Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 18: Hai người hòa hảo rồi…



Suối nước nóng không nên ngâm lâu quá, Lâm Kỳ thấy cũng đủ rồi, liền đi lên bờ trước. Salou vốn là không biết hưởng thụ suối nước nóng, đơn thuần chỉ là muốn tắm chung với Lâm Kỳ mà thôi. Lúc này thấy Lâm Kỳ đã lên bờ cậu ta đương nhiên liền lập tức đi lên theo, lắc một cái từ đầu tới đuôi đem nước trên người đều hất hết ra ngoài.

Lâm Kỳ đang bên cạnh Salou, tự nhiên bị hất hết cả người. Cậu lấy tay che mặt, không nhịn được cười rộ lên: “Ha ha… Salou cậu như thế này thật sự quá giống một chú chó lớn đấy”. Đợi Salou vẫy xong, cậu mới xoay người nhặt lên tấm da thú vây bên hông mà khi nãy bản thân cởi ra ở đây.

Lâm Kỳ từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, tự nhiên mà cho là ở trước mặt người cùng giới trần truồng cũng chả sao cả, huống chi bên người lúc này chỉ có một con sói đen giống như một chú chó lớn thôi, Lâm Kỳ hoàn toàn không cho rằng có cái gì không ổn. Nhưng con sói ngốc kia lại không nghĩ như vậy à. Salou vẫy nước trên người xong, chỉ thấy Lâm Kỳ xoay người khom lưng, một cái mông trắng bóng mềm mại cứ như thế mà vểnh ở trước mắt mình, hai mắt lập tức thẳng tắp.

Lâm Kỳ mặc xong vây lưng, xoay người lại chỉ thấy một cái bóng đen nhào về phía mình, nhận lấy chính là một cái lưỡi ướt mềm liếm láp khắp mặt một lần, Lâm Kỳ nhột tới mức cười không ngừng: “Ha ha ha…. cậu lại sao vậy hả, không cần làm nũng….. ha ha….”. Nói xong, dùng tay đi đẩy đầu cậu ta.

Salou chỉ là đè Lâm Kỳ, không quan tâm tới chút sức lực nhỏ nhoi trên đỉnh đầu cậu ta, một mạch xuống phía dưới, đụng tới một chỗ hồng nhạt trước ngực Lâm Kỳ, Lâm Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, bị sự khoái cảm bất thình lình xảy ra kia bức ra một tiếng rên rỉ: “Ah~!”

Lúc này Lâm Kỳ vừa mới ngâm suối nước nóng xong, trên người bị nước nóng hâm ra màu hồng nhạt rất nhẹ, lại bởi vì vừa mới cười to, hai mắt nổi lên hơi nước, phối với tiếng rên rỉ này, nghe vào trong tai Salou quả thực là một tiếng sấm vang, đem toàn bộ lý trí của cậu ta đều đánh tan hết. Cậu ta cuốn lưỡi một cái, liền nhào về phía bên dưới vây lưng.

Lâm Kỳ lúc này mới giật mình nhận ra không đúng, vội vàng giãy thoát khỏi Salou, quát: “Salou! Cậu làm gì đó!”

Nhưng Salou cũng không để ý tới tiếng quát của Lâm Kỳ, lại đè về phía Lâm Kỳ hơn. Lâm Kỳ không thể nhịn được nữa, duỗi ra chân dài, đá mạnh về hướng Salou. Salou lúc này vẫn chưa kịp phòng ngự,  bị Lâm Kỳ đá một cái đúng chỗ, “úuuu” một tiếng té ra đất, trong cổ họng còn phát ra tiếng rên “ư ử” do bị đau, khi đứng lên lại, đã là vẻ mặt chán nản khi làm việc sai trái.

Lâm Kỳ thở phào, nhớ tới mấy lần không bình thường này của Salou. Lúc trước ở mùa *** Salou cũng chưa từng thô bạo đến thế, không cớ gì đã qua lâu như vậy rồi ngược lại phát tác ra, liền hỏi: “Cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cậu gần đây thật sự rất là không bình thường, thành thực nói cho tôi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không hả?”

Salou ngồi chồm hổm xuống, nghe thấy Lâm Kỳ hỏi thế, chần chừ nói: “Việc này….. Trưởng lão nói không thể kể cho người khác”.

Lông mi Lâm Kỳ nhướng lên một cái, nheo lại hai mắt hỏi: “Không thể kể cho…. người khác?”

Salou lần này học khôn hơn, lập tức sửa lại lý do từ chối: “Đương nhiên Lâm Kỳ không phải người khác, Lâm Kỳ là người của tôi”.

Lâm Kỳ vừa lòng “ừ hử” hai tiếng, nâng nâng cằm ra hiệu Salou thẳng thắn sẽ được khoan hồng. Salou nghiêng đầu, nâng lên chân sau gãi gãi cổ, mới nói: “Thật ra tôi cũng không phải hiểu rõ cho lắm. Trưởng lão nói, tôi thật ra không phải là sói trong khu rừng, là ông ấy nhặt được đấy, huyết thống không giống với mấy con sói khác”.

Lâm Kỳ nhìn vào con sói đen trước mặt này, nghe cậu ta vừa nói thế, cậu thật cũng cảm thấy Salou và mấy con sói khác không giống nhau lắm. Chỉ riêng là màu lông toàn thân cũng đã là độc nhất vô nhị trong khu rừng rồi. Mấy con sói các tuy cũng là màu sắc riêng biệt, cũng có con màu lông đậm, nhưng không có màu lông con nào đen thùi sáng bóng, không xen lẫn chút màu sắc nào khác giống như Salou cả. Vả lại, mấy con sói khác mặc kệ trên người là màu gì, nhưng phần lông từ ánh mắt tới miệng luôn là màu nhạt, còn Salou là toàn thân đen thui, liền ngay cả cái bụng cũng là màu đen luôn. Còn có cặp mắt như bảo thạch kia nữa, số con sói hiện nay Lâm Kỳ gặp qua, ánh mắt đa số là màu nâu hoặc màu xám, chỉ duy nhất Salou là màu xanh biếc thôi à.

“Cho nên, chuyện huyết thống mà cậu nói, thì có liên quan gì với việc thất thường của cậu chứ?”.

Salou có chút ngượng ngùng mà cúi đầu: “Trưởng lão nói, bởi vì tôi là huyết thống hoàng tộc, cho nên <Đêm cực hạn> mỗi năm với tôi mà nói chính là một lần đột phá về sức mạnh. Hoàng tộc có thể ở <Đêm cực hạn> hấp thụ sức mạnh của thiên nhiên, khiến sức mạnh của bản thân càng tăng thêm một bậc nữa”.

Khóe miệng Lâm Kỳ co rút, huyết thống hoàng tộc? Sói còn phân ra bình dân với hoàng tộc sao chứ?, “Ý cậu nói, cậu là sói hoàng gia, còn mấy con này kia ở trong rừng đều là sói thường dân sao?” *(囧)

“Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, là Trưởng lão nói cho tôi biết mà. Mấy hôm nay chính là <Đêm cực hạn>, trong cơ thể tôi đích thực là có một luồng sức mạnh đang di chuyển tán loạn, cho nên mỗi khi tới lúc này tôi sẽ rất khó khống chế được cảm xúc của bản thân”.

Lâm Kỳ thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của Salou cũng hiểu là hỏi cũng chả được gì, liền đổi một câu hỏi khác: “Cho nên việc, e hèm, kỳ quái mấy ngày nay cậu làm, đều là bởi vì liên quan tới <Đêm cực hạn> nên không thể khống chế được hay sao?”.

Salou lập tức gật đầu như giã tỏi: “Ừ, cho nên Lâm Kỳ cậu đừng có ghét tôi nhé, tôi không phải là cố ý đâu! Tối hôm đó tôi quên là ngày <Đêm cực hạn> tới, cho nên bất cẩn thôi. Mấy hôm nay tôi đều đang học cách làm sao kiềm chế sức mạnh trong người, sẽ không làm tổn thương cậu nữa đâu!”

Lâm Kỳ thấy cái bộ dạng lấy lòng này của Salou, trong lòng nếu thật sự có giận cũng không thể nào trút ra được nữa, có chút cảm động sờ sờ cái đầu còn dính nước của Salou: “Không sao, tôi không trách cậu đâu mà”.

Salou nhảy nhót trong lòng, lập tức liền lấy cái đuôi của cậu ta ra đong đưa trên phạm vi rộng. Lâm Kỳ buồn cười nhìn thấy cái bộ dạng trung khuyển này của cậu ta, nói: “Hôm nay ngủ lại ở đây đi, ngày mai hãy quay về khu rừng được không?”

Salou đương nhiên mong muốn 100 lần đó chứ, chỉ cần có thể cùng Lâm Kỳ ở bên nhau, ở đâu chả phải đều giống nhau ư?

“Phải rồi, cái chuyện <Đêm cực hạn> mà cậu nói này, Boel có biết không thế?”

Salou không hề đề phòng mà gật đầu: “Anh ta biết chứ”.

Sắc mặt Lâm Kỳ cứng đờ: “Trưởng lão không phải bảo cậu không cần nói cho ‘người khác’ sao hả?”. Cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘người khác’.

“Tôi cũng đâu có muốn nói chứ, chỉ là Boel rất xấu xa, anh ta gạt tôi nói ra đấy”.

Lâm Kỳ đối với đáp án này tỏ ra không chút ngạc nhiên nào.

Sau đó Lâm Kỳ quả nhiên đi kiếm một cành gỗ không tệ lắm, bắt đầu mài lược cho Salou. Xét thấy chỉ dùng để chải lông sói thôi nên khoảng răng không cần phải sát lắm, Lâm Kỳ làm lên cũng không phải rất tốn công sức. Đợi khi mặt trời ngả về hướng tây, mặt trăng treo lên cao, cái cây lược lớn kia cũng thành hình rồi, Lâm Kỳ lập tức kích động mà thử nghiệm trên người Salou.

Bộ lông trên người Salou cũng gần như đã sớm khô, Lâm Kỳ liền dùng lược chải lông cho cậu ta, chải một hồi, bộ lông vốn đã xinh đẹp của Salou càng trở nên bồng bềnh trơn bóng hơn, Lâm Kỳ quả thật hận không thể vùi mình vào bên trong biển lông mà thoải mái bơi lội.

Bất quá muốn thực hiện nguyện vọng này, Lâm Kỳ chỉ sợ phải để đến kiếp sau đầu thai làm con rận mà thôi.* Σ( ° △°|||)

Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, tối đêm thứ tư sau khi hai người này cãi nhau tách ra, liền ấm ấm áp áp dính chặt vào nhau mà đi ngủ.

Về phần vấn đề huyết thống của Salou mà cậu ta nói ra, còn có chuyện về hoàng tộc, Lâm Kỳ chuẩn bị ngày mai đi vào rừng hỏi thăm Trưởng lão đi vậy.

…………

Đúng rồi, ‘đại ân đại đức’ của Boel cũng ngàn vạn lần không được quên nữa chứ! *( ̄

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.