Tôi là Ê-ri

Chương 29



Tôi thầm nghĩ vui, hắn vừa chia tay với người yêu giờ lại gặp tôi, không chừng tôi sẽ thành người yêu của hắn. Hắn hỏi:

“Đêm nay em có rảnh không?”.

Tình cờ đêm đó tôi không hẹn với bồ nên trả lời:

“Có”.

Hắn nói:

“Anh muốn đưa em đến khách sạn có được không. Anh không thích nơi này, mà thời gian cũng chẳng được nhiều”.

Tôi nói:

“Được. Nhưng anh phải trả tôi năm man. Có chịu không?”.

“Không thành vấn đề”. Hắn nói.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đến khách sạn, nhưng đến chỗ nào cũng không còn phòng trống, hắn quyết định rủ tôi về phòng hắn. Đó là một căn phòng nhỏ trong một khu chung cư khá hiện đại. Lần đầu nhìn thấy chiếc xe của hắn, tôi phải kêu lên kinh ngạc “Wow, xe đẹp quá”. Đó là một chiếc xe thể thao nhãn hiệu Camaro. So với bồ của tôi, mặt mũi hắn có thể không đẹp bằng nhưng hắn lại có xe rất xịn. Tôi nghĩ thế cũng chẳng sao, hắn ngược lại hoàn toàn với bồ của tôi, mặt mũi thì đẹp mà toàn đi xe cũ rích, toàn xe đã lên chức ông bà cả rồi, mà lại của toàn nhãn hiệu thường thường thôi chứ. Đã thế bồ của tôi lại còn không có tiền. Chán chết đi được. Lần này đúng là cơ hội tốt để tôi cắt đứt với hắn.

Đêm đó, tôi không về phòng mà ngủ lại nhà của Chin-ya cho đến sáng. Khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên vì Chin-ya đã đi làm từ khi nào cũng không rõ, để mặc cho tôi ngủ lại một mình. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tiền. Hắn có để tiền lại cho tôi hay không? Chưa kịp nghĩ xong, hắn đã gọi điện về nhà cho tôi nói tiền hắn để sau tivi. Nếu tôi về thì khóa cửa lại rồi để chìa khóa vào tủ đựng thư trước phòng. Trước khi về, tôi thấy phòng của hắn hơi bừa bộn nên giúp hắn dọn dẹp lại cho ngăn nắp một chút. Sau đó ba, bốn ngày hắn lại tìm đến tôi ở quán và đón tôi về nhà hắn. Lần này, hắn đến đón tôi vào ban ngày. Hắn đưa tôi đi ngắm phong cảnh ở nhiều nơi và ra bãi biển chơi. Chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết hơn nhưng tôi vẫn đi làm ở quán bình thường. Tôi cũng không hiểu mình thích Chin-ya từ lúc nào nữa. Một hôm, gã bồ đến tìm gặp tôi ở chỗ làm. Hắn nói sẽ đưa tôi đi xem buổi biểu diễn ca nhạc của Alexander, một ca sĩ da màu khá nổi tiếng lúc đó. Tôi không muốn đi vì cũng không còn có tình cảm gì với hắn nữa nhưng vì hắn nói đã mua vé cho cả hai người rồi nên tôi đành đồng ý. Tên bồ này rất thích cách ăn mặc của tôi, tức là ăn mặc kiểu sexy, váy thật ngắn, áo bé xíu bó sát người, tóc dài đến tận mông và phải nhuộm đủ thứ màu lạ mắt giống style của người Nhật. Ăn mặc như thế ra ngoài đường khiến tôi trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Tuy thế, tôi ít khi quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Ai nghĩ gì cũng mặc. Tôi cũng hiểu mình đang ăn mặc quá khác người và rất hở hang. Nhiều khi tôi đang đi bộ trên đường, có nhiều xe chạy qua, họ trông thấy tôi thì dừng lại xin số điện thoại. Nhưng Chin-ya lại không hề thích cách ăn mặc đó của tôi. Hôm đó, tôi vẫn đi xem ca nhạc với bồ, nhưng trong lòng cảm thấy nóng ruột vô cùng vì tôi đang nhớ đến Chin-ya của tôi và muốn được đến với anh hơn là đi cùng gã bồ này. Trong lúc đang xem ca nhạc, trên sân khấu ca sĩ đang nhảy múa tưng bừng thì tôi thản nhiên chạy ra khỏi khán đài để đến nhà Chin-ya. Bồ của tôi ngạc nhiên gọi lớn hỏi:

“Này! Cô định đi đâu?”.

Tôi trả lời hắn:

“Tôi muốn về nhà, tôi xin lỗi vì phải về giữa chừng”.

Hắn vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi chạy ra đến cửa, tiến lại gần quán bán đĩa nhạc của Alexander định mua tặng Chin-ya vài chiếc. Tôi biết đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi vì hôm đó tôi ăn mặc rất sexy. Khi tôi định trả tiền đĩa nhạc, nhân viên bán hàng nói sẽ tặng tôi không lấy tiền. Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Ơ, tại sao không lấy tiền?”.

Người bán hàng nói thấy tôi ăn mặc sexy nên thích, muốn được tặng đĩa làm kỷ niệm. Hôm đó tôi thấy rất vui, ai cũng nhìn tôi và khen tôi ăn mặc đẹp, chỉ có mỗi Chin-ya là chưa từng thấy vẻ đẹp quyến rũ của tôi mà thôi. Cũng lạ thật!

Từ ngày đó trở đi, mối quan hệ của tôi và Chin-ya cũng trở nên sâu sắc hơn. Đến mức chúng tôi yêu nhau từ khi nào cũng không rõ. Sau đó, Chin-ya ngỏ ý muốn tôi đến ở cùng nhà với anh. Tôi nói với Chin-ya rằng tôi có thể đến ở với anh nhưng tôi vẫn muốn được thi thoảng đi làm kiếm tiền vì tôi còn phải gửi tiền về cho gia đình. Chin-ya cũng không có ý phản đối. Tuy vậy, anh luôn cố gắng tìm cách giúp tôi bỏ hẳn nghề này. Tôi vẫn làm trong nhà thổ cũ còn Chin-ya hàng ngày vẫn phải ngồi nhìn tôi ăn mặc trang điểm đi làm. Nhiều hôm, thấy anh ngồi nhìn tôi soi gương, đánh phần mà trong lòng tôi thấy tội nghiệp anh quá. Không thể kìm lòng, hôm đó, tôi đã nghỉ làm ở nhà với anh. Chin-ya đồng ý giúp tôi gửi tiền về cho gia đình với hy vọng có thể giúp tôi bỏ nghề này. Thực tế thì tôi mê bạc đến phát cuồng nhưng Chin-ya không hề biết chuyện này. Tôi bắt đầu không đi làm trong khu nhà thổ nữa mà đi làm ở một nơi khác. Đó là một quán karaoke. Ở đó nhân viên không phải ra ngoài tiếp khách mà chỉ phải ngồi tiếp rượu. Tiền lương cũng không được là bao. Họ chỉ trả cho tôi mỗi ngày tám nghìn yên, tức là khoảng hơn một nghìn bạt. Nhiệm vụ của tôi là phục vụ rượu cho khách, rửa cốc và lau bàn. Tôi muốn chọn nghề trong sạch, không phải bán thân nữa. Tuy thế, những nghề này lại kiếm được rất ít tiền, khác hẳn với trước đây mỗi đêm tôi đều kiếm được hai mươi, ba mươi nghìn bạt. Giờ thu nhập chỉ còn lại hơn một nghìn bạt và tôi đang cố gắng bỏ chơi cờ bạc.

Tôi và Mèm không còn gặp nhau nữa vì Mèm có khách nhận về nuôi, sống sung sướng. Tôi còn nghe loáng thoáng là Mèm đã trở lại Thái Lan rồi, nhưng không biết thực hư ra sao. Khi yêu Chin-ya, tôi quyết định từ bỏ hết bạn bè vì tôi biết, nếu tôi còn chơi với lũ bạn như cũ thì tôi sẽ trở nên lêu lỏng như xưa. Nhưng tôi vẫn còn liên lạc và chơi với chị Khẹc. Khi biết Chin-ya yêu tôi, chị Khẹc rất mừng. Chị Khẹc nói trông Chin-ya có vẻ là người tốt và chúc tôi hạnh phúc với người đàn ông này cả cuộc đời.

Trong thời gian làm việc tại quán karaoke này, tôi quen một người bạn mới tên là Pơn. Chị Pơn mới sang Nhật làm việc được ba, bốn tháng nhưng đã có khách giúp trả nợ cho. Vì thế, chị chỉ đi làm lấy thêm tiền lương hàng tháng như tôi. Lần đầu gặp chị, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Chị Pơn nói rất thích trò chuyện với tôi. Hôm đó, chị rủ tôi về phòng chị ngủ nhưng tôi từ chối và nói tôi đã có chồng, đêm nào cũng phải về nhà ngủ. Tôi cũng không hiểu tại sao chị cứ năn nỉ tôi ngủ cùng nhiều như thế. Chị nói chị rất buồn vì chồng rất ít khi đến. Hiện chị đang sống chung cùng hai người bạn nữa. Họ không ưa gì nhau nên muốn tôi đến ngủ cùng cho vui. Tôi bảo với chị rằng để khi khác vì tôi muốn xin phép chồng trước. Nếu không anh ấy nghĩ là tôi đi với khách. Chị cũng đồng ý và hẹn tôi lần sau đến.

Hôm sau, tôi đến làm việc như thường lệ. Đến gần tám giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy chị Pơn đến làm việc. Tôi rất mong chị đến để được nói chuyện với chị như hôm trước. Thời gian trôi qua đến gần chín giờ tối mà chị vẫn chưa xuất hiện. Ở quán còn có cô Ta cũng là người Thái Lan nhưng cô đã kết hơn với người Nhật và sống ở đây chục năm rồi. Cô chơi thân với chị Pơn từ hồi hai người vẫn còn sống ở Thái Lan. Hình như chị Pơn là cháu ruột của cô Ta thì phải. Chính cô Ta là người đã đưa chị Pơn đến làm việc ở Nhật Bản. Hiện chị Pơn cũng sắp được như cô Ta vì người khách giúp chị Pơn trả nợ đang có ý định sẽ làm thủ tục kết hôn với chị Pơn.

Cô Ta đến quán thông báo rằng chị Pơn đã bị giết chết đêm qua vì giành khách với bạn cùng phòng cũng là người Thái. Cô Ta kể rằng người khách đang nuôi chị Pơn hiện tại đã từng chu cấp cho người đàn bà Thái hiện đang ở chung phòng với chị Pơn. Người đàn bà đó đã biết chuyện khách có ý định lấy chị Pơn làm vợ nên đã yêu cầu hai người chấm dứt quan hệ. Khi bị khách từ chối, người đàn bà này đã thuê Yakuza đến giết chị Pơn tại chính phòng mình. Bà ta dùng dao nhọn đâm liên tiếp tám nhát vào ức chị Pơn trong khi một người đàn bà khác và một gã Yakuza giúp giữ chặt tay chị Pơn, không cho chị chống cự. Người đàn bà giữ tay chị Pơn đã bị bắt ngay trong sáng hôm sau, còn người đàn bà Thái chủ mưu và gã Yakuza thì đã bỏ trốn. Mãi sau này, hai kẻ đó mới bị bắt ở Osaka. Giờ tôi mới biết đến lý do chị Pơn năn nỉ đến ngủ cùng chị đêm đó. Tôi không tưởng tượng nổi nếu tôi đến phòng chị Pơn ngủ thì chị sẽ thoát chết hay tôi sẽ bị giết cùng chị nữa. Cô Ta nói kẻ cầm dao đã bị say một loại thuốc lắc có tên là Dormicum, loại thuốc mà phần lớn người Thái và cả tôi đều nghiện. Tôi không thể tin chuyện này lại có thể xảy ra với những người sống quanh mình, mặc dù chúng tôi chỉ gặp nhau duy nhất một lần.

Chung sống với Chin-ya được khoảng một năm, tôi bắt đầu cảm thấy thiếu tiền, tiêu pha không giống như trước đây nên lúc nào cũng thấy bứt rứt, khó chịu và muốn quay về nghề cũ. Nhưng vướng một nỗi là Chin-ya rất tốt. Anh hiểu và thông cảm với tôi trong mọi chuyện, đồng thời cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Thực tế, thời gian đầu Chin-ya không muốn chung sống với tôi lắm vì anh từng nhìn thấy tấm danh thiếp của Nakayama và nghĩ có lẽ tôi có quan hệ với Yakuza này, hoặc không thì cũng là bỏ trốn đến đây. Chin-ya nói với tôi rằng anh nhìn thấy danh thiếp của Nakayama và anh không muốn dính dáng đến tôi nữa vì sợ sau này liên lụy. Tôi kể lại đầu đuôi chuyện Nakayama và tôi cho Chin-ya nghe. Từ đó, anh mới yên tâm chung sống với tôi. Anh cố gắng thay đổi con người tôi như cách ăn mặc, trang điểm. Anh hay mua những bộ vest hay những chiếc váy, chiếc quần dài lê thê cho tôi mặc nhưng chúng luôn bị tôi cắt cho ngắn đi. Tôi luôn cố gắng chống đối lại mong muốn của anh, làm mọi thứ ngược hẳn với những gì anh thích. Tôi thích nhuộm tóc màu dâu đỏ anh lại cố ép tôi nhuộm sang mấy màu tối tối. Anh cố gắng giúp tôi tập uống rượu để thỉnh thoảng đi uống với anh và cũng là để tôi ngưng dùng Dormicum. Anh muốn tôi phải thức dậy vào lúc năm giờ sáng chuẩn bị đồ ăn cho anh mang đi làm. Nhưng tôi không thể làm được vì ngày nào cũng giữa trưa mới tỉnh. Anh cũng cố tình tìm những game hấp dẫn cho tôi ngồi chơi trong phòng để khỏi phải ra ngoài gặp gỡ bạn bè đặc biệt là những cô gái kiếm sống về đêm. Tuy thế, tôi chẳng bao giờ làm theo bất cứ thứ gì mà anh mong muốn.

Chin-ya là người thích chơi xe thể thao, anh thường xuyên thay xe mới, thích đi xem đua xe và dạy tôi chơi golf để có thể cùng anh đi đánh golf ở tỉnh nọ, tỉnh kia. Thực tế thì Chin-ya đã cho tôi một cuộc sống đầy đủ và sung túc không thiếu bất cứ thứ gì. Anh mua rất nhiều thứ đắt tiền cho tôi như đồng hồ Channel, giá năm, sáu mươi nghìn bạt. Nhưng tôi lại giấu đem đi bán lấy tiền tiêu. Đến cả chiếc đồng hồ Rolex của anh, tôi cũng lấy đem bán rồi mua một chiếc đồng hồ giả thay thế nhưng cuối cùng cũng bị anh phát hiện. Tôi làm thế là vì tôi nghiện cờ bạc. Dù biết nhưng Chin-ya chưa từng một lần trách mắng mà luôn tha thứ cho tôi. Tôi đã làm nhiều điều không phải với anh nhưng anh vẫn luôn nhẫn nhịn. Chin-ya là kĩ sư, thu nhập mỗi tháng cũng khá, đến cả trăm nghìn bạt. Tuy nhiên, các khoản chi tiêu của anh cũng nhiều không kém.

Một hôm tôi nhận được điện thoại của chị Bia. Chị gọi điện xin tôi cho chị đến ở cùng nhưng tôi bảo không thể vì tôi đã có chồng. Chị Bia bảo: “Vậy thì chị sẽ thuê nhà ở gần đó, em không phải lo, chỉ cần em liên hệ việc làm giúp chị là được”. Sau khi tôi đồng ý, chị Bia ngồi tàu từ Osaka đến tìm tôi ở Yokohama. Chị nói rằng chị đang trốn chồng đến với tôi. Hiện tại, chị đã kết hôn và còn một cậu con trai với tay Yakuza. Tôi rất lo sợ khi biết chị đã có con mà chồng lại là một Yakuza, chắc chắn sau này sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng chị Bia cũng khẳng định là không có ai biết chuyện chị đi Yokohama. Chồng chị rất vũ phu, thường hay đánh đập chị mỗi lúc bực tức khiến chị phải quyết đinh bỏ con, trốn chồng. Tôi hỏi:

“Chị không thấy thương con à?”.

“Có thể sau này chị sẽ thỉnh thoảng về thăm con, nhưng không phải bây giờ. Nếu không hắn sẽ giết chị”.

Tôi biết tên Yakuza này rất hung dữ và đểu cáng. Chị Bia lấy hắn không phải vì tình yêu mà vì muốn có visa kết hôn để được ở lại Nhật, không may lỡ có bầu nên phải sinh con.

Tôi tìm phòng trọ cho chị Bia rồi cùng nhau tính cách làm ăn. Chị Bia muốn rủ tôi quay lại làm việc ở nhà thổ lần nữa vì ở đó thu nhập khá cao. Nhưng tôi nói không thế quay lại nghề cũ vì người yêu của tôi không muốn tôi làm việc này và quan trọng là nếu xin vào đó làm tôi lại phải mất tiền môi giới rất cao, ít nhất cũng phải cả trăm nghìn bạt. Do không thể quay lại nơi đó, tôi đành để chị Bia vào làm việc ở đó một mình và nhờ bạn bè thân quen trong nhà thổ giúp đỡ chị. Tôi biết chị Bia chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền ở đó vì chị rất xinh đẹp. Khách hàng trông thấy chắc chắn ai cũng phải thích chị. Chị Bia làm việc ở đó được một thời gian thì lại mê mẩn bọn đàn ông Thái làm việc trong bar Hosto. Ngoài ra chị còn là một người có “tấm lòng bao dung, hết mình” nên lại có thêm một anh chàng người yêu Thái Lan. Chị chuyển đến ở cùng hắn. Hàng ngày chị không phải làm gì ngoài việc ăn, chơi và vào sòng bạc. Một hôm, chị Bia gọi điện rủ tôi vào sòng bạc cùng vì chị không muốn đi chơi một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.