Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 13: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo



Cái gọi là trừng phạt chính là chạy tới chạy lui bưng trà rót nước cho Trưởng lão, bởi vì ông ấy đã già tới mức không thể ăn thịt nổi nữa, nên công việc chủ yếu của Salou chính là đi lên vách đá hái các loại trái cây cho Trưởng lão. Trong đó có một loại trái cây lớn lên rối nhất tên là Lang Quả, nghe nói là loại trái cây được tộc sói yêu thích nhất, tự nhiên cũng thành món ăn chính của Trưởng lão.

Lang Quả lớn lên ở một góc sâu trong vách núi đen, hái Lang Quả liền thành nhiệm vụ khó khăn nhất của Salou, Lâm Kỳ cho rằng cái quy củ trừng phạt kiểu này chắc chắn là do Trưởng lão đặt ra, chính là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của bản thân mình thôi!

Lâm Kỳ trước đó buông lời nói là tới ở cùng Salou, liền thực sự dứt khoát ở lại chỗ này, theo Trưởng lão cùng nhau ăn trái cây. Đương nhiên, thứ cậu ăn đều là thứ mà Trưởng lão không thích lắm….

Một con sói đen nhảy lên từ bên vách núi, miệng ngậm một bọc lớn trái cây dùng lá cây bao lại. Cậu ta đem trái cây thả lên mặt đất, biến thành hình người, từ bên trong chọn ra một trái đưa cho Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ, cái này cho cậu”.

Lâm Kỳ nhận lấy, phát hiện hình dạng của trái cây này có chút giống với quả thanh long, màu sắc sặc sỡ, dưới đáy còn mọc ra hoa văn có hình dạng như đôi mắt. Cậu cảm giác trái cây này cùng trái cây cậu thường ăn không giống nhau, có chút tò mò hỏi Salou: “Đây là quả gì vậy, trước đó hình như chưa từng ăn qua”.

“Ừm, chỉ là một loại quả ăn rất ngon thôi”. Lời lẽ Salou mập mờ, tránh né  ánh mắt Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ này ở trong loài người trải qua có chút lẽ đời, sao lại nhìn không ra việc giấu diếm của Salou được chứ? Ừ hử, định lừa cậu hả, cái con sói ngốc này còn non lắm. Cậu làm bộ ngây thơ hỏi: “Ăn ngon thế sao? Nhưng là chỉ có một, bây giờ ăn rất đáng tiếc, vẫn là giữ lại để ăn sau đi vậy”

Salou sốt ruột: “Không sao không sao, cậu ăn ngay bây giờ đi, tôi còn có thể đi hái lại nữa mà”.

“Ể? Quả này nhiều lắm sao? Sao trước kia chưa thấy cậu hái qua, hắn là loại quả rất hiếm thấy đi?”.

“Ừ, chính xác là không nhiều lắm, bất quá bọn tôi cũng không cần ăn loại quả này cho nên cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được cả” Salou còn chưa có nhận ra ý đồ của Lâm Kỳ, ngốc ngốc đã bị moi ra lời nói.

Lâm Kỳ nghịch trái cây trong tay, hỏi: “Tại sao các người không cần ăn quả này?”

“Ấy? Ừm, ờ…..” Salou suy nghĩ hồi lâu, không nói cho tròn lại được nữa.

“Salou, lại đây” Lâm Kỳ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, bảo cậu ta lại đây ngồi.

Salou thành thành thật thật mà ngồi xuống bên cạnh Lâm Kỳ, tay khép nép, đặt tốt lắm, chờ Lâm Kỳ thẩm vấn.

“Nói đi, đây là quả gì?”.

“……..Dựng Dục Quả”.

Dựng Dục Quả, nghe quen tai ghê. Lâm Kỳ lại hỏi: “Tại sao các người không cần ăn, tôi lại có thể ăn chứ?”.

“Ừm….. bởi vì bọn tôi ăn vô dụng, cậu ăn có thể sinh em bé”. Nói xong, Salou lén lút giương mắt ngắm vẻ mặt của Lâm Kỳ một cái.

Vẻ mặt của ai kia chính là không có chút biểu tình nào.

—giỏi lắm, cùng ông đây lăn giường một lần liền dám lừa dối ông đây rồi! Ông đây mà không dạy dỗ ngươi một chút, ông đây liền đem tên đọc ngược lại!”

— ế? Tên của ông đây đọc ngược lại là Kỳ Lân, hình như cũng có khí thế lắm chứ bộ, *sờ cằm*…. Ắc, bây giờ không phải lúc quan tâm tới chuyện này á!

Lâm Kỳ cười âm âm ở trong bụng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng có hứng thú đối với Dựng Dục Quả, tiếp tục hỏi Salou: “Ể, ăn là có thể sinh em bé? Phải làm sao chứ?”.

Salou thấy Lâm Kỳ không những không tức giận mà bộ dạng còn cảm thấy rất hứng thú, lá gan liền to lên: “Tôi hỏi qua Trưởng lão rồi, nội trong 30 ngày cậu ăn quả này, chúng ta làm chuyện sẽ sinh em bé lần nữa, là có thể sinh em bé đấy”.

“À, thật không? Vậy cậu lột cho tôi ăn đi” Lâm Kỳ làm ra vẻ rất vui, đem trái cây đưa cho Salou.

Salou tuân lệnh, vô cùng nhanh nhẹn đem trái cây lột da bỏ hạt, ôm ôm dâng lên trước mặt Lâm Kỳ. Lâm Kỳ trong ánh mắt mong chờ của Salou đem trái cây ăn sạch sẽ, cuối cùng còn liếm liếm môi nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm”.

Salou vui vẻ đến mức cái đuôi đều muốn lộ ra ngoài. Cuối cùng Lâm Kỳ cũng muốn cùng cậu ta sinh em bé rồi! Nhưng mà câu tiếp theo của Lâm Kỳ liền đập nát hoàn toàn trái tim người cha đang nhảy nhót của cậu ta.

Cậu đứng lên, cúi xuống nhìn Salou, nói lạnh tanh: “Nội trong 30 ngày không được lại gần tôi”.

Salou: “( ⊙ o ⊙)…………%>_<%” Ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo. Mấy ngày tiếp theo, mỗi đêm đều có thể ở chỗ Lâm Kỳ nghỉ ngơi nghe được mẫu đối thoại bên dưới: “Lâm Kỳ, chúng ta làm đi mà ~” “Không được lại gần tôi” ……… “Lâm Kỳ, tôi khó chịu….” “Tự mình sóc sóc đi” …………. “Lâm Kỳ, tôi khó chịu” “Tự sóc sóc đi” “Tự sóc sóc cũng khó chịu” “Vậy cậu nằm sấp lên tảng đá cọ cọ đi” ……….. Mỗi lúc này, ngay cả người được để cử chức Trưởng lão luôn luôn mắt xem mũi mũi xem tâm *(không hay xen vào chuyện người khác) Gael, đều nhịn không được đổ mồ hôi giùm Salou, sớm biết có ngày này, lúc trước việc gì phải làm thế? Liên tục cầu hoan mấy ngày đều bị từ chối, ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng công việc cùng hiệu suất công việc của Salou. Ở khi không biết là lần thứ mấy ăn phải trái cây vừa chua vừa chát, Trưởng lão cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Hai người, cút về hang động của mấy người cho tôi! Các người thích tự làm hay là ôm thân cây cọ đi nữa thì đều quay về hang của mình làm đi!” Mấy ngày nay chiến tranh lạnh với Salou, gián tiếp khiến tình bạn giữa Lâm Kỳ và Dinner tăng thêm chất lượng. Nghe thấy Trưởng lão ra lệnh đuổi khách, Lâm Kỳ ôm Dinner ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi về phía trước. Salou chào Trưởng lão cúi đầu đi theo phía sau Lâm Kỳ. Lâm Kỳ tỉnh bơ ngắm nhìn Salou cách một bước xa phía sau, vuốt cổ Dinner nói: “Dinner à, buổi tối hai chúng ta liền ngủ cùng nhau nhé”. Cái này tới phiên mức độ thù hận của Salou và Dinner tăng lên. Dinner khóc thầm trong lòng, tại sao bị thương luôn là nó chứ…. Salou nghe thấy liền lập tức nhảy “phốc” lên tới trước người Lâm Kỳ, sốt ruột nói: “Không được! Nếu cậu cùng nó sinh ra trứng chim, tôi liền đem toàn bộ trứng đều ăn sạch! Lầm kỳ không thể nhịn được nữa dành ra một bàn tay, hung hăng nện một cái bốp lên đầu Salou: “Trong đầu cậu nghĩ cái gì thế! Khẩu vị so với độc giả JJ *(ý là ‘râm’ đó mà:3)còn nặng hơn vậy!” Salou hạ nhẹ giọng xuống, cầu xin nói: “Lâm Kỳ, cậu đừng không để ý tới tôi, tôi biết sai rồi”. Lâm Kỳ liếc ngang Salou, nói: “Hử? Cậu sai chỗ nào đấy?” “Tôi không nên lừa cậu ăn Dựng Dục Quả”. Nhận xong lỗi lầm, Salou lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Sau này tôi cũng không dám… nữa!” Thấy thái độ nhận lỗi chân thành của cậu ta, Lâm Kỳ quyết định cho cậu ta một cơ hội để bù lại, liền nói: “Ôi chao, đột nhiên cảm thấy chân mỏi quá đi à”. Salou đã bị Lâm Kỳ dạy dỗ đến vô cùng ngoan ngoãn, không nói hai lời liền biến thành dạng sói: “Tôi cõng cậu”. Lâm Kỳ giả bộ nói lầm bầm mấy tiếng, cưỡi lên lưng Salou ngồi, ôm cổ cậu ta đem mặt vùi vào trong bộ lông của cậu ta, nhịn không được than thở ‘Bộ lông xù gì đó, thật sự là thoải mái chết được!’ Salou tự nhiên cũng nghe thấy tiếng than thở thoải mái kia của Lâm Kỳ, lặng lẽ ghi nhớ vào trong lòng: Lâm Kỳ thích hình dạng sói của cậu. Lại tổng kết kinh nghiệm mấy ngày nay lại một cái: lần sau định lừa Lâm Kỳ nhất định phải thương lượng trước với Trưởng lão, lỡ như bị vạch trần liền biến thành dạng sói dỗ Lâm Kỳ vui vẻ! Ngắn ngủi vài ngày Salou lại trưởng thành không ít, cha mẹ cậu ta trên trời có linh thiêng nhất định rất vui mừng. Bất quá Lâm Kỳ nếu biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, có lẽ sẽ hộc máu đi…. Salou cõng Lâm Kỳ đi rất chậm, khi trở lại hang thì trời đã xấp xỉ tối đen. Lâm Kỳ thấy Salou cõng mình cả đoạn đường cũng không cách nào tiếp tục sĩ diện nữa, liền giống như trước kia nướng thịt cho Salou, đem cậu ta uy no bụng. Tới khi đi ngủ, tự nhiên cũng bắt đầu trò chơi ‘Cậu hỏi tôi trả lời, cậu cầu hoan tôi từ chối’ liên tục tiến hành suốt mấy ngày nay. “Lâm Kỳ, tôi muốn đút vào trong”, yêu cầu của Salou thẳng thắn lại trực tiếp. Lâm Kỳ ngừng lại một chút, vẫn là đáp án kia: “Không được!” “Nhưng mà tôi thật sự rất muốn, sóc sóc không thoải mái bằng cái kia”. Salou tiến lại bên tai Lâm Kỳ, nhẹ nhàng cắn vành tai của cậu. Lâm Kỳ run lên một cái, đột nhiên trong bụng nảy ra một kế, trong bóng đêm cậu lộ ra nụ cười tà ác, hỏi: “Cậu thật sự rất muốn sao?” Salou vừa nghe có hy vọng, hai mắt liền phát ra ánh sáng xanh rạng rỡ: “Ừ!” “Vậy chúng ta đổi một cách khác nhé, thoải mái như nhau, có thể cho chỗ đó của cậu phun ra màu trắng gì đó như nhau á ~” Trên cái bóng bị ánh trăng chiếu lên vách tường của Lâm Kỳ, giống như mọc ra một đôi cánh ác quỷ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.