“Hay chúng ta đi ăn ở bãi tắm Chom Thiên trước. Ăn xong rồi hãy về Bangkok có tốt hơn không? Có vẻ mọi người ai cũng đói cả rồi”.
Thế là chũng tôi đến bãi Chom Thiên ăn cơm. Ăn xong, đang chuẩn bị lên xe về Bangkok thì tình cờ tôi gặp Tài, cũng như Nen, Tài là bạn thân của Lếp nên tôi thân theo.
Trông thấy Tài, tôi chào nó như trước đây. Nhưng lúc này, trông Tài có vẻ không được bình thường cho lắm, đầu óc có vấn đề hoặc có thể nói là hơi khùng khùng. Tôi hỏi:
“Ê! Tài! Đi đâu đấy?”.
Nó trả lời:
“Tao vừa mới đi với khách về. Thế chúng mày đang định đi đâu?”.
“Bọn tao đang định đi Nhật Bản”.
Tôi không rủ Tài vì xe đã chật. Với lại, Tài có vẻ hơi khùng khùng nữa. Nhưng tôi vừa trả lời xong Tài nói ngay:
“Này, cho tao đi cùng với”.
“Ối, mày không đi được đâu. Xe đã chật rồi”.
“Không sao, ngồi chật một tí cũng được. Hay cho tao bám bánh xe theo nhé”.
Đúng cái kiểu nói ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không được bình thường. Tôi vẫn khắng khăng không cho Tài cùng đi nhưng Tài cố hết sức năn nỉ xin tôi cho đi:
“Đi mà… Nỉnh… Cho tao đi với nhé… Tao muốn đi Nhật lắm. Bắt tao đi làm gì tao cũng làm hết”.
Thấy thế, các bạn trong xe đều nói:
“Nỉnh, cho nó đi cùng đi. Bọn tao thấy nó cũng thức sự rất muốn đi”.
Tôi nghe theo các bạn, đành quyết định:
“Thôi cũng được, có thêm bạn cùng chịu chung số phận với mình. Thế càng vui”.
Thế là tôi cũng đồng ý để Tài cùng đi. Tôi biết nhà Tài cũng ở gần bãi Chom Thiên nên gợi ý:
“Mày có cần về nhà lấy quần áo không?”.
Nhưng nó từ chối:
“Không, bọn mình đi luôn thôi, không cần phải lấy gì hết. Tao chẳng cần mang theo gì đâu, chỉ cần bộ này là đủ. Tao sẽ mua đồ mới sau”.
Tôi ngạc nhiên:
“Ô, thế mày không định chào tạm biệt mẹ mày và chị mày hả? Nhà mày chỉ cần đi bộ vài bước”.
Nhưng Tài nhất quyết không chịu:
“Khỏi cần phải chào tạm biệt ai cả. Tao nói đi là đi thôi. Để khi nào đến Nhật rồi gửi tiền về cho bọn họ là được mà. Bọn họ chẳng bao giờ lo lắng cho tao cả. Dù có lên rừng, xuống biển, làm bất cứ việc gì họ cũng không quan tâm. Chỉ cần có tiền gửi về cho họ là được”.
Tất cả chúng tôi trên xe nhìn nhau ngơ ngác. Ai cũng thấy buồn cười, nghĩ Tài bị khùng thật. Thế thì biết làm thế nào bây giờ? Anh Tùn bảo:
“Không sao đâu. Kệ nó! Trông nó cũng không đến mức bị điên nặng. Vậy càng hay, đi càng đông càng vui. Có vẻ sẽ rất thú vị đây”.
Bọn tôi phải ngồi chen chúc nhau trên xe. Khi về tới Bangkok thì trời cũng vừa xẩm tối. Anh Tùn gọi điện liên lạc với ông chủ rồi đưa chúng tôi đến nghỉ ở một căn hộ chung cư trong khu Lad-prao. Chúng tôi bị dồn đến ở đây tổng cộng tất cả là bảy người. Tôi cũng ngạc nhiên không hiểu sao mọi người lại chịu đến đây một cách dễ dàng đến thế. Không ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị bọn họ lừa. Chúng tôi đều đã có câu trả lời trong lòng rằng chúng tôi vốn đã là gái bán dâm. Họ lừa chúng tôi ra nước ngoài để làm gì cơ chứ, nếu không phải là bán dâm? Mà họ cũng nói thẳng là phải đi bán dâm rồi. Chúng tôi tình nguyện làm công việc đó. Mà nếu không phải làm công việc đó thì họ còn lừa chúng tôi làm việc gì nữa cơ chứ. Chúng tôi chịu đến đây một cách dễ dàng như vậy cũng bởi vì chẳng còn gì để mất. Cuộc sống trong suốt thời gian qua của chúng tôi cũng đã quá khốn khổ rồi. Cùng lắm được chết nơi mình mơ ước cũng sướng.
Vì thế, bản thân tôi chưa từng tin rằng, những người phụ nữ Thái Lan đi bán dâm ở nước ngoài nói rằng họ bị người ta lừa gạt là sự thật. Tôi tin bọn họ đều nói dối cả. Cái mà họ cho là bị người ta lừa cũng chỉ vì trước khi ra nước ngoài họ đều đặt ra mục tiêu quá cao, hoang tưởng rằng sẽ kiếm được ngần này, ngần kia tiền, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua nhà, làm việc một ngày được tiền thì ngồi chơi một tuần. Chờ tiêu hết tiền rồi lại đi kiếm tiếp. Ngoài ra, vì họ trả nợ chậm trễ và lười biếng nên bị ông chủ thúc giục trả nợ thì tỏ ra không bằng lòng, rủ nhau đi trốn hoặc tự nộp mình cho cảnh sát rồi tố cáo bị người ta lừa đến bán dâm.
Và tôi luôn tin rằng, những ai một khi đã quyết định đi làm việc ở nước ngoài đều phải là những người rất dũng cảm hoặc bản thân họ đã có kinh nghiệm mới dám quyết định ra nước ngoài. Người tử tế, cho dù có bảo họ đi làm những công việc tử tế thì cũng ít có người dám đi. Bản thân tôi cũng vậy, nếu chưa từng làm việc ở Pattaya trước đó thì tôi cũng không dám đi Hồng Kông. Họ không lừa tôi bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhất. Họ còn nói sự thật cho tôi biết trước rằng sẽ phải làm việc vất vả, phải tiếp rất nhiều khách. Chỉ có tôi đã tự lừa chính bản thân mình, nghĩ rằng điều đó không thể là sự thật. Chắn chắn người đó đã nói dối bởi vì không ai có thể tiếp được nhiều khách đến vậy. Tự tôi lừa chính tôi và thường thì mọi người ai cũng vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp khi nghĩ đến hai từ “nước ngoài”.
Khi đến phòng trọ mà người ta chuẩn bị sẵn trong thời gian chờ đợi trước khi bay, chúng tôi gặp rất nhiều cô gái khác ở đó. Bọn họ nói với chúng tôi là họ cũng sẽ đi Nhật, đã đến đây chờ rất nhiều ngày rồi mà vẫn chưa được bay. Điều này khiến chúng tôi tự hỏi: “Vậy thì bao giờ chúng tôi mới được bay?”. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, không ai trong chúng tôi có ý định trở về nhà, vì chúng tôi đã quyết định dứt khoát rồi, có phải chờ lâu đến mức nào cũng sẽ chờ cho bằng được.
Hàng ngày, chúng tôi chỉ ngủ, chơi và xem ti vi. Thi thoảng buổi tối, chúng tôi rủ nhau ra ngoài đi dạo vì cũng không biết phải làm gì. Tôi không dám về nhà vì sợ bố mẹ và các anh chị lo lắng, nghĩ tôi có thể bị lừa nên phải về nhà trước. Bọn tôi ngày nào cũng ngồi nói chuyện với nhau và vẽ ra đủ mọi viễn cảnh như khi đến Nhật rồi thì sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc kiếm tiền gửi về cho gia đình hoặc mua nhà để ở và sẽ kiếm tiền làm vốn đầu tư kinh doanh gì đó, để lúc trở về Thái Lan sẽ không phải quay lại làm nghề cũ nữa. Chúng tôi ngồi nói chuyện về Lếp, rằng chắc giờ này cô ấy phải sướng lắm và chắc đã kiếm được rất nhiều tiền.
Mọi người đi cùng tôi ai cũng biết đến Lếp. Riêng chị Ổ và tôi thì khá thân với Lếp. Khi Lếp đi khỏi Pattaya, tôi trở nên thân thiết với chị Ổ hơn. Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ nhiều khó khăn trong khoảng thời gian tôi còn ở đó. Những khi vắng khách, tôi và chị Ổ đều không có một xu dính túi. Cả hai đều phải cùng nhau ra ngoài bắt khách trong các sàn nhảy. Thật sự thì tôi còn có một chị bạn nữa rất thân tên là Lếc. Chị Lếc cũng là bạn của chị Ổ. Cả ba chúng tôi rất thân với nhau. Nhưng tình cờ có một sự việc đau lòng xảy ra với chị Lếc khiến chúng tôi phải rời xa nhau vĩnh viễn và không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Trước đây, cả ba chúng tôi cùng làm việc trong một quán bar Nhật Bản. Hàng ngày chúng tôi cùng làm việc và hàn huyên với nhau. Chị Lếc không được đẹp lắm nên ít khách hơn so với những người khác. Chị rất lo lắng, vì không có khách tức là sẽ không có tiền mà chị còn phải nuôi tất cả mọi người trong gia đình. Một hôm, chị tâm sự với tôi rằng chị muốn đi dâng lễ cúng bùa. Đây vốn là chuyện tâm linh nên tôi cũng không tin lắm. Thầy cũng sẽ giúp chị làm bùa câu khách. Chị ấy bảo, có nhiều ông thầy cúng người Ấn Độ, người Campuchia nhận làm bùa chài khách, đã từng có người làm và có kết quả. Nhưng cần phải có tiền xe, tiền cúng cho thầy, ít nhất khoảng ba đến năm nghìn bạt. Tôi đã từ chối đi cùng chị và nói rằng tôi không có đủ số đó tiền. Chị Lếc bảo chị sẽ đi vay tiền A Băng cho tôi mượn trước với lãi suất hai mươi phần trăm. Nhưng vì tôi không muốn nợ tiền người khác nên bảo chị đi cúng trước, nếu thực sự tốt thì tôi sẽ đi sau. Chị Lếc cũng rủ chị Ổ nhưng chị Ổ cũng nói hệt như tôi là để chị Lếc đi làm trước xem sao.
Sau hôm đó, chị Lếc biến mất ba, bốn ngày mới về làm việc bình thường. Sau khi làm việc trở lại, tôi quan sát thấy hầu như đêm nào chị cũng có khách, đây là điều rất lạ, đến mức mọi người ai cũng phải ngạc nhiên vì trước đây chị rất ít khách, giờ lại trở nên đông khách nhất so với tất cả mọi người trong quán.
Tôi bàn với chị Ổ, có lẽ chúng tôi cũng phải kiếm tiền để đi cúng xin bùa giống chị Lếc. Chị Ổ cũng đồng ý với tôi, rồi cả hai cùng nhau dành dụm tiền. Một hôm, chị Lếc được một người khách người Nhật đến Pattaya nghỉ bao chị đi chơi nhiều ngày, khoảng gần một tuần. Tôi thấy chị Lếc gọi khách đi Sa-chô[1]. Từ Sa-chô trong tiếng Nhật thể hiện vị khách này rất giàu có, giống như là lão gia hay ông chủ vậy. Khi khách về nước, chị Lếc bỗng dưng trở nên giàu có như một bà hoàng chỉ trong chớp mắt vì ông khách Nhật này để lại cho chị khá nhiều tiền. Thêm vào đó hàng tháng còn gửi tiền cho chị nữa. Chị Lếc đi mua nhà mới, một ngôi biệt thự hai tầng. Ngôi nhà này nằm cách không xa chỗ làm việc, có thể đi bộ về được.
[1] (syachyou): Tiếng Nhật nghĩa là giám đốc. Ở đây là tiếng Nhật bồi của nhân vật.
Từ đó trở đi, chị Lếc không thường xuyên đi làm như trước nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến chơi. Ngày nào chị xuất hiện ở chỗ làm thì y như rằng ngày đó kiểu gì chị cũng có khách. Thời gian đó, chị Lếc không mấy khi đi làm bởi vì chị mê một người đàn ông làm bảo vệ trong một khách sạn ở Pattaya. Tôi thấy chị Lếc còn mua cả xe máy khá đắt tiền cho hắn đi dù bọn họ mới quen nhau chưa lâu, chỉ mới hơn một tháng. Người đàn ông này dọn đến ở cùng với chị trong ngôi biệt thự mới. Ngoài ra, chị Lếc cũng đón bố mẹ và các anh chị em ở quên đến ở cùng. Mọi người trong gia đình không ai có việc làm. Tuy thế, người khách Nhật kia vẫn gửi tiền đều đặn cho chị sống thoải mái. Số chị thật may mắn!
Chị Lếc biến mất cả tuần không xuất hiện trong quán bar Nhật. Tôi nghe tin chị bị ốm nặng, không đi lại được. Tôi và chị Ổ rủ nhau đi thăm. Khi đến nơi, tôi nhận thấy tình trạng bệnh của chị rất nặng. Trông chị giống như một bà cụ già, đang nằm dưới cầu thang, không nói được gì nhưng đáng thương hơn là chị không nhận ra tôi và chị Ổ là ai. Chị cũng không nhìn vào mắt chúng tôi. Tôi cố gắng gọi tên chị nhiều lần, hỏi chị có nhớ tôi là ai không, nhưng chị không hề trả lời, cứ như chúng tôi chưa từng quen nhau vậy. Chị nằm đó, lấy tay xoa miệng giống như người ta đang bôi sáp nẻ, rồi lại lấy tay kéo kéo giống như người đang kéo sợi. Bố mẹ chị Lếp cũng không biết phải làm gì hơn. Đi vệ sinh đành phải đi tại chỗ, rồi để cho bố mẹ lau dọn. Cơm nước cũng không màng. Mọi người đưa chị đến bệnh viện nhưng bác sĩ nói rằng tình trạng sức khỏe chị vẫn bình thường, không có vấn đề gì, chỉ cần tiếp thêm đường gluco.