Lúc bị cha Mộ châm chọc thì Cảnh Dực Tước cảm thấy thật căng thẳng, còn Mộ Mục và Trác Tịch thì vẫn luôn ngồi ghế vây xem như trước.
Cuối cùng Lý quản gia tới nói “Có thể ăn cơm”, Cảnh Dực Tước nhìn Mộ Thần đi trước, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ai bảo mình thương nhớ con trai bảo bối của ông làm chi, tiếp tục nhẫn đi, nói không chừng còn có thể nhẫn thành con rùa luôn đó ╮(╯▽╰)╭
Bởi vì Mộ Mục và cha Mộ đều không thích cái bàn ăn dài ngoằng hoa hoa lệ lệ tạo ra khoảng cách giữa hai người, chính vì vậy cho nên Mộ gia luôn dùng cái bàn hình vuông giống như những nhà bình thường khác, ngày hôm nay cũng vậy.
Sau khi ngồi vào bàn, cha Mộ bắt đầu vỗ béo Mộ Mục, đồng thời dĩa rau biểu hiện tình thương của cha cũng bắt đầu hoạt động.
Mộ Mục cũng theo thói quen trả lễ lại, hai cha con liền ở trên bàn ăn mà “Diễn ân ái”, làm hai người ngồi bên cạnh đố kị nhưng lại không dám nói.
Trác Tịch thì tốt hơn, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, còn Cảnh Dực Tước rõ ràng không có bình tĩnh như chú Trác, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào Mộ Mục.
Mộ Mục phát hiện đĩa rau của cha mình so với thường ngày càng thêm nhiệt tình, quả thực làm cho cậu chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là gắp những món mình không muốn ăn chuyển qua bát Cảnh Dực Tước, thuận tiện an ủi mỗ khuyển đang mỏi mắt mong chờ một chút.
Cảnh Dực Tước vui sướng hài lòng ăn hết những món mà Mộ Mục gắp cho mình. Người khiết phích như hắn một chút cũng không cảm thấy không quen, trái lại còn cảm thán đầu bếp của Mộ gia tốt hơn đầu bếp nhà mình, thức ăn này nấu không tệ!
Hai người đều không nghĩ rằng vừa mới trở thành người yêu, cư nhiên lại như những cặp nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt tuy hai mà một kia, những phỏng đoán như đối phương có thể ghét bỏ mình hay không là hoàn toàn vô dụng.
Được rồi, là Mộ Mục nhìn thấu sự si mê của Cảnh Dực Tước đối với cậu. Mà Cảnh Dực Tước lại tỏ vẻ, khiết phích thì sao, ghét bỏ là cái gì, có thể ăn được không ╮(╯▽╰)╭
“Mục Mục!” Sau khi cha Mộ nhìn thấy động tác của Mộ Mục, nhắc nhở cậu lần thứ nhất.
Chỉ là, khi ánh mắt của Mộ Mục chuyển hướng về phía ông, khí thế liền yếu xuống, “Sao con lại để cho khách ăn món trong bát vậy.” Nội tâm lại ủy khuất chọt chọt hai ngón tay vào nhau, cư nhiên lại thân mật với con sói đuôi to như thế, ăn chung một bát luôn.
“Cha, ” Mộ Mục không để ý đến câu “Trách cứ” yếu thế đến cực điểm kia, nhưng lại chuyển đề tài, “Công ty đã giải quyết xong vấn đề kia rồi sao cha?”
“Ừm.” Nhắc đến đây, trên mặt Mộ Thần mang theo nụ cười, “Bất kể có làm gì đi chăng nữa thì lần này công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng mà hôm trước, cha có nhận được một cái bao đựng phần mềm kia, hơn nữa còn nói công ty đứng đầu đó đã bị hack. Ngày hôm qua, họ không mở hội nghị nhưng lại mở họp báo, mời các ký giả đến để xin lỗi.”
Trác Tịch vẫn luôn im lặng đột nhiên cau mày, “Thần, cậu không điều tra người gửi cái kia? Nói không chừng, đây cũng là âm mưu của bọn họ.”
“Không tra được, nhưng tôi đã nhờ nhân viên xem qua, phần mềm kia không có chút vấn đề gì, chắc cũng không sao đâu, có lẽ là người của công ty.” Mộ Thần an ủi Trác Tịch.
“Thần, cậu đừng có ngây thơ như vậy được không! Trên thương trường chả có mấy ai tốt như vậy.” Trác Tịch nhìn Mộ Thần vẫn đơn thuần như trước, cảm thấy vô lực, mình đã nói biết bao nhiêu lần, tại sao Thần lại không hiểu giới thương trường thâm sâu như thế nào.
“Thật không tiện, tôi lại đem chuyện công việc nói ở đây.” Trác Tịch gỡ bỏ nụ cười miễn cưỡng, sau đó đứng lên, nói một câu “Mọi người cứ từ từ mà ăn.”
Y nhanh chóng đi về phía nhà kính trồng hoa.
Mộ Thần nhìn Trác Tịch có chút kích động thì hơi kinh ngạc, nhìn y rời đi, Mộ Thần cũng hơi lo âu. Khi Trác Tịch rời khỏi chưa tới một phút, Mộ Thần cũng đứng lên, “Ta đi xem sao.”
“Cha.” Tiếng kêu của Mộ Mục làm bước chân Mộ Thần đình chỉ, “Phần mềm kia là do Tước mua lại từ công ty kia, còn chú Trác cũng chỉ vì lo lắng cho người thôi.”
“Cha biết.” Khuôn mặt nho nhã Mộ Thần trên hiện lên một nụ cười nhã nhặn, sau đó thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Cảnh Dực Tước, “Cảm ơn. Lát nữa cậu đến thư phòng, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Nói xong, Mộ Thần cũng bước nhanh đến đó.
Đi vào nhà kính trồng hoa mang theo nhiệt độ ổn định, lại thấy Trác Tịch ngẩn người với một bông hoa thủy tiên đối diện.
“Tịch?” Mộ Thần cũng ngồi xổm bên cạnh y.
“Vừa dọa đến cậu?” Trác Tịch đối diện với ánh mắt vẫn ôn hòa như ban đầu của Mộ Thần, mang theo một chút áy náy
Mộ Thần vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Không có, tôi dễ dàng bị hù dọa như vậy sao. Nhưng chỉ vì chuyện của công ty nên tâm tình của cậu mới không tốt?”
“Không phải.” Trác Tịch đã khôi phục dáng dấp tự tin lãnh ngạo như bình thường, khiến Mộ Thần không nhìn ra một tia dị dạng. Nhưng trong lòng Mộ Thần vẫn tồn tại một ít bất an như cũ
“A Tịch, việc kia tôi đã nghĩ xong.” Mộ Thần nhẹ giọng nói, mặt chuyển hướng xa xa để che giấu khuôn mặt hồng hồng, “Đúng là cảm giác của tôi đối với mẹ Mục Mục chỉ là cảm giác ỷ lại với chị gái, dù sao cô ấy cũng chính là người duy nhất mang lại cảm giác ấm áp cho tôi vào lúc đó. Cho nên, khi cô chết đi, tôi lại rơi vào nỗi sợ hãi lạnh như băng, bởi vậy mà suýt chút nữa mất đi tình cha con với Mục Mục. Mãi đến tận…”
Mộ Thần dừng lại một chút, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt cười hạnh phúc, “Mãi đến lúc cậu nói là vẫn luôn yêu tôi, khi đó tôi thật sự rất giật mình, thế nhưng từ tận đáy lòng cũng có chút mừng thầm. Tôi không muốn thừa nhận tình cảm này, cho nên luôn luôn trốn tránh. May mà cậu vẫn mạnh mẽ như vậy, cám ơn cậu đã chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ tôi, chúng ta…”
“Không vội, ” Trác Tịch lại đánh gãy lời nói của Mộ Thần, “Tôi hi vọng cậu hãy nghiêm túc suy nghĩ, tôi có thể chờ, tôi không hy vọng cậu sẽ hối hận.”
“Tôi sẽ cân nhắc…” Mộ Thần cho là y sợ nghe được đáp án không như mong đợi, cho nên mới không muốn nghe sớm như vậy. Vốn muốn nói ra nhưng vẫn bị Trác Tịch đánh gãy, “Để cho bọn Mục Mục đợi lâu như vậy, chúng ta nên trở về thôi.” Nói xong cũng đứng dậy, sau đó cầm tay Mộ Thần, kéo lên.
Mộ Thần và Trác Tịch cùng đi về phòng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, thôi, tâm tình của Tịch không tốt, để lần sau nói vậy.
Trở về phòng khách, nhìn thấy Mộ Mục nhàm chán xem ti vi, tư thế ngồi lười nhác, mà Cảnh Dực Tước bên cạnh vẫn khẩn trương đến nghiêm mặt như cũ.
“Cha, chú Trác.”
“Bác, chú Trác.”
Mộ Thần chỉ vứt một câu câu, rồi nhanh chóng lên lầu, “Cảnh tiểu tử theo ta đi đến thư phòng.”
Cảnh Dực Tước liền vội vàng đứng lên, thấp thỏm đến mức chỉ có thể dựa vào bản năng mà hành động. Cha của Mộ Mục có thể đáp ứng hay không, Mộ Mục rất kính trọng cha của cậu ấy, nếu như ông phản đối, mình lại càng không có hy vọng (┬_┬)
Mộ Thần tiến vào thư phòng, ngồi xuống ghế tựa sau bàn làm việc, nhanh chóng thấy Cảnh Dực Tước bước vào, cung kính mà đứng trước bàn đọc sách. Nhìn hành động của hắn có chút lúng túng và gò bó, nhưng vẫn lộ ra một khí chất thâm sâu như cũ.
Mà người nắm giữ hào môn gia tộc giờ phút này lại mang thần sắc căng thẳng mà đứng trước mặt mình.
“Cậu thích Mục Mục?” Mộ Thần hỏi vấn đề thứ nhất.
Cảnh Dực Tước theo phản xạ mà trả lời, “Không, không chỉ là thích, cháu yêu cậu ấy!”
Mộ Thần không có phản ứng kịch liệt gì, chỉ tiếp tục bình tĩnh mà đưa ra vấn đề thứ hai, “Người nhà cậu biết chuyện này?”
“Hiện tại vẫn chưa biết.”
“Nếu gia tộc của cạu không chấp nhận thì sao?” Mộ Thần tiếp tục hỏi.
Cảnh Dực Tước tự tin kiêu ngạo mà trả lời một câu, “Đây là chuyện riêng của cháu, tốt nhất là bọn họ nên tiếp thu, không chấp nhận cũng không liên quan, nhưng họ không có tư cách quơ tay múa chân đối với hôn sự của cháu.”
Cảnh Dực Tước nói xong cũng cảm giác mình quá tùy tiện trước mặt cha vợ tương lai, liền vội vàng nói ra lời đảm bảo trong nội tâm, “Cháu sẽ bảo vệ Mộ, mặc kệ cậu ấy có cần hay không. Cháu biết bác quan tâm Mộ nên cháu có thể viết một đơn bảo đảm, nếu ngày sau cháu có làm gì xúc phạm đến Mộ, liền đem tất cả tài sản của cháu chuyển đến Mộ thị.”
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.” Mộ Thần nhìn ánh mắt chan chứa tình cảm nóng rực của Cảnh Dực Tước giống như ánh mắt của Tịch lúc nhìn mình, có chút đau đầu mà phất phất tay.
“Hi vọng bác có thể cho phép cháu theo đuổi Mộ.” Cảnh Dực Tước khom người cúi chào Mộ Thần, sau đó ra ngoài.
Khi bước ra, thần sắc của Mộ Mục đứng bên ngoài có chút bận tâm, khuôn mặt vẫn luôn cứng ngắc của Cảnh Dực Tước rốt cục cũng hòa hoãn.
“Cha không làm khó anh chứ?” Sau khi Mộ Mục nhìn thấy Cảnh Dực Tước, vội vã đi tới hỏi.
Cảnh Dực Tước ôm Mộ Mục, đem đầu dựa trên vai cậu, “Không có.”
“Khụ.” Cha Mộ từ bên trong bước ra, “Cậu có thể đi, nhà chúng ta không phòng khách.”
Mộ Mục một mình đưa hắn tới cửa, lại thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cảnh Dực Tước lập tức sụp đổ, mang theo ngữ khí đáng thương, “Mộ, anh khẩn trương tới mức muốn nhồi máu cơ tim luôn rồi, em an ủi anh một chút đi ~ ”
“Anh có thể không đến đây mà.” Mộ Mục vẫn bình tĩnh mà trả lời.
Cảnh Dực Tước mở to mắt nhìn cậu như trước, chỉ kém viết thêm vài chữ “Cầu an ủi” lên mặt.
Mộ Mục bất đắc dĩ thở dài rồi tiến lên, hôn lên má phải của tên Cảnh khuyển đang chơi xấu nào đó một chút, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt), lần này Cảnh Dực Tước cư nhiên không vui mừng đến mức ngốc đi mà lại quay mặt sang, lấy ngón tay chỉ chỉ má trái.
Mộ Mục thầm than “Được voi đòi tiên”, nhưng vẫn bước lên, hôn môi một chút.
Sau đó, đêm nay Cảnh Dực bay trở về.
Mộ Mục tiễn Cảnh đại thiếu xong, thuận tiện cũng dâng lên rất nhiều đậu hũ non, trở về thì phát hiện cha mình đang ngồi ở phòng khách.
“Mục Mục, lại đây, chúng ta nói mấy câu.” Hiếm thấy Mộ Thần dùng ngữ khí nghiêm túc để nói chuyện với Mộ Mục.
Mộ Mục tới gần, ngồi bên cạnh cha, “Cha, chú Trác đâu?”
“Chú ấy không thoải mái, ngủ trước rồi.” Mộ Thần nhớ đến sắc mặt tái nhợt của Trác Tịch vừa rồi, cũng lo lắng cau mày.
“Đừng nói sang chuyện khác.” Mộ Thần vẫn có ý định hỏi ý của con trai một chút.”Con nghĩ về thằng nhóc họ Cảnh kia thế nào?”
“Cha, thật ra con không thích nữ.” Đầu tiên, Mộ Mục thẳng thắn về vấn đề tính hướng của mình, “Từ đầu đã vậy.”
Mộ Thần nghe Mộ Mục nói như vậy, âm thầm trách cứ mình quan tâm Mục Mục còn chưa đủ.
“Vậy con cũng yêu cậu ta?” Mộ Thần lại nhớ tới tình cảm cực nóng trong mắt Cảnh Dực Tước, liền hỏi.
“Không, bây giờ còn chưa đến mức đó, chỉ là hơi hơi thích cộng với lòng cảm động.” Mộ Mục cố ý hời hợt nói về cảm giác của mình với Cảnh đại thiếu, “Nhưng mà, con nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày Tước sẽ khiến con yêu anh ấy, nhưng có điều tình cảm của con sẽ vĩnh viễn không bao giờ sâu sắc được như vậy…”
Mộ Thần nghe thế cũng minh bạch, đứa con nhà mình chắc chắn sẽ không chịu thiệt trong đoạn tình cảm này. Trái lại ông có chút lo lắng cho tên nhóc họ Cảnh kia.
Ý thức được điều mà mình đang nghĩ, ông vội vã loại bỏ sự lo lắng quỷ dị này, lo lắng cái sợi len, người mà tên nhóc đó bắt cóc chính là con trai bảo bối của ta đó!
“Chuyện của hai đứa, ta không phản đối.” Mộ Thần cuối cùng cũng nói một câu, “Nhưng hãy nhớ tuyệt đối không được để bản thân bị tổn thương.