Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 28: Tộc người cá thực biết ăn nói mà…



Bởi vì nửa đêm bị đánh thức một lần, giấc ngủ này của Lâm Kỳ liền ngủ thẳng tới mặt trời chiếu mông mới thức dậy. Cậu trợn mắt, trên ván giường lăn một hồi mới từ từ ngồi lên, xoa cái đầu rối tung kêu: “Salou?”

Trung khuyển-kun lập tức chạy tới ngồi xuống bên cạnh cậu, chìa tay xoa xoa huyệt thái dương của cậu: “Đau đầu ư?”

Lâm Kỳ nhắm mắt hưởng thụ một hồi, sau đó mới kéo tay Salou xuống ngẩng đầu nhìn cậu ta, thấy đối phương đã ăn mặc đàng hoàng, bộ dạng giống như phải đi ra ngoài vậy, mở miệng hỏi: “Muốn đi săn sao?”

Salou lắc đầu, nói: “Lúc này không phải là lúc đi săn, tôi muốn đi tới thủy vực phía Nam cơ”.

“Tìm Boel hả?” Nói tới thủy vực phía nam, Lâm Kỳ cũng chỉ biết có Boel mà thôi.

“Sao cậu luôn nghĩ tới Boel vậy?” Vẻ mặt Salou rũ xuống, có chút tủi thân mà nhìn Lâm Kỳ một cái.

“Ế….. Bên kia tôi cũng chỉ biết có mỗi một người là Boel thôi. Chả lẽ không phải ư?” Lâm Kỳ ngượng ngùng sờ sờ đầu của Salou, đột nhiên nghĩ tới: “Á, cậu là muốn đi tìm tộc người cá bàn về chuyện liên minh đúng không?”

Salou gật gật đầu, có chút buồn rầu nói: “Tuy người cá và sư tử đều là chủng tộc không chịu đoàn kết chung sống với nhau, nhưng so với sư tử sống quần cư, người cá bên kia lại còn khó giải quyết hơn. Tôi sợ tộc người cá không chịu đồng ý giúp đỡ ấy”.

Lâm Kỳ nhớ tới bộ dạng của Boel, anh ta mặc dù có chút phúc hắc, nhưng người thì vẫn rất tốt bụng á, cho nên Lâm Kỳ trực giác cho rằng mấy người cá khác đều hẳn là dễ nói chuyện giống anh ta vậy mới đúng. Nghe Salou nói thế, cậu khó hiểu hỏi: “Thật ư? Tôi cứ nghĩ bọn họ hẳn là rất hiền lành chứ. Nếu thực sự không được, bảo Boel giúp đỡ đi thuyết phục người trong tộc của anh ta thì sao?”.

Salou lắc đầu, nói: “Tính tình tộc người cá là lạnh nhạt trời sinh, bọn họ bình thường đều là sống một mình, ngay cả bầu bạn cũng đều không có cố định nữa, động dục kỳ vừa qua liền việc ai nấy lo á.” Nói đến đây, Salou rất không tán thành mà nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Bọn họ cũng không có chế độ cấp bậc như tộc sói, muốn triệu tập bọn họ cũng rất khó, đừng nói đến việc khuyên bọn họ giúp tộc sói chống kẻ địch”.

Lâm Kỳ nghe được mấy thứ này cũng nhíu mày: “Nếu vậy, chúng ta liền cố gắng lo tới sư tử đi, không cần rối rắm ở vấn đề về người cá nữa đâu”.

“Nhưng là số lượng của tộc người cá rất lớn, bọn họ phân bố ở khắp các góc trong hải vực, nếu có thể lôi kéo được bọn họ, dù cho chỉ là một phần nhỏ đi nữa, thì đó cũng là sự giúp đỡ rất lớn. Có lẽ có thể đánh úp từ phía sau lưng tộc bán thú nhân, vậy sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian của cuộc chiến”.

Lâm Kỳ thở dài, tổng kết lại: “Nói cách khác, đây là một cục vàng rất lớn, rất có giá, cũng rất khó di chuyển đúng chứ”.

Salou không có nghe thấy Lâm Kỳ đang nói thầm gì hết, đứng dậy nói với Lâm Kỳ: “Nếu như vẫn còn đau đầu thì hãy ngủ thêm một chút nữa đi, tôi đi trước nhé”.

Lâm Kỳ vội vã giữ chặt cậu ta: “Đợi đã, tôi đi cùng cậu”.

Salou có chút do dự: “Trời bên ngoài rất lạnh đấy”.

“Không sao, đúng lúc tôi cũng đi mở mang thêm kiến thức về mấy con cá khác nữa”. Đối với một con người thuần khiết như Lâm Kỳ, người cá luôn mang theo một màu sắc lãng mạn, cho dù cậu đã từng thấy qua một con nào đó hung hăng săn cá mập đi nữa”.

Salou đành phải ngồi xuống chờ cậu rửa mặt, lại choàng da thú khắp người cho cậu, mang đôi giầy da hươu vào chân, lúc này mới đồng ý dẫn cậu ra ngoài.

Lâm Kỳ sửa sang mọi thứ xong xuôi, lại đạp vào Dinner nằm lỳ ở trong góc suốt đêm, nói: “Đi một chút đi! Anh đây mang mi đi ra ngoài giải sầu, nam tử hán đại trượng phu, thất tình một cái sợ gì chứ!”

Dinner không chịu nổi bị làm phiền, đành phải đi cùng cậu ra khỏi hang, còn chưa có kịp hít thở bầu không khí trong lành một chút, liền cảm thấy trên lưng nặng lên, sau đó cái tên nào đó tuyên bố muốn dẫn nó đi giải sầu ở trên đỉnh đầu nó gào lên: “Go go go! Dinner đi hải vực phía nam nào”.

“Cục cục tác! (╰_╯)#” Đây rốt cục là ai mang ai đi giải sầu hả!

Salou bất đắc dĩ mà nhìn vào cái tên đang hưng phấn trong ***g ngực này, xoay người ôm cậu chặt thêm, đỡ phải bị gió lạnh thổi đến rét, lại chìa tay vỗ vỗ lên cổ Dinner xem như an ủi.

Dinner bất đắc dĩ, chỉ đành phải vỗ cánh bay về phía nam.

Tốc độ bay của vũ điểu rất nhanh, về phần rốt cuộc nhanh như thế nào, Lâm Kỳ chưa có tính qua. Cậu chỉ cảm thấy ngồi lên lưng Dinner mông còn chưa kịp nóng, người ta đã nghiêng thân bắt đầu đáp xuống mất rồi.

Thời tiết bây giờ mặc dù khá lạnh, nhưng nhiệt độ còn chưa đến mức khiến nước biển đóng băng được, cho nênánh sáng của sóng vỗ trên mặt biển vẫn cứ lấp lánh như cũ. Salou biến thành dạng sói, ngồi xổm ở bờ biển ngẩng đầu hú dài.

“Huú ——”

Tiếng vang vọng lại khắp hải vực. Một lát sau, trên mặt biển dần dần nổi lên mấy cái đầu, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Ánh mắt Lâm Kỳ nhanh chóng lướt qua, nhưng không có nhìn thấy cái gương mặt quen thuộc kia, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Suy theo tình bạn giữa Salou và Boel, anh ta lẽ ra phải là người nhanh nhất đi đến mới đúng chứ, chả lẽ đang vội việc gì ư?

Salou bên này thấy không ít đầu của người cá cậu ta có quen biết nổi lên, liền không tiếng động mà gật đầu với bọn họ, mở miệng nói: “Tin rằng các vị có lẽ đã biết về chuyện của tộc bán thú nhân rồi, thế thì tôi sẽ nói thẳng mục đích khi đến đây vậy. Tôi dùng thân phận tộc trưởng tộc sói trong khu rừng, đại biểu cho tộc sói cả khu rừng thỉnh cầu sự giúp đỡ của tộc người cá”.

Vài người cá nhìn sang nhau, một người trong đó mở miệng nói: “Bọn tôi sống chủ yếu trong nước, chuyện trên đất bằng bọn tôi không muốn quan tâm đến”.

Trong lòng Lâm Kỳ thở dài, quả nhiên.

Salou nói với anh ta: “Các người tuy là sinh sống trong nước, bọn tôi sống trên đất bằng, nhưng thủy vực phía nam lại giáp ranh với khu rừng, tộc sói chúng tôi và tộc người cá đã là hàng xóm mấy ngàn năm rồi, chẳng lẽ các người muốn trơ mắt nhìn rừng rậm bị phá hủy ư?”

Một tên người cá nhìn qua có vẻ rất nóng nảy kêu lên: “Vậy thì có liên quan gì đến bọn tôi chứ? Chúng tôi đang sống yên vui thoải mái dưới biển, tại sao lại phải đi chôn chân vào đống nước bẩn của mấy người hả? Lại nói đây là chuyện của tộc sói các người và tộc bán thú nhân cơ mà”.

Salou: “Bán thú nhân lúc trước đích thực là sinh sống trong rừng, cho nên bọn họ mới vì dã tâm mà quét sạch vật cản đường, tộc sói chỉ là đứng mũi chịu sào mà thôi. Nhưng nếu lúc trước bọn họ sinh sống ở thảo nguyên, tôi nghĩ đây nhất định sẽ trở thành xung đột giữa bán thú nhân và sư tử, nếu là ở trong biển, đương nhiên cũng sẽ biến thành xung đột giữa người cá các người và bọn họ thôi. Nói đến đây, đây cũng không chỉ đơn giản là vấn đề của một bộ tộc mà thôi, bán thú nhân và tộc sói ngay từ đầu cũng đâu có hận thù gì đâu, mọi thứ mà bọn họ làm đều chỉ vì bành trướng dã tâm, độc hưởng tài nguyên. Bọn họ không phải chủng tộc sẽ chịu an phận thủ thường đâu. Nếu bọn họ chiếm được khu rừng rồi, chả lẽ bọn họ có thể sẽ buông tha cho người cá hay sao?”

Giọng của Salou vừa dứt, trên mặt biển lập tức im lặng một mảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù qua tai, cùng tiếng lào xào của bọt sóng đập vào trên đá.

Sau một lát lặng im, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Một khi đã như vậy, các người liền cố gắng đánh bại bọn họ đi. Nói tới nói lui cũng chỉ là giả thiết và dự đoán của các người mà thôi, nói không chừng bọn họ chiếm lĩnh được khu rừng có đủ tài nguyên rồi sẽ không để ý tới chỗ khác thì sao. Huống chi bọn tôi ở trong biển, bọn họ cũng không biết bơi, bọn tôi có thể có chuyện gì được chứ?”

Hắn vừa nói xong, liền có không ít người nhỏ giọng hùa theo. Lâm Kỳ ở bên cạnh nghe muốn tức điên, bọn người này, không chịu giúp đỡ thì thôi đi, vậy mà còn nguyền rủa tộc sói bị tộc bán thú nhân đánh bại nữa chứ?! Lập tức bước lên mấy bước, hướng về phía cái tên châm chọc kia nói: “Cậu cho là ở trong biển liền mọi sự đại cát hả?! Tôi nghe được là tộc bán thú nhân giỏi về chế tạo phương tiện, sớm muộn gì cũng làm ra thứ gì đó để săn bắt người cá thôi. Hoặc là tùy tiện bắt một người cá rồi ngậm vẩy bên má của hắn trong miệng thì không phải có thể xuống nước rồi sao?*(có cảm giác miệng LK là miệng quạ = =)Còn nữa, các người rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là ‘dã tâm’ hay không vậy? Dã tâm chính là cho dù ngươi đã được ăn ngon mặc ấm, nhưng vẫn là muốn chiếm được càng nhiều phần hơn nữa ấy, bắt giết chủng tộc khác chỉ để lấy giải trí mà thôi đó!”

Cái tên người cá bị mắng kia tức giận đến xanh mặt, hắn lắp bắp nói: “Cậu, cậu không cần ở đó hù dọa! Tôi mới không thèm sợ đâu nhé!” Nói xong liền chìm vào trong nước, chung quanh cũng có mấy người cá lặn xuống nước theo.

Tên người cá có chút giao tình với Salou kia lắc đầu cười khổ: “Tôi biết cậu nói rất có lý, nhưng mà bọn tôi lại không giỏi chiến đấu cho lắm, cho nên không thể giúp được gì cả. Huống chi, bọn tôi cũng có nổi khổ không thể quan tâm tới đấy chứ. Bất quá, nếu là còn chỗ nào cần tới bọn tôi thì cậu có thể lại tới tìm tôi”.

Salou gật gật đầu, còn chưa kịp hỏi hắn có nổi khổ gì, hắn cũng đã lặn xuống nước mất rồi, mấy người cá khác cũng đều trở về đáy biển.

“Ấy……. tôi không phải quá bộp chộp rồi chứ?” Lâm Kỳ có chút xấu hổ mà nhìn vào Salou, nếu khi nãy cậu không xông lên mắng chửi người ta, nói không chừng còn có chút cơ hội á.

Salou biến lại hình người, cười một cái với Lâm Kỳ, nói: “Không đâu, cậu nói rất có lý đấy. Chỉ là tình tình bọn họ trời sanh đã như thế rồi, đây cũng xem như là kết quả nằm trong dự kiến mà thôi”.

“Vậy tiếp theo phải đi thảo nguyên thuyết phục sư tử ư?”

“Ừ”

Lâm Kỳ quay đầu nhìn Dinner, liền thấy cái con chim này đang dùng một trạng thái sững sờ mà đứng yên, không biết đang nghĩ cái gì nữa, cậu đi tới “hù” một tiếng, khiến Dinner sợ tớ mức nhảy dựng lên.

” Σ( ° △ °|||) TÁC!” Dinner phịch cách với bộ dạng vô cùng giật mình.

Thế này ngược lại khiến Lâm Kỳ hoảng sợ: “Sao thế hả, phản ứng mạnh dữ vậy”.

“Cục cục tác! Cục cục cục tác!” Tôi biết rồi, cái tiếng khóc trong trẻo kỳ lạ ngày hôm qua ở tộc bán thú nhân nghe được là người cá á! Tộc bán thú nhân bắt người cá rồi đó! Dinner liều mạng kêu, muốn đem phát hiện của mình nói cho Lâm Kỳ.

Lại đành một người một chim ngôn ngữ không thông, Lâm Kỳ chỉ nghĩ nó quá sợ hãi, vỗ vỗ cổ nó nói: “Được rồi được rồi, ta không dọa mi nữa. Mau nhanh chóng đưa bọn ta đến thảo nguyên đi”.

Dinner không nhận được sự thấu hiểu, tránh tới tránh lui nhất định không cho Lâm Kỳ leo lên lưng nó.

Lâm Kỳ nổi giận: “Mi rốt cuộc muốn gì hả, ngạo kiều cũng phải có cái mức độ thôi chứ!”

“Tác!” Dinner xoay đầu đi, không thèm để ý đến cậu.

Lâm Kỳ bất đắc dĩ nhìn Salou, Salou có chút trầm ngâm liếc mắt nhìn Dinner một cái, lắc đầu với Lâm Kỳ, biểu thị mình cũng chả hiểu con chim này đang khó chịu cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.