Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 35: Nữ chính tự làm bậy làn sóng thứ hai ~~



Võng phối trên Internet, nhóm fan CP cuối cùng cũng đã đợi được manh kịch ngắn của hai vị sama nhà mình, mỗi người đều hưng phấn. Tốc độ của fan CP Quân Mộ thật nhanh, hoàn toàn che mất các bình luận của fan CP nhà khác.

Mà thời khắc này, Cảnh Dực Tước không có tâm tư đi để ý phản ứng của mọi người ra sao, cũng không nghĩ tới chuyện bất ngờ lần này là do ai làm, bởi vì hắn chỉ mong người mình luôn tâm tâm niệm niệm kia đã tỉnh ngủ và đăng nhập vào QQ.

Lúc Mộ Mục login, hắn vẫn duy trì thói quen tốt là luôn hỏi thăm cậu trước tiên. Ngày nào mà chưa nhận được lời thăm hỏi của nam chính đại nhân, Mộ Mục lại có cảm giác không quen. Có thể thấy rằng, kế sách lâu ngày sinh tình đã bất tri bất giác được Cảnh Dực Tước vận dụng rất tốt.

Quân Lâm: Mộ, ╭(╯3╰)╮

Mộ Mục: …

Quân Lâm: Mộ thật là lạnh nhạt đó ~~o(>_<)o ~~

Mộ Mục thấy rằng từ khi hai người xác định quan hệ, mỗi ngày, Cảnh Dực Tước đều manh không giới hạn, cậu không biết quyết định lúc trước của mình có sai lầm hay không.

Cái này mà là Cảnh đại BOSS sở hữu trí thông minh 250, được người người tán thưởng là ưu tú về mọi mặt đây sao, nhất định là mình chưa tỉnh ngủ!!!

Lúc trước, bản thân cậu luôn mang theo tâm tình nghi ngờ và sợ hãi đối với Cảnh Dực Tước, sợ rằng hắn sẽ lật đổ cậu và cha, thế nhưng bây giờ hình như tác giả lại ưu ái cậu, mở ra bàn tay vàng lớn như vậy....

Kỳ thực, bản thân Cảnh Dực Tước vẫn còn có chút bình tĩnh, hắn chỉ muốn giúp đỡ cha vợ đại nhân của mình thôi, tranh công và vân vân, thưởng và vân vân không cần quá tốt đẹp đâu XDDDDDD

Chính vì thế cho nên, Cảnh khuyển đang nhộn nhạo lại bị chủ nhân của mình nghi ngờ IQ, còn bị ghét bỏ một chút (?).

Mộ Mục: Không có.

Quân Lâm: Vậy em cho anh một cái ╭(╯3╰)╮

Mộ Mục: …

Quân Lâm: *ai ngón tay chọt chọt vào nhau* quả nhiên là anh bị ghét bỏ TAT

Mộ Mục: ╭(╯3╰)╮

Quân Lâm: (^o^)/~╭(╯3╰)╮╭(╯3╰)╮╭(╯3╰)╮

Sau khi Cảnh Dực Tước bán xuẩn manh xong, cũng không tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của Mộ Mục nữa, vội vã trở về thái độ bình thường.

Mộ Mục: Lúc nãy anh gọi điện là muốn nói chuyện gì?

Quân Lâm: Công ty của bác bị trộm mất phần mềm, anh đã sai người mua lại, chờ lát nữa anh nói người đưa tới

Mộ Mục sửng sốt một phút, tuy rằng bất ngờ nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì rất hợp với phong cách của Cảnh Dực Tước. Đúng là vì yêu mà sống, vì hận mà chết.

Quân Lâm: Mộ?

Quân Lâm: Vẫn còn ở đó chứ?

Cảnh Dực Tước thấy Mộ Mục vẫn không trả lời, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, Mộ sẽ không trách mình tự ý hành động chứ. Nghĩ đến đây, tâm tình muốn tranh công cũng tan thành mây khói.

Quân Lâm: Mộ, em giận rồi sao?

Quân Lâm: Anh xin thề, sau này sẽ không tự ý hành động nữa, nhất định phải báo cáo với em trước tiên!

Quân Lâm: Em trả lời một câu đi TAT

Vì vậy, lúc Mộ Mục đã lấy lại tinh thần, nhìn về phía màn hình thì thấy Cảnh Dực Tước không ngừng gởi tin nhắn tới, cảm thấy thật buồn cười, đồng thời cũng không thể phủ nhận trong nội tâm cảm thấy thật ấm áp và cảm động.

Lúc tâm tư mù mịt của Cảnh Dực Tước vẫn còn đang căng thẳng vì Mộ Mục, rối loạn mà đoán mò, điện thoại di động vang lại lên.

Không xem ai gọi tới, tiện tay tiếp, ngữ khí Cảnh Dực Tước không tốt lắm, “A lô, chuyện gì?”

“Cảm tạ.” Âm thanh mềm mại nói lời biết ơn.

“Mộ, Mộ!” Cảnh Dực Tước cả kinh suýt chút nữa đem con chuột vô tuyết trên tay quăng luôn, “Mộ, vừa rồi không phải là anh muốn rống với em.”

Bên kia nghe thấy hắn cẩn thận mà giải thích như vậy, cười khẽ một tiếng, “Em biết, còn nữa, em thay cha cám ơn anh.”

“Không, không cần.” Trải qua hai lần kinh hãi, Cảnh Dực Tước đã sớm quăng tâm tư đòi thưởng của mình lên chín tầng mây, “Đây là việc anh nên làm.”

Mộ Mục nghe Cảnh Dực Tước nói đây là chuyện đương nhiên, sắc mặt càng thêm nhu hòa, “Sau này không cần đối xử cẩn thận với em như thế, em cũng không có hẹp hòi như vậy.”

“Ừm.” Cảnh Dực Tước đắm chìm trong sự dịu dàng hiếm thấy của Mộ Mục, ngây ngây ngất ngất chỉ biết tán thành.

Sau khi Mộ Mục cúp điện thoại, Cảnh đại thiếu mới từ si hán khôi phục lại như cũ.

Đại não khôn khéo bắt đầu vận hành, suy nghĩ về hành động của Mộ Mục.

Sau đó, Cảnh Dực Tước lấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo, ghi lại một hàng chữ “Tấn công trái tim của đối phương bằng hành động, hoàn thành 50%, không ngừng cố gắng!”

·················· ta vốn là đường ranh giới chấm chấm chấm ··············

Bên này, fan CP Quân Mộ không ngừng kêu gào phấn khích như sói tru vì manh kịch ngắn của Quân Lâm và Mộ Mục, kế hoạch truy thê của Cảnh thiếu cũng tiến hành thuận lợi.

Một bên khác, Lăng Tuyết Vũ lên trang võng phối mới phát hiện kế hoạch của mình không thành công, cô ta chán nản tự hỏi rốt cục mình đã làm sai chỗ nào.

Bởi vì muốn xem màn kịch ngắn của Quân Mộ ra sao, hôm nay Lăng Tuyết Vũ mới đặc biệt cự tuyệt đi tới thư viện cùng học trưởng Diệp, còn khiến cho Diệp Ly Hoa lo lắng là có phải người yêu bị bệnh hay không. Thế nhưng rốt cục cô ta lại không thấy được kết quả mà mình mong muốn.

Mặc kệ Lăng Tuyết Vũ có bao nhiêu phiền muộn, người khác cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Nếu không phải vậy thì làm sao lúc hai người bạn cùng phòng đã cơm nước xong xuôi, vừa nói vừa cười trở về phòng lại khiến cho Lăng Tuyết Vũ đang đói bụng đến mức đau dạ dày càng thêm tức giận.

Giọng nói oang oang của Dương Duyệt vang lên trong phòng ngủ, “Ôi chao, hai người đàn ông hôm qua thật sự đẹp trai như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.” Phương Phi khả ái nháy đôi mắt to, cố ý làm ra bộ dáng hoa si, “Đúng là cực phẩm luôn, nam sinh trong trường chúng ta thật sự không thể sánh bằng!”

“Cục cưng, mấy đứa đang nói gì đó.” Một người con gái ăn mặc xa xỉ, ôm một bó hồng trên tay tiến vô phòng ngủ.

Sau khi ném bó hoa vào một góc xong, nàng bắt đầu chà đạp khuôn mặt con nít bầu bĩnh của Phương Phi.

“Ỏ...ái...ay...ủa...ậu…a”(*) Phương Phi một bên nỗ lực chạy trốn ma trảo, một bên nói, nhưng cuối cùng vẫn đem ánh mắt cầu cứu lia đến Dương Duyệt.

Dương Duyệt bước tới, đem khuôn mặt đã bị dày vò đến đỏ bừng của Phương Phi cứu ra, “Được rồi, Tiểu Phi đang nói ngày hôm qua, trước cửa trường học có hai anh đẹp trai.”

“Ồ, ” thấy thú vui của mình bị ngăn cấm, Trương Vận Tư cũng không để ý, ngồi xuống một chỗ, bắt đầu tháo trang sức, “Tớ cũng nhìn thấy, đúng là hàng tốt.”

“Không phải cậu lại định đi câu dẫn người ta đó chứ, Đại tiểu thư.” Phương Phi điếc không sợ súng, chạy đến trước mặt Ma nữ lần thứ hai, “Xong xong, anh đẹp trai của tôi ơi.”

Trương Vận Tư bóp một cái lên mặt của nàng, “Đương nhiên là không, tớ biết tự lượng sức mình, hai người kia không phải là đối tượng mà tớ có thể trêu chọc, đặc biệt tên lái xe kia.”

“Tại sao?” Phương Phi tiếp tục mười vạn câu hỏi vì sau.

Trương Vận Tư tiếp tục tháo trang sức của mình, “Bởi vì tớ sẽ không chọc vào một thứ không tốt, nhỡ may chọc phải tai họa, cha tớ tuyệt đối sẽ đem tớ đóng gói đến nước ngoài.”

“Ai, quả nhiên trai đẹp chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.” Phương Phi một mặt thở dài, “Duyệt Duyệt, tớ thật đau lòng quá, không ngờ tớ lại quên chụp ảnh!”

Dương Duyệt thấy Phương Phi làm bộ thương tâm, đành an ủi, “Có thể trong trường học của mình sẽ có người chụp lại mà.”

“Tớ có chụp được nè.” Đại tiểu thư đang tháo trang sức đột nhiên ném qua một câu, rồi tiếp tục chính sự của mình.

“Oa, quá tốt rồi! Ở nơi nào? Ở nơi nào?” Phương Phi liền vội vàng hỏi.

Vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, vì tâm tình của Trương Vận Tư rất tốt nên giải thích cho nàng, “Trong Qzone(1) của tớ, cậu biết là tớ rất thích chụp ảnh người đẹp rồi đăng lên đó mà. Mật khẩu là 123456.”

Phương Phi có được đáp án, hào hứng mở ra máy vi tính của minh, nhanh chóng đi tìm bức ảnh.

Lăng Tuyết Vũ vẫn luôn an tĩnh đứng lên, cầm thẻ ăn cơm chuẩn bị đi đến nhà ăn vắng vẻ. Ba người nọ cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không tiếp tục để ý tới.

Bị ba người trong phòng ngủ kia cho ăn bơ thật sự chỉ có thể nói là Lăng Tuyết Vũ tự làm tự chịu.

Trong phòng ngủ gồm có Dương Duyệt suất khí, Phương Phi đáng yêu manh manh, Trương Vận Tư mỹ lệ khiêu gợi, còn có Lăng Tuyết Vũ thanh lệ mười phần. Đúng là mỗi người mỗi vẻ, cũng không có cái gì gọi là ganh ghét giữa những nữ sinh.

Thế nhưng, Lăng Tuyết Vũ vẫn cảm thấy Trương Vận Tư là một đại tiểu thư không biết khốn khó của nhân gian và thập phần kiêu căng, chính vì vậy cho nên cô ta không thèm để ý hay bắt chuyện với nàng.

Còn Phương Phi và Dương Duyệt thì thích vui chơi, mà cô chỉ muốn tự học tự làm, ngạo khí học bá mười phần nên cũng không muốn chơi chung với hai người họ.

Dần dần, ba người kia cũng không muốn dùng mặt nóng tiếp mông lạnh nữa, cứ như vậy mà chơi riêng.

Mà lúc Lăng Tuyết Vũ ra khỏi phòng ngủ, cô ta không tới nhà ăn mà lại đi đến phòng máy tính.

Một lúc sau liền nở nụ cười đi ra, bước tới nhà ăn. Dọc đường, những nam sinh ngơ ngẩn thấy mỹ nhân luôn lãnh ngạo cư nhiên nở nụ cười.

Mà ở trên BBS(2) của đại học S, một bài viết nóng hổi đang được bình luận sôi nổi.

“Cựu chủ tịch hội học sinh của đại học S là gay, có vật làm chứng”

Chú thích:

(*) Bỏ cái tay của cậu ra. (Nguyên văn: “挖…在…索…走…天…的…摔…郭…”

Mình không hiểu chỗ này nên chém đại QAQ Ai rành đọc RAW giúp mình chỗ này với T.T)

(1) Qzone:

Là mạng xã hội được tạo ra bởi Tencent vào năm 2005. Nó cho phép người dùng viết blog, giữ nhật ký, gửi hình ảnh và nghe nhạc. Người dùng có thể thiết lập nền Qzone của họ và chọn cài đặt giao diện dựa trên sở thích của các thành viên để tùy biến theo sở thích cá nhân của các thành viên. ( videothuthuatblog.blogspot.com)

(2) BBS: là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo.(Nguồn:vivicorp.com)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.