? Nhưng ta lại biết khá rõ về ngươi đấy...! Ông Ba Bị...!
- Ông Ba Bị....? Cái tên nhà quê đấy không xứng đáng với ta...! Hãy gọi ta bằng cái tên mà tiền kiếp của ngươi từng gọi ấy...! "Thập Nhị Nhãn Vương"!
- Thập Nhị Nhãn Vương...?
- Vì sao ta lại hận ngươi đến như vậy? Mao Tiểu Phương...! Câu chuyện của 100 năm về trước chưa bao giờ ta quên đi dù chỉ một ngày...! Cái ngày bi kịch khi ta vẫn còn là một con người...!
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía lão, rốt cuộc là như thế nào?
- Nhớ năm đó, ta vẫn còn là người bán hồ lô đường tại trấn gia thôn...! niềm vui của ta là được chơi đùa cùng lũ trẻ, thấy chúng ngày ngày đợi ta đến...! Những ngày tháng ấy thật yên bình biết bao...! Nhưng rồi bỗng nhiên từng đứa.... từng đứa trẻ mất tích... một cách bí ẩn...! Dân làng đều dồn mọi nghi ngờ về phía ta...! Không bằng... Không chứng...! Họ trói ta lại... tra tấn... đánh đập...! Bỏ mặc ta đói... đến chết...! Trước khi chết.... ta đã thề rằng.... nếu họ cho rằng ta là nguyên nhân lũ trẻ mất tích... thì mọi thứ sẽ trở thành sự thật...! Khà Khà...! Khà Khà Khà...!
- Nhưng ngươi... Mao Tiểu Phương....! Đúng lúc ta muốn trả thù....! Đúng lúc ta đang vui vẻ trước nỗi đau của kẻ thù...! Thì ngươi lại đến phá đám... quyết tâm tiêu diệt ta...! Nhốt ta vào trong chiếc túi rách hôi hám...! Rồi ta trôi dạt đến Việt Nam...! Trở thành cái thứ được gọi là Ông Ba Bị...! Vậy theo ngươi thì ta có nên trả thù hay không...?
Tôi im lặng thở dài rồi xoay người thư giãn gân cốt, lão nhìn về phía tôi nhăn mặt tức giận nhưng cũng không dám manh động. Rồi tôi từ từ ngước mặt lên nhìn lão hỏi:
- Ngươi kể cho ta nghe câu chuyện đấy với mục đích gì?
- Muốn ngươi biết lý do vì sao mình chết...!
Lão nhoẻn miệng rồi đưa con dao găm ra trước mặt tỏ vẻ thách thức, tôi cũng đưa hai thanh lôi kiếm ra thủ thế rồi nhếch mép mỉm cười:
- Ngươi cò biết trên đời này có hai hạng người tốt nhất là đừng nên đắc tội không? Hạng người thứ nhất là tiểu nhân và hạng người thứ hai là......ta.....!