Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 22: Vị khách đến từ thiên triều?!…



Ngày hôm sau, Lâm Kỳ xoa xoa cái hông đau nhức, đột nhiên nhớ tới con thú cưng nhỏ bị mình bỏ quên vài ngày kia, vội vã kêu Salou mang mình đi qua.

Hoàn toàn ngược lại với tình trạng của Lâm Kỳ, anh bạn Salou không những học thêm được kinh nghiệm mới, mà trên mặt sinh lý cũng đạt được thỏa mãn rất lớn, lúc này đang tràn đầy *** thần, vô cùng có sức sống á. Cậu ta mang Lâm Kỳ đi tới mảnh đất trống mà bọn họ nuôi thả Dinner, lại chỉ ở trên mặt đất tìm được một đống lông rụng, không thấy được cái bóng của nửa con gà nữa.

“Salou, cậu nói con gà bệnh kia sẽ không là không thể đối mặt với sự thật bị hói đầu mà nhảy vực tự sát chứ?” Lâm Kỳ thương cảm mà nhặt lông chim trên mặt đất lên, ngẩng đầu hỏi Salou. *(đây thực sự là nói về một con gà chứ???)

Salou học bộ dạng an ủi mình của cậu, sờ sờ lổ tai của Lâm Kỳ, nói thành khẩn: “Không sao đâu, nói không chừng là nó không muốn bị cậu nuôi như thú cưng, cho nên bỏ trốn đấy?”

“……..” so với nguyên nhân này, Lâm Kỳ tình nguyện tin tưởng là nó nhảy vực tự sát hơn.

“Cục cục tác —–!” Lâm Kỳ còn đang chìm trong thương cảm, chợt nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc trên đỉnh đầu, chỉ chốc lát thì có một cái bóng râm lớn bao trùm xuống dưới, cùng với một trận gió lốc cỡ nhỏ.

“Cẩn thận!” Salou vội vàng đè Lâm Kỳ xuống, bảo vệ ở dưới thân.

“Ui da, cái eo của tôi!” Lâm Kỳ rên rỉ, ló đầu ra từ dưới thân Salou, chỉ thấy vừa mới hướng mình lao xuống là một con chim lớn màu đỏ trên mình toàn đường vân màu đen, bởi vì khi nãy đáp xuống không nắm chắc được lực độ mà cắm đầu ngã xuống mặt đất, lúc này đang giãy giụa cố gắng đứng lên.

Lâm Kỳ được Salou giúp đỡ đứng dậy, ngơ ngác mà nhìn vào con chim rất lớn kia, cảm thấy cái động tác lắc lắc mông giãy dụa đứng lên này của nó giống như đã từng gặp qua, buộc miệng kêu lên: “Dinner?”.

Dinner rất khó khăn mới đứng thẳng người dậy được, nghe thấy tiếng gọi lớn kia lập tức hưng phấn mà nhào về phía Lâm Kỳ, lại thổi lên một trận gió lốc nhỏ nữa. Nó sải hai cánh ra, màu sắc xinh đẹp, hoa văn màu đen bên trên là một đôi mắt sắc bén, giống như đang phẫn nộ cảnh giác mà nhìn bạn vậy, đại khái là giống với hoa văn trên cánh bướm, là dùng để đe dọa kẻ địch. Lúc này Dinner chính là đang kêu ngạo hướng về phía Lâm Kỳ khoe khoang: “Cục cục tác —–” bản điểu uy vũ chứ hả? Xem mi còn dám gọi bản đại điểu là ‘gà bệnh’ nữa không nhé!

Lâm Kỳ nhìn thấy một cái cánh khoảng 3 mét của nó, trong lòng rơi nước mắt: ông đây quả nhiên không có đặt sai tên mà! Chỉ riêng một cái cánh này cũng đủ cho ông đây ăn suốt mấy ngày á! *(chủ nào tớ nấy thần kinh đều khác loài = =)

Dinner đương nhiên không biết Lâm Kỳ nghĩ gì rồi, chỉ cho rằng cậu là bị dáng người uy vũ của nó dọa tới đứng yên, kiêu ngạo mà ưỡn ngực một cái.

—— xem phần thịt ức này xem, thật rắn chắc! *( Kỳ Kỳ ngoan, nó ko thể ăn nhé (╯-╰”))

Lâm Kỳ nhéo tay Salou một cái, nói với cậu ta: “Salou à, tôi đói bụng rồi”.

“Vậy chúng ta trở về đi, tôi đi hái trái cây cho cậu ăn”

Vì thế hai người dắt tay nhau rời đi, để lại con…. chim bệnh đang làm hình dáng ngẩng đầu ưỡn ngực tự cho là đã đổi đời kia, lặng lẽ mà rơi nước mắt trong gió.

“Salou, cậu còn nhớ được bao nhiêu chuyện khi cậu còn nhỏ?” Trên đường hai người chậm rãi đi dạo về, Lâm Kỳ hỏi.

“…….. đều là chút ấn tượng mờ nhạt mà thôi. Bất quá tôi nhớ rõ ở trước khi gặp được Trưởng lão, giống như bị thứ gì đó tương tự như linh cẩu đuổi theo ấy, còn có mấy con sói khác đi cùng tôi nữa, bất quá sau đó lại đi rời ra, liền gặp được Trưởng lão rồi”.

Trách không được khi mới gặp Salou chả thèm lưu tình đối với con linh cẩu kia như thế, liền nhanh nhẹn dứt khoát mà bẻ gãy cổ người ta, hóa ra là do ám ảnh lúc nhỏ sao. Lâm Kỳ thương tiếc mà chìa tay ôm Salou một cái, vỗ vỗ lưng cậu ta nói an ủi: ” Không sao là tốt rồi. Sau này không cần nghĩ tới những chuyện này nữa đâu”.

Salou dựa vào trên vai Lâm Kỳ, lại tổng kết ra một cái kinh nghiệm nữa: tỏ ra yếu đuối đúng lúc, có thể thu được cái ôm vỗ về do Lâm Kỳ chủ động. Bất quá nếu cậu ta biết khi Lâm Kỳ ở nước Mỹ, thường có loại tiếp túc tay chân thân mật giữa bạn bè này với nhau thì có lẽ sẽ uống hết nửa vò giấm chua đấy.

Lâm Kỳ xoa xoa cái ót của Salou, nhịn không được suy nghĩ, Salou khi bé vẫn còn là một dúm lông nhỏ nhất định rất đáng yêu á! Vì thế không thể ức chế mà thả hồn bay bay, trong đầu tưởng tượng bộ dạng của bánh bao *(baby)Salou vểnh vểnh cái đuôi ngắn ngủn, lắc lắc cái mông nhỏ mà bắt bướm.

(¯﹃¯)

“Cục cục tác —–” các người chờ bản đại điểu một chút!

Hai người ngẩng đầu nhìn, thì ra là Dinner rốt cục đã hồi phục lại *** thần từ trong đả kích, đuổi theo bọn họ. Tư thế nó đáp xuống lần này tốt hơn nhiều so với lần trước, ít nhất không có cắm đầu xuống đất nữa.

Lâm Kỳ nhìn cái con chim lớn còn chưa có sãi cánh ra đã cao 2-3 mét này, nói vớ Salou: “Này, chúng ta cưỡi Dinner đi hóng gió nhé?”

Salou có chút do dự: “Nó vừa mới trưởng thành thôi, còn chưa có được huấn luyện qua, không biết có thể chở người được hay không, cậu đi lên như thế rất nguy hiểm…..”

“Cục cục tác ——!” Cái con sói ngốc nhà mi dám coi thường bản đại điểu à! “Cục cục! Cục cục tác ——” bản đại điểu thông minh trời sinh, không cần huấn luyện cũng chở người được đấy nhá!

Lâm Kỳ thấy bộ dạng đối chọi gay gắt của một chim một sói, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Không sao đâu, kêu nó bay thấp một chút, chúng ta thử xem là được”.

Salou không lay chuyển được Lâm Kỳ, chỉ biết đồng ý. Cậu ta bảo Dinner hạ thấp người xuống, đỡ Lâm Kỳ lên trên lưng nó, sau đó bản thân cũng nhảy đi lên, lấy tay vỗ vỗ cổ của Dinner: “Bay thấp một chút, chậm một chút đấy”.

“Cục cục ——-” biết rồi! Dinner đảo mắt khinh thường.

Lâm Kỳ ở trên lưng Dinner thử một cái, lại nắm lấy lông trên cổ nó, phát hiện so với khi nó làm gà *(tg: ai hiểu sai thì đi úp mặt vào tường ngay)thì chắc chắn không ít, cậu dùng sức rất mạnh cũng không rút cọng lông đó ra được. Lâm Kỳ khó nén lại sự hưng phấn trong lòng, vội vàng vỗ vỗ cổ của Dinner: “Xuất phát xuất phát!”

Salou bất đắc dĩ, đành phải nghiêng người đem Lâm Kỳ che chở ở trong lòng, đề phòng cậu hưng phấn quá độ mà rớt xuống.

Dinner chạy đà hai bước, hai chân giậm một cái liền sải rộng hai cánh ra bay lên trời. Lâm Kỳ chỉ cảm thấy có gió mát thổi vù vù qua bên tai, so với  đi xe lửa còn đã ghiền hơn, nhịn không được hoan hô lên: “Ú úu ——-“.

Salou thì lại trừng mắt cái con chim ở dưới thân kia, *(sao câu này đọc thấy kỳ kỳ:v) đã nói là bay thấp chút rồi đấy! Nào biết Lâm Kỳ còn thấy chưa đã nghiện, nói với Dinner: “Dinner, biểu diễn bay lượn cái đi nào! Xoay một vòng này kia ấy….”

“Không được!” Salou đương nhiên sẽ không để Lâm Kỳ làm cái chuyện nguy hiểm này, vội vàng từ chối: “Không phải cậu nói đã đói bụng rồi sao, chúng ta trở về ăn cái gì nhé”.

Bởi vì tiếng gió bên tai quá lớn, Lâm Kỳ cũng không có nghe rõ lắm: “Gì cơ? Cậu vừa mới nói gì thế?”.

Salou đành phải dán sát miệng vào tai Lâm Kỳ nói: “Chúng ta đi xuống ăn cái gì đi”.

Lần này Lâm Kỳ đã nghe rõ, cậu cho rằng Salou cũng giống cậu khi gió quá lớn cũng không nghe rõ được, liền kề sát vào bên tai Salou nói với cậu ta: “Cậu đói bụng à?”

Salou đương nhiên không đói, bất quá có thể khiến Lâm Kỳ xuống khỏi lưng con chim điên này, cậu ta không ngại nói bản thân đói bụng đâu, liền gật gật đầu bảo Lâm Kỳ cùng trở về ăn gì đó với cậu ta.

“Được rồi, Dinner, chúng ta đáp xuống đi”.

Sau khi xuống đất, Lâm Kỳ liền vỗ vỗ lưng của Salou, nói: “Đi thôi, không phải cậu đói bụng sao? Tôi cũng hơi có chút đói bụng rồi”.

Salou sờ sờ cái lổ tai Lâm Kỳ vừa mới kề sát vào, đột nhiên cảm thấy trên lưng con chim điên đó cũng không phải chuyện xấu gì.

Khi đến gần vách núi, Salou đột nhiên dừng chân lại, lỗ tai giật giật.

“Sao thế?” Lâm Kỳ khó hiểu cho nên nhìn vào Salou.

“Có người lạ đang nói chuyện với Trưởng lão”.

Tóc gáy trên người Lâm Kỳ lập tức dựng thẳng lên, sẽ không xui tới vậy chứ! Mấy ngày trước còn đang nói về bọn họ, bọn họ liền tới rồi? “Là tộc bán thú nhân sao?”

Cái mũi Salou giật giật, lắc đầu: “Không rõ lắm, mùi này chưa từng gặp qua”.

Vậy rất có thể là bọn họ á! Trong lòng Lâm Kỳ cả mặt đều đầy nước mắt: “Thế bọn họ có phải cũng phát hiện ra chúng ta hay không vậy?”.

Salou lắc đầu: “Không sao đâu, nếu là bán thú nhân, bọn họ không có thính giác với khứu giác của thú nhân bọn tôi, nếu là thú nhân khác, trên người cậu mang theo túi cỏ khử đi mùi, bọn họ không phát hiện ra chúng ta được đâu”.

Lâm Kỳ tỏ vẻ đã hiểu, ra hiệu Dinner đừng lên tiếng, sau đó hai người một chim lặng lẽ tới gần phía mấy người đó, đúng lúc này, người nọ nói một câu khiến cho cả người Lâm Kỳ đứng yên tại chỗ.

[Sợ bọn họ gì chứ, chúng ta có vũ khí lợi hại như vậy, không cần phải đi đàm phán với bọn họ!]

Người này nói chính là ngôn ngữ của thiên triều á!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.