Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 14: Nguyền rủa (1)



Phương Linh vẫn rất tin tưởng nhân cách của Chung Liên, biết cô không phải là người hay đem chuyện này ra đùa giỡn, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ bản lĩnh của bạn mình: "Cậu biết xem bói à, không phải cậu không tin chuyện ma quỷ hay sao?"

Chung Liên cười hì hì: "Cái đó chỉ là để che mắt người ngoài thôi. Tôi ít tính sai lắm. Cậu có hình người đó không cho tôi xem thử."

Phương Linh bán tín bán nghi, lấy điện thoại ra mở hình mẹ cho Chung Liên xem.

Chung Liên nhìn hình, miệng lẩm bẩm tính toán, một hồi sau mới chậm rãi nói: "Sinh ra trong phú quý, xương phu tê, mũi túi mật, mắt hai mí ẩn, là người phụ nữ quyết đoán, mạnh mẽ, có tố chất lãnh đạo, thậm chí đôi lúc còn rất cường thế và áp đặt, ấn đường đầy đặn, là người có phúc khí. Đây là mẹ cậu à? Tướng mạo rất tốt, ảnh này chụp khi nào thế?"

Phương Linh gật gật đầu, mẹ cô thực sự thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, nhưng may mắn là bà rất yêu thương cô: "Mới chụp hai tháng trước."

Chung Liên nhíu mày: "Như vậy không đúng nha, mẹ cậu rất có phúc khí là mệnh trường thọ. Nhưng nhà cậu có biến cố cũng là thật, lẽ nào là bố cậu?"

Phương Linh phản bác: "Không, bố tôi rất khỏe, tháng trước vừa kiểm tra tổng quát xong, mọi chỉ số đều rất tốt ngoại trừ mỡ trong máu hơi cao." Người lớn tuổi mà, mỡ trong máu cao cũng là chuyện bình thường.

"Cậu cho tôi ngày sinh tháng đẻ mẹ cậu, càng chi tiết càng tốt." Chung Liên nói.

Phương Linh đích xác có ngày giờ sinh của mẹ. Hai mẹ con cô vốn hơi mê tính, còn thường xuyên đi xem bói toán cùng nhau.

Chung Liên lấy giấy ra láy ngoáy viết, Phương Linh ngồi bên cạnh tò mò nhìn sang, xem một hồi thấy loạn cả mắt nên rụt đầu trở về.

Chung Liên vừa viết vừa nói: "Mệnh cách mẹ cậu rất tốt, tương xứng với tướng mạo, là người mạnh mẽ quyết đoán, nhưng mệnh lại nhỏ hơn cậu, nên dù có cường thế với ai đi nữa thì cũng rất cưng chiều và thương yêu cậu."

Phương Linh gật đầu kích động: "Đúng đúng, mẹ dù hay áp đặt bố tôi thế này thế nọ, nhưng lại rất nghe lời tôi."

"Cậu có anh chị không?"

"Không, chỉ có mình tôi."

Chung Liên gật đầu, tiếp tục: "Mệnh cách mẹ cậu có đến hai đứa con, đứa thứ hai là mẹ già con mọn, tám phần là con trai. Bố mẹ cậu có hòa thuận không?"

Phương Linh đáp: "Hòa thuận. Ba tôi rất chiều mẹ tôi."

Chung Liên lắc đầu: "Mẹ cậu không được hưởng phúc phu thê, về già đơn độc. Nhưng lại có phúc con cháu. Các con đều rất hiếu thảo."

Phương Linh nhíu mày, có chút bất mãn: "Cậu xem cái gì vậy nha. Tôi với mẹ đi xem, thầy bói đều nói mệnh mẹ tôi rất tốt."

Chung Liên không phản bác: "Thì đúng rồi, vốn dĩ là rất tốt mà, phú quý vinh hoa, có địa vị, có quyền lực, lại con đàn cháu đống, hòa thuận hiếu thảo. Mệnh mẹ cậu không tốt thì mệnh ai tốt."

Chung Liên nhìn quẻ tính trên giấy, cau chặt chân mày: "Không đúng, mẹ cậu năm bốn mươi hai tuổi sẽ có một kiếp nạn, là kiếp sát cực kỳ hung hiểm, nếu qua được thì hậu vận sẽ vô cùng thuận lợi. Nếu không qua được thì... thì không có sau đó nữa."

Phương Linh bật người đứng dậy, gương mặt trắng bệch không còn chút máu. Dù không hoàn toàn tin tưởng Chung Liên, nhưng khi nghe quẻ xấu thế này trong lòng vẫn rất hoảng hốt: "Mẹ tôi năm nay bốn mươi hai tuổi, tuổi mụ."

Chung Liêm gật đầu, không nói gì thêm.

"Chung Liên, cậu xem chuẩn chứ? Có chắc không?"

Chung Liên ngẫm nghĩ, trả lời: "Tôi không cảm thấy mình tính sai. Nhưng dù sao tôi cũng rất ít tính, thiếu người nghiệm chứng nên không chắc lắm. Nếu cậu lo lắng thì dẫn tôi về nhà gặp mẹ cậu. Gặp trực tiếp tôi đảm bảo chắc chắn. Yên tâm đi, gia tộc nhà tôi trẻ con từ ba tuổi đã bắt đầu học tập huyền thuật, không sai được." Mặc dù đứa trẻ duy nhất trong nhà hiện tại là cô, mà cô cũng đã trưởng thành.

Phương Linh bừng tĩnh. Hóa ra là gia học sâu xa, hèn gì cậu ấy tính toán thành thạo như thế. Phương Linh vẫn không tin tưởng lắm năng lực của Chung Liên. Không phải cô nghĩ bạn mình là kẻ lừa đảo, mà cho rằng Chung Liên học chưa tới, tính toán sai lầm là chuyện bình thường. Nhưng để đảm bảo, cô quyết định dẫn cậu ấy về nhà gặp mẹ.

Khi vừa bước ra cổng Chung Liên liền nhận được điện thoại của Thiên Du: "Lão đại cậu đang ở đâu? Tôi chờ ngoài cổng trường, có một thứ rất thú vị muốn cho cậu xem. A thấy cậu rồi."

Thiên Du cúp máy, mở cửa xe bước ra ngoài vẫy tay: "Lão đại, bên này."

Chung Liên tiến lại phía Thiên Du, thấy Phương Linh đi theo sau cô, Thiên Du nhướng mày: "Sao cậu cũng ở đây?"

Phương Linh trừng mắt nhìn cậu: "Tôi ở đâu liên quan gì tới cậu."

"Hai người quen biết nhau à?" Chung Liên ngạc nhiên hỏi.

"Ai thèm quen bà la xác này." Thiên Du khịt mũi nói.

Phương Linh cũng hừ lạnh quay đầu chỗ khác.

Thực ra gia đình cả hai giao hảo với nhau nhiều năm, cũng xem như thanh mai trúc mã, có điều tính cách không hợp nên mỗi lần gặp là cãi nhau, cũng không tính là thân thiết.

"Lão đại, cậu và nhỏ này định đi đâu vậy?"

Chung Liên không trả lời mà hỏi lại: "Cậu có thời gian không?"

"Có chứ, tôi đang rảnh rỗi đây này."

Chung Liên gật đầu: "Vậy đi thôi. Dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."

Thiên Du lập tức đồng ý, dù không biết là đi đâu nhưng cậu vẫn xung phong làm tài xế.

Khi hay điểm đến là nhà Phương Linh, cậu kinh ngạc hỏi: "Phương Linh, nhà cậu có ai bị trúng tà à?"

Phương Linh trừng mắt nhìn cậu: "Cậu mới bị trúng tà."

"Tôi quan tâm cậu mà cậu mắng tôi là sao. Cậu nhất định phải nghe lời lão đại tôi, lão đại nói có là có."

Phương Linh nhìn Chung Liên, trong lòng tự hỏi cô bạn có chút ngớ ngẩn cùng phòng với mình thực sự lợi hại như vậy sao? Đừng nhìn Thiên Du mặt tiện tiện lúc nào cũng hề hà, thực chất con người này rất cao ngạo, không phải là người dễ dàng nhận kẻ khác làm lão đại đâu.

Nhà phương Linh cách nơi này ba mươi cây số, vì đường thành phố thường xuyên tắc nghẽn nên hơn một tiếng sau mới đến nơi.

Chung Liên nhìn ra được Phương Linh xuất thân danh giá, nhưng khi nhìn tận mắt mới biết được nhà cậu ấy giàu đến cỡ nào. Thực sự rất xa hoa, rất sang trọng, Chung Liên trong lòng không khỏi xuýt xoa.

Mẹ Phương Linh, bà An thấy con gái vừa đi khỏi lúc sáng sớm lại trở về nên có chút ngạc nhiên: "Con về làm gì, không phải chiều này có khóa học sao? Mẹ đã nói mẹ không sao, đừng quá lo lắng."

Sau đó bà nhìn thấy Thiên Du và Chung Liên, liền vui vẻ chào hỏi: "Thiên Du đến chơi à con, còn đây là ai?"

Phương Linh giới thiệu: "Đây là Chung Liên, bạn cùng phòng của con."

Bà An cười tươi như hoa, trách yêu: "Con bé này dẫn bạn về nhà chơi sao không nói trước để mẹ cho người chuẩn bị."

Sau đó bà nắm tay Chung Liên thân thiết nói: "Con gái lớn lên xinh đẹp quá, đây là lần đầu tiên Phương Linh nó dẫn bạn cùng phòng về nhà, dì vui lắm. Con gái dì từ nhỏ đã được cưng chiều, nào ngờ lên đại học lại nằng nặc đòi ở ký túc xá để trãi nghiệm gì đó, dì ở nhà cũng rất lo lắng. Con ở cùng có gì nhớ chiếu cố con bé giúp dì nha."

Chung Liên gật đầu đồng ý, cũng không quá thích ứng với sự nhiệt tình này. Chỉ là qua tiếp xúc thân thể với bà An, cô thực sự nhìn ra được vấn đề. Cả người bà bị tử khí bao trùm, không khác gì một người sắp gần đất xa trời, bị bệnh tật quấn thân nhiều năm.

Phương Linh do dự hồi lâu, cắn môi quyết tâm nói: "Mẹ, Chung Liên không phải đến đây chơi, cậu ấy đến là để gặp mẹ."

Bà An ngẩn người hỏi: "Hả, gặp mẹ sao. Mấy đứa vào nhà đi. Vào nhà ngồi xuống rồi nói chuyện."

Chung Liên lúc này mới lên tiếng: "Sáng nay Phương Linh có đưa ngày sinh tháng đẻ của dì cho con. Con tính một quẻ, thấy được dì có kiếp nạn ngay trước mắt. Phương Linh lo lắng cho dì nên đưa con đến đây để xem kỹ hơn."

Bà An ngạc nhiên nhìn Phương Linh, thấy cô khẽ gật đầu xác nhận mới hỏi: "Con nói dì có kiếp nạn, là kiếp nạn gì?"

"Là kiếp sát." Chung Liên thản nhiên nói.

Bà An đương nhiên không tin tưởng, nhưng nghe những lời xúi quẩy như thế trong lòng cũng thấy không thoải mái. Thiên Du thì dựng thẳng lưng, hoảng hốt nói: "Dì An, dì nhất định phải nghe Chung Liên, cậu ấy rất lợi hại, chính cậu ấy đã cứu mạng con."

Chung Liên tiếp tục hỏi: "Dạo gần đây dì mất ngủ, thường xuyên mệt mỏi, choáng váng, ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng ăn vào lại nôn ra, tâm trạng lại bần thần bất an đúng không?"

Bà An kinh ngạc nhìn Chung Liên. Ngoài bác sĩ ra không ai biết được tình huống thực sự của bà. Ngay cả Phương Linh cũng chỉ biết rằng bà bị mệt mỏi do công việc gần đây quá bận rộn.

Bà đã khám rất nhiều nơi, nhưng bác sĩ đều không chẩn đoán ra bệnh, chỉ nói bà bị suy nhược cơ thể và biếng ăn, kê đơn cũng đều là thuốc an thần và thuốc bổ, hoàn toàn không có tác dụng. Chỉ mới một tháng thôi mà bà cảm thấy thân thể mình gần như cạn kiệt sức sống.

"Mẹ, cậu ấy nói thật sao?" Phương Linh sốt sắng nắm lấy tay bà. Đến giờ cô vẫn nghĩ mẹ bị thiếu máu và mất ngủ thôi, không hề biết tình huống lại nghiêm trọng như vậy.

"Dì An, nếu dì tin cháu thì hãy đặt tay lên đây." Chung Liên thong dong nói, chìa bàn tay về phía trước.

Bà An chần chừ rất lâu, một phần do nghi ngờ, một phần vì sợ hãi.

Thiên Du thì sợ bà do dự làm lỡ mất thời cơ chữa trị liền hối thúc: "Dì An, mau làm theo lão đại đi, nắm tay thôi mà cũng không mất miếng thịt nào."

Bà An thỏa hiệp, có chút thấp thỏm cầm lấy tay Chung Liên. Chung Liên nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, đến năm phút sau mới mở mắt ra. Thực ra cũng không cần nhiều thời gian như thế, chỉ là trong lòng cô đang phân vân, tính toán xem nên lấy thù lao là bao nhiêu mới thích hợp.

Chính là trong khoảng thời gian năm phút đó, bà An lại cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ lòng bàn tay Chung Liên chui vào cơ thể mình, không quá cường thế xâm chiếm, chỉ lặng lẽ nhỏ giọt thăm dò một vòng sau đó không dấu vết lùi ra. Bà An sống lưng lạnh buốt, ướt đẫm mồ hôi. Lần này bà thực sự tin Chung Liên không phải kẻ lừa đảo. Không muốn tin cũng không được, cảm giác vừa rồi quá kỳ lạ, bà chưa bao giờ nếm trãi, sợ là cả đời cũng sẽ không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.