Trên đường cái rộng rãi, một chiếc xe thể thao cực ngầu chạy như bay, sau đó “Két ~” một tiếng dừng ở ven đường.
Mộ Mục ngồi ở ghế lái, dùng ngón tay trỏ đỡ dưới kính mắt, bất đắc dĩ thở dài, “Đây là hậu quả của việc không thèm nhìn đến nữ chính phải không?”
Mộ Mục lấy điện thoại di động ra, sau đó ấn số... Điện thoại rất nhanh liền được chuyển đến.
“Bác Lý,” lần này Mộ Mục không còn cố ý đè thấp thanh tuyến, “Xe của cháu hết xăng mất rồi, bác đến đón cháu nhé.”
“Được rồi, thiếu gia. Tôi phái người đến đón cậu được không?” Bên trong biệt thự nọ, lão quản gia nghiêm cẩn dò hỏi đối phương qua điện thoại.
Mộ Mục nhớ đến gần đây mình cũng không bận việc gì, về nhà lại có người làm nấu cơm cho mình ăn bất cứ lúc nào, vì thế liền đáp ứng, thuận tiện báo luôn vị trí của mình.
Bên kia, Mộ Thần mới vừa vào cửa thì nghe được giọng Lý quản gia gọi “Thiếu gia”, lập tức hỏi: “Mục Mục đã về ư?”
Nhận ra khuôn mặt than của cha Mộ đang hưng phấn, bác Lý bỏ điện thoại xuống, cung kính trả lời: “Thiếu gia chưa có về nhà, chỉ là nhờ tôi phái người lái xe tới đón.”
“Mục Mục làm sao vậy?!” Nghe vậy, ông cho là con trai bảo bối có chuyện, liền nóng lòng, “Xảy ra tai nạn xe cộ sao?” Mới vừa hỏi xong liền cảm giác miệng mình thật xui xẻo.
“Không có, thiếu gia không có chuyện gì.” Lý quản gia vội vã giải thích, “Chỉ là xe cậu ấy hết xăng nên thiếu gia nhờ tôi phái người đi đón cậu ấy trở về.”
“Ừ, để tôi đi cho.” Ông luôn muốn tìm cơ hội để trao đổi tình cảm với con trai, Mộ Thần lại nói tiếp, “Chú đi phái người tới đó đi.” Nói xong cũng vội vã mà chạy tới ga ra.
Bác Lý nhìn bộ dáng sốt ruột, lo lắng của lão gia yêu con nhà mình, ở trong lòng lén lút thay hắn lau nước mắt chua xót, lão gia à, nếu ông cứ dùng ngữ khí cứng nhắc của mình mà nói chuyện với thiếu gia như thế, chắc chắn cậu ấy sẽ không muốn gần gũi hay thân cận với ông đâu ( ̄◇ ̄;)!
Còn nữa, tôi còn chưa nói cho ông biết thiếu gia đang ở nơi nào mà!
Quản gia lập tức làm tròn phận sự của mình, cung cấp địa chỉ của Mộ Mục cho cha Mộ, sau đó phái người lái xe tới.
Trong lúc chờ người tới, Mộ Mục nhàm chán chơi điện thoại di động, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa xe.
Sau khi lên xe, mỗ Mộ phi thường tự giác khơi gợi đề tài: “Cha, làm phiền người rồi.”
“Tiện đường mà thôi.” Cha Mộ trong lòng phát điên, đây không phải là lời nói từ đáy lòng của ta!!!
Sau đó suốt đường trầm mặc...
Trở lại nhà cũ, Mộ Mục và cha Mộ lại nhìn nhau, trạng thái im lặng cuối cùng cũng coi như ngừng lại.
Trong lòng trào nước mắt, cha Mộ lại chui vào thư phòng, đừng hiểu lầm, không phải vì sự ngăn cách với con trai mà ông lại vùi đầu vào công việc đâu.
Mà là.... Lại bắt đầu lật mấy cuốn sách “Làm sao để tìm được đề tài chung nói chuyện cùng con trai”, “10 phương pháp để trở thành bằng hữu của con trai”, v.v
Mộ Mục nhìn thân ảnh nhanh chóng rời đi của cha Mộ, lẽ nào công ty phát sinh chuyện gì?!
Nhưng mình chỉ mới chạm mặt nam chính và nữ trư thôi mà!
Vừa nghĩ, chân tự động đi về phòng, mở cửa, cách trang trí của căn phòng cũng giống như căn nhà kia.
“Trời ạ, tại sao cậu ta lại cho rằng cha chán ghét mình vậy?” Mộ Mục nhìn thấy gian phòng, tâm lý lại trào phúng nam phụ nọ một chút, “Đến giường trong phòng cũng cố ý làm cho giống vì sợ mình không quen. Thôi, lần sau thân cận cha một chút vậy, nếu không trong lòng ông ấy sẽ xoắn xuýt đến phát điên mất.”
Cho nên nói, Mộ Mục đã thấy rõ bản chất nhi khống của người nào đó từ lâu rồi, ở trên xe trầm mặc tuyệt đối là cố ý thôi -_-!
Cảm khái vì cha Mộ yêu con đến sốt ruột, từ khi xuyên qua đến giờ, lần đầu tiên Mộ Mục hạ quyết tâm: Giúp cha rời xa nguyên nhân dẫn đến vận mệnh kia!
Trong nguyên văn, xí nghiệp của cha sau khi bị nam chính lật đổ, cha Mộ vì tiếp điện thoại, đồng thời tâm tình bất ổn mà xảy ra tai nạn xe cộ, đi đời nhà ma. Cho nên khi đó, nam phụ kia đã dần dần cảm nhận được tình thương sâu thẳm của cha, cậu ta hổ thẹn tới mức cô độc cả một đời. Trừng phạt bản thân vì một cuộc tình buồn cười mà mất đi người nhà thân thương nhất của mình.
Vì bộ thân thể này đã bị mình xuyên vào, cho nên bất luận như thế nào thì lúc này, tâm nguyện của nam phụ vẫn là mong cha yêu thương “Mình”, Mộ Mục cũng đã đem Mộ Thần đặt vào phạm vi bảo vệ của cậu.
Cho nên vì để thay đổi vận mệnh, phải cẩn thận kẻ đã gây ra việc này — nam chính là nhân vật tuyệt đối không thể sơ sót. ( Cảnh thiếu ủy khuất cắn ngón tay: Ta tuyệt đối không nghĩ đến việc lật đổ công ty của cha vợ đại nhân!!)
Lão tổ tông nói được lắm, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Để tiếp cận nam chính, vào giới võng phối tuyệt đối là phương pháp tốt nhất.
Mộ Mục mở máy tính lên, click vào phần đăng kí tài khoản, mỗ Mộ lại lười nghĩ ID nên trực tiếp dùng tên thật để ra trận.