Tôi là Ê-ri

Chương 23



Cái tên Êri “giàu có” hay “đen đủi”

Một hôm, khi đang làm việc trong quán, lúc đó có mặt Mèm, Tukata, Nừng, Bi và rất nhiều cô gái người Philippines khác nữa. Tự nhiên má mì gọi chúng tôi tập trung lại để cho một vị khách đến chọn. Lúc đó, tôi không mấy để ý tới lời nói của má mì và cũng tỏ vẻ không mấy quan tâm đến ông khách này vì tôi hiểu rằng, tôi không phải là người xinh đẹp bằng Mèm, Tukata hay Nừng và Bi. Vì thế tôi đoán chắc rằng tôi sẽ không bao giờ được chọn. Tôi lảng ra xa ngồi một mình, trong khi tất cả các cô gái khác đều ngồi gần, hồi hộp chờ đợi khách sẽ chọn mình vì ai cũng muốn có tiền tiêu. Nhưng thật ngạc nhiên, ông khách này lại nói với má mì là ông chọn tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi mọi người:

“Tại sao lại là tao nhỉ?”.

Quan sát kiểu tóc và cách ăn mặc của khách, có vẻ ông này là một Yakuza. Hôm đó ông ta mặc một bộ com-lê rất lịch sự nhưng dáng người hơi thấp bé. Tôi thấy má mì đón tiếp ông khách này rất niềm nở, khi nói chuyện cũng tỏ ra lễ phép, khiêm nhường. Tôi bắt đầu thấy sợ ông ta vì biết ông ta chắc chắn là một Yakuza. Tôi tưởng tượng linh tinh đủ chuyện có thể xảy đến với tôi trong đêm nay, thêm nữa tôi cũng không thể từ chối ông khách này vì chưa từng có ai dám từ chối ông ta cả, má mì nói với tôi như vậy. Nhưng má mì cũng an ủi để tôi yên tâm rằng tôi sẽ không sao vì ông ta là một người tốt. Chính vì thế tôi mới chịu đi.

Ông ta đưa tôi đến một nơi không xa quán tôi làm việc. Ông ta dẫn tôi vào một quán karaoke nhỏ và nói đây là quán của mình hiện nay vẫn chưa có nhân viên nào làm việc. Ông ta hỏi tôi có muốn làm việc ở đây không, ông ta sẽ cho tôi làm quản lý quán. Tôi sẽ trở thành một má mì. Tôi nghe có phần lo sợ, nghĩ rằng lão này chắc bị điên mất rồi. Nếu lão thật sự muốn thế thì tôi phải làm thế nào? Kể ra thì ai mà chả thích nhàn hạ cơ chứ. Ông ta nói tiếp sẽ cho tôi làm má mì quản lý quán với điều kiện tôi phải tìm bạn vào làm cùng, bao nhiêu người cũng được. Tôi cũng không cần phải đi tiếp khách, chỉ cần quản lý. Ông ta nói:

“Ta sẽ không lấy cô làm vợ đâu vì ta đã có đến hai bà vợ rồi, một bà người Nhật, một bà người Hàn. Ta chỉ coi cô như con cháu trong nhà, vì thế không phải sợ. Chắc chắn ta sẽ không làm gì cô”.

Ông ta sẽ trả lương hàng tháng và cho tôi đến ở trong một căn hộ chung cư hết sức tiện nghi của ông ta. Tôi có thể sống một cách thoải mái. Nhưng ông sẽ cho bà vợ bé người Hàn Quốc đến thu tiền hàng ngày và bà sẽ làm cùng trong quán. Ông ta nói ông ta thích tôi vì tôi không mấy quan tâm đến ông ta khi ông ta vào quán chọn người. Điều này trái ngược hoàn toàn với những người khác vì bọn họ ai cũng ra vẻ háo hức, xun xoe. Ngoài ra, trong mắt ông ta tôi có vẻ khá thông minh, lanh lợi. Ông ta hỏi tôi:

“Thế cô có đồng ý không?”

Tôi trả lời:

“Cho tôi thời gian suy nghĩ có được không?”.

Ông ta nói:

“Không được! Phải trả lời ngay bây giờ”.

Tôi nghĩ thằng cha này chắc là tên du côn có hạng, mình phải làm gì bây giờ. Lần này, tôi chỉ cho rằng nếu hôm nay muốn được sống thì chỉ còn có cách nhận lời với ông ta trước rồi sẽ tính tiếp. Nghĩ vậy, tôi bèn trả lời đồng ý. Ông ta bảo tôi:

“Vậy từ ngày mai, cô sẽ chuyển đồ đạc đến nhà ta ở”.

Tôi xin phép được thông báo với má mì của tôi trước đã. Ông ta nói:

“Về phía má mì thì không vấn đề gì. Cô không phải sợ. Nếu bà ta gây khó dễ cho cô, ta sẽ đóng cửa quán đó vĩnh viễn”.

Tôi nghe xong cũng thắc mắc chắc lão này phải có thế lực ghê lắm đây. Ông ta là ai cơ chứ. Ông ta hỏi tiếp:

“Cô tên là gì?”.

Tôi nói bừa:

“Tôi tên là Akina”.

Ông ta bảo tên đó không hay, nghe hơi điêu. Ông ta bèn đặt tên mới cho tôi là “Ê-ri”. Ông ta nói cái tên này rất may mắn, có nghĩa là một cô gái hoàn mĩ và có rất nhiều tiền. Từ đó trở đi, tôi dùng tên này. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi ra nước ngoài, tôi đều sử dụng tên đó. Sau khi bàn bạc xong xuôi, ông ta đưa tôi về quán và móc túi đưa cho tôi năm man nói rằng đó là tiền công của tôi dù tôi không phải phục vụ ông ta. Ông ta còn nói thêm ông ta coi tôi như con cháu của mình vì cũng có một cô con gái tầm tuổi tôi. Ông ta có một cô con gái và một cậu con trai với bà vợ người Nhật, còn với bà vợ người Hàn Quốc thì họ không có con chung.

Sau đó tôi quay về bàn bạc với Tukata và Mèm, hỏi hai người họ xem có ai đi cùng tôi không? Cả hai bảo rằng để tôi dọn đến ở nhà ông khách này một thời gian trước đã. Cả Tukata và Mèm sẽ đến làm việc ở quán mới sau nhưng vẫn thuê phòng của má mì ở. Má mì cũng không dám gây khó khăn gì cho chúng tôi vì rất sợ người đàn ông đó. Má mì kể cho tôi nghe rằng ông ta là một Yakuza rất có thế lực, đứng thứ năm trong hội Yakuza ở Shinjuku. Ở Shinjuku chỉ có mấy Yakuza là có tiếng thực sự, còn lại hàng trăm Yakuza khác nữa chỉ là bọn tép diu, không đáng kể tới. Tôi hỏi má mì rằng: “Thế liệu tôi có bị làm sao không nếu một ngày tôi làm điều gì đó khiến ông ta không hài lòng”. Má mì dặn: “Cô chỉ còn cách hãy cố gắng đừng để chuyện đó xảy ra”. Bà còn dặn dò tôi phải giữ gìn sức khỏe và phải cẩn thận khi đến ở nhà ông ta.

Chiều ngày hôm sau, ông khách đó đến đón tôi tại quán của má mì. Ông ta tên là Nakayama. Ông ta đến đón tôi, Tukata và Mèm đến làm việc trong quán của ông ta. Khi đi đến quán mới, tôi gặp má mì là người vợ Hàn Quốc của ông Nakayama. Trông bà có vẻ là một người tốt bụng. Bà không có con chung với ông ta, vì thế bà thích nuôi chó thay con. Bà có một con chó tên là Pi-pi thuộc giống chó Nhật, trông rất đáng yêu.

Má mì chỉ dạy tôi các công việc phải làm hàng ngày. Trước đó, quán này chỉ phục vụ khách đến uống rượu, không có tiếp viên nữ. Từ khi tôi vào làm việc ông Nakayama đã đi thông báo cho mọi người biết quán có tiếp viên nữ đến làm và có thể ra ngoài phục vụ khách. Sau đó, tôi bắt đầu tìm thêm nữ tiếp viên mới, mỗi ngày một đông hơn. Một hôm, tôi tình cờ gặp một chị người Thái tên Bia. Chị Bia rất xinh đẹp, gợi cảm, ăn mặc sành điệu như một quý phu nhân. Chị mặc áo khoác lông thú, xách túi xách Chanel, đeo đồng hồ Rolex, lại còn đeo nhẫn kim cương, vòng kim cương khiến chị càng trở nên lộng lẫy. Tôi tình cờ gặp chị trong một nhà hàng Thái ở Shinjuku có tên là “Siam”. Tôi cũng đang ngây người ngắm chị như bao người xung quanh thì chị quay lại nhìn tôi và mỉm cười. Thế là chúng tôi chào hỏi nhau theo phong tục của người Thái. Chị kể chị đang làm việc ở Shinjuku. Chị nói nếu giá một đêm không được mười man thì chị sẽ không làm trong khi giá một đêm của các cô gái chỉ năm man mà thôi. Chị làm giá rất giỏi và làm mọi cách để có được số tiền phục vụ cao như mình mong muốn. Từ khi tôi ở với ông Nakayama, cuộc sống của tôi có nhiều thay đổi đáng kể. Tôi không phải đi tiếp khách vì ông ta liên tục cho tôi tiền tiêu. Cứ hai, ba ngày ông ta lại cho tôi mười man. Hoặc nếu tôi có việc gì cần dùng đến tiền thì có thể xin. Chỉ cần tôi chăm chỉ làm việc, trông coi cửa hàng, quản lý kinh doanh cho ông ta thật tốt là được. Nhà ông ta thuê cho tôi là một căn hộ chung cư rất tiện nghi. Tôi được ở một mình một nhà. Ông ta cũng chưa từng động đến người tôi. Ông ta thực sự yêu quý tôi như con cháu của mình. Chúng tôi gọi nhau là bác cháu. Thật không thể tin nổi cuộc sống của tôi lại trở nên giống như một tiểu thư đài các như bây giờ. Đi đâu ông ta cũng đưa tôi đi cùng. Ông ta thường đi xe Benz 500 mui trần, nhìn rất sang trọng. Ông đưa tôi đến những nơi mà chỉ có giới Yakuza có thế lực mới có thể đặt chân đến. Nơi đó là một văn phòng rất lớn. Sau đó, ông ta sẽ giới thiệu tôi với các Yakuza khác, họ vốn đều là những người giàu có và sang trọng. Sâu thẳm trong lòng, tôi cũng thấy sợ vì bọn họ đều là những kẻ có thế lực cả. Ông ta đưa tôi đến xem bản sơ đồ thể hiện vị trí, chức vụ của từng Yakuza ở Shinjuku và đúng là ông ta đứng ở vị trí thứ năm thật. Ông ta còn đưa cho tôi một tấm danh thiếp của mình và nói: “Nếu có chuyện gì thì hãy đưa tấm danh thiếp này ra, bảo đảm sẽ không có ai dám động đến cháu”. Vì thế, tôi luôn mang theo tấm danh thiếp này trong người làm vật phòng thân. Vài lần, tôi ngồi cùng xe với ông, đi trên đường thỉnh thoảng gặp đèn đỏ. Xe đằng trước dừng lại chờ và xe ông ta cũng phải dừng lại theo vì không thể tiến lên trước được, ông liền giở thói du côn dọa người của mình ra. Ông ta có một chiếc gậy sắc nhỏ có thể kéo ra, đẩy vào trông gần giống với cần chiếc ăng-ten tròn tròn dài dài trên xe. Ông ta kéo nó ra rồi vụt sang bên cạnh, bắt họ phải lái xe tiến lên để xe ông ta có thể đi tiếp. Ông ta thường xuyên làm vậy mỗi khi tắc đường. Những chiếc xe bị ông ta dùng gậy sắt vụt cũng chỉ biết cố gắng tiến lên cho bằng được, không ai dám nhìn mặt ông ta. Kẻ nào to gan dám nhìn, ông ta sẽ xuống xe, đến tát ngay vào mặt người đó và quát: “Nhìn cái gì hả?”. Cho dù ông ta rất nhỏ con nhưng chưa từng biết sợ ai, đến cả cảnh sát cũng không ai dám động đến ông ta. Điều này khiến tôi có cảm tưởng mình đang đi cùng một vị hoàng đế. Và từ đó tôi cũng trở nên không biết sợ bất cứ kẻ nào giống như ông ta vậy, vì nếu có vấn đề gì ông ta sẽ là người đứng ra giúp tôi giải quyết. Có thể nói,tôi đã được một người có thế lực che chở. Bọn đàn em của ông ta nhìn thấy tôi đi cúi đầu chào và nhún nhường, phục vụ mọi thứ tôi cần. Dù tôi có bắt họ làm điều gì đi chăng nữa họ cũng không dám trái ý tôi. Bọn họ cũng không dám gọi tôi là Ê-ri như ông Nakayama, mà họ sẽ gọi tôi là “Ô-chô-xăng”. Ban đầu tôi cũng không hiểu từ đó có nghĩa là gì nhưng chị Bia nói với tôi rằng:

“Trời ơi, em được gọi là Ô-chô-xăng cơ à!”.

Tôi hỏi:

“Có nghĩa là gì?”.

“Có nghĩa là tiểu thư”.

Tôi rất ngạc nhiên tại sao lại như thế? Sau này mới biết, đó là vì ông Nakayama đã cấm không ai được phép động đến tôi và ông ta sẽ nuôi nấng tôi như con gái của ông. Vì thế bọn đệ tử và các bạn của ông ta đều phải tôn trọng tôi. Đôi khi tôi cũng không thể tin rằng mình có thể được đứng ở vị trí này. Nó giống như một câu chuyện cổ tích mà trong đó tôi là nhân vật chính vậy. Nhưng dẫu sao nó cũng xảy ra rồi. Hàng ngày, tôi không phải làm gì ngoài việc trông coi quán, đón khách, quản lý tiếp viên nữ trong quán. Nhưng thời gian đó, tôi lại nghiện đi sàn nhảy, hầu như đêm nào cũng trốn đi mà không để cho ông Nakayama biết. Nếu như quán tôi có khách sẽ có một nhân viên nam trong quán thông báo cho tôi biết thông qua một bộ đàm mà tôi luôn mang theo người để tôi có thể nhanh chóng trở về. Hoặc nếu ông Nakayama đến quán mà không thấy tôi, các nhân viên sẽ nói dối là tôi đang đi ăn cơm, một lát nữa mới về rồi họ cử một người đi tìm tôi. Thường xuyên là thế. Ông Nakayama có lẽ cũng biết tôi đã nói dối nhưng chưa từng mắng tôi. Ai cũng sợ ông ta, chỉ có mình tôi là không biết sợ hoặc có thể là vì tôi quá thân thiết với ông ta nên sinh nhờn. Nhưng ông ta cũng chỉ cấm tôi không được nghiện thuốc phiện, mê đàn ông và ham cờ bạc, còn những thứ khác tôi muốn gì ông ta cũng sẽ chiều theo.

Một hôm, ông ta thầm thì với tôi bảo muốn được ngủ với Mèm, nhờ tôi giúp. Tôi đoán có khi Mèm không muốn đi nhưng cô ấy chắc cũng không dám trái lời. Tôi thử hỏi Mèm xem cô nàng có chịu đi không nhưng không ngờ Mèm gật đầu đồng ý liền mà không cần suy nghĩ. Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Mày không sợ ông ấy hả?”.

Mèm nói:

“Không sợ. Tao muốn xem bọn Yakuza thế nào?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.