Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 7: Sai kịch bản



Chung Liên dành trọn một ngày cuối tuần để xem tiểu thuyết, à không, để nghiên cứu bí kíp theo đuổi bạn trai. Sau khi đọc hết quyển sách Tú Tú đề cử, cô cảm thấy tự tin tràn trề, tựa như ngày mình gả ra ngoài không còn xa nữa, tâm nguyện của ông nội cũng sắp hoàn thành rồi.

Tối hôm đó cô trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đều thắc mắc cả ngày nay cô đã lặn đi đâu, Chung Liên thành thật trả lời là ra hiệu sách đọc cọp. Ba cô gái còn lại không khỏi tấm tắc cảm động, quả thật là một tấm gương vượt khó tiêu biểu, Chung Liên cố gắng như thế làm các cô thấy hổ thẹn vì sự lười biếng của mình. Thế nên đêm ấy, Phương Linh thức đặc biệt khuya để luyện vẽ, Thanh Trúc thì lấy sách ra để chuẩn bị bài mới, Hồng Yên, ừm, Hồng Yên tích cực tải về các ứng dụng hẹn hò để tìm bạn trai mới.


Ngày hôm sau, Chung Liên bước vào giảng đường với ý chí chiến đấu sục sôi thì lại nhận được một tin xấu, Nguyễn Thiên Du không đi học. Không sao, hôm nay không gặp thì ngày mai gặp, cô chờ được.


Một lần chờ chính là nửa tháng. Nhưng khi Thiên Du trở lại trường học thì cậu đã không còn là chàng trai mà Chung Liên biết trước đó nữa.


Chung Liên phát hiện chỉ mới hai tuần không gặp mà tướng mạo của Nguyễn Thiên Du gần như thay đổi hoàn toàn, từ một chàng trai sáng sủa tràn đầy sức sống, giờ đây cả người cậu tản mát ra âm khí trầm trầm, sắc mặt mệt mỏi, ấn đường tối tăm. Khiến Chung Liên chú ý nhất chính là nam quỷ một mực đi theo cậu nửa bước không rời. Nam quỷ mặt mày vặn vẹo xấu xí, trực chờ cơ hội để đoạt lấy thân xác của Thiên Du.


Chung Liên tức giận, nam quỷ kia cư nhiên dám nhòm ngó hôn phu của cô, quả thật là chán sống. Đáng tiếc hắn ta chưa từng hại người, dù thần trí đã mơ hồ, bề ngoài đáng sợ nhưng linh hồn vẫn là trong suốt, Chung Liên có chút thương tiếc, quỷ này không thể ăn được nha.


Tú Tú ngồi cạnh Chung Liên, khịt khịt mũi: "Cậu Thiên Du này thơm quá, sao trước kia chị không phát hiện ra cậu ta thơm như vậy? Thật là muốn cắn một ngụm."


"Ôi chao, con quỷ kia thật là xấu xí, gương mặt vặn vẹo thành như vậy, còn chảy cả nước dãi, thật là không nỡ nhìn."


"Thật sự rất thơm đó, Chung Liên chẳng lẽ cậu ta thành Đường tăng rồi?"


Đang trong lớp học, Chung Liên không tiện trò chuyện cùng Tú Tú, cô cầm bút viết vài dòng lên giấy: "Cậu ta không thơm, nhưng cậu ta giữ một thứ rất thơm." Chung Liên cứ thế chăm chăm nhìn về phía Nguyễn Thiên Du, yết hầu khẽ lay động, nuốt nước miếng.


Cô muốn hẹn cậu ta cuối giờ học ra gặp riêng, nhưng không biết nên mở lời như thế nào. Vốn dĩ định viết một tờ giấy nhỏ cho cậu ấy đọc, nhưng lại nghĩ đến chuyện tình ngang trái của Tú Tú, vì một lá thư tay dẫn đến té lầu chết, cô liền thay đổi ý định. Vẫn là trực tiếp nói cho rõ ràng, thư tay này nọ rất nguy hiểm.


Nghĩ vậy, Chung Liên đứng dậy tiến lại phía Thiên Du, dõng dạc nói: "Nguyễn Thiên Du, cuối giờ cậu ở lại chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Không đợi cậu lên tiếng cô đã xoay người trở về chỗ ngồi. Đúng vậy, lão đại xã hội đen chính là bá đạo như thế đó.


Nguyễn Thiên Du cũng rất kinh ngạc khi thấy có nữ sinh gan lớn như thế, hẹn gặp riêng cậu đã đành, còn dám đứng trước cả lớp dõng dạc. Không sợ bị cậu từ chối sẽ xấu hổ sao? Mà không, cô ấy cũng không cho cậu cơ hội từ chối liền bỏ đi. Mấy ngày nay cậu rất mỏi mệt, thật sự không có hứng thú với chuyện yêu đương, mặc dù bạn học này rất xinh đẹp, nhưng thú thật một điều, phong cách của cô ấy cậu không thể chịu được, nếu đi cùng người quê mùa như thế cậu sẽ chết vì xấu hổ mất.


Chung Liên lại không hề cảm giác được sự kháng cự của đối phương. Cuối giờ cô còn đến bàn học của Thiên Du để chờ cậu đi cùng. Hiển nhiên hành động này nhận được rất nhiều lời bàn tán xầm xì từ những người chung quanh. Dù sao Thiên Du trong mắt mọi người là một chàng trai bảnh bao, giàu có, là bạch mã hoàng tử chính hiệu, còn Chung Liên thì chẳng khác nào một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.


Thiên Du thực sự muốn từ chối, nhưng không nỡ khiến Chung Liên xấu mặt trước nhiều người nên đành khuất phục đi theo cô.


Chung Liên dẫn cậu đến phía sau một phòng chứa tạp vật vắng vẻ, trong đầu thì dạo đi dạo lại những lời cần nói đã được xếp sẵn trong đầu, với tham vọng là tán một phát cho cậu ấy đổ luôn.


Khi chỉ còn hai người, Chung Liên vẻ mặt ngạo nghễ, đặt một tay vào túi quần, à không, quần cô không có túi trước, nhét tạm vào túi vải vậy: "Thế nào? Không cam lòng?"


Thiên Du giật mình sờ mặt, cậu biểu hiện rõ như vậy sao?


"Cậu cam lòng hay không không quan trọng, quan trọng là tôi nhìn trúng cậu. Hiểu chưa." Do chiều cao chênh lệch, Thiên Du một mét tám, Chung Liên chỉ cao một mét sáu mươi lăm, bằng không cô rất muốn áp cậu vào tường, dùng tay vỗ nhẹ vào má cậu, như thế sẽ sát kịch bản hơn, hẳn là hiệu quả sẽ tốt hơn nữa.


Tú tú đứng cạnh Chung Liên, khóe miệng khẽ co giật không biết phải mở lời thế nào.


Ngay từ đầu khi Chung Liên vừa bắt chuyện với Thiên Du cô đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Đến lúc này mới phát hiện cô ấy đang đọc lời thoại của nam chính trong quyển tiểu thuyết kia. Có đọc thoại cũng nên đọc của nữ chính nha, đọc của nam chính làm gì?


Tên đã lên dây, muốn dừng lại cũng không kịp. Tú Tú cảm giác được một bó to bùa âm nguyên, từng lá từng lá vụt khỏi tay mình, đau lòng quá.


Nguyễn Thiên Du cũng bị dáng vẻ bá đạo của lão đại xã hội đen Chung Liên dọa cho một mặt mờ mịt: "Cậu nói cái gì vậy? Tôi không hiểu lắm."


Nghe cậu nói những lời này, Chung Liên trong lòng mừng rỡ siết chặt nắm tay. Đúng rồi, chính là như thế, rất đúng kịch bản. Cô đằng hắng một tiếng, ấn theo kịch bản đáp lại.


"Cậu chỉ cần hiểu từ hôm nay, cậu chính là người của tôi. Nếu không theo tôi cậu chỉ có một con đường chết."


Tú Tú che mắt, thật không nỡ nhìn thẳng.


Nguyễn Thiên Du cười lạnh, đẩy Chung Liên ra: "Nếu không có gì quan trọng thì tôi đi trước, tôi không có thời gian đùa giỡn với cậu."


Câu trả lời không đúng với kịch bản, làm Chung Liên bối rối không biết phải làm thế nào. Lúc này không phải Thiên Du nên khóc lóc cầu xin cô buông tha cho cậu ấy sao?


Thấy cậu thực sự bỏ đi, Chung Liên vừa cuống quýt vừa nóng nảy: "Đứng lại! Cậu thực sự không quan tâm đến sinh mạng của mình sao. Nếu không nghe lời tôi không sớm thì muộn cậu sẽ chết đấy."


Thiên Du tức giận quay đầu, cao giọng: "Đủ rồi! Mang tính mạng người khác ra nói đùa, cậu cảm thấy rất vui sao?"


Chung Liên trừng mắt nhìn cậu, cảm thấy ủy khuất: "Ai đùa với cậu. Tôi nói chính là sự thật. Dương khí của cậu sắp tiêu tán hết rồi. Có phải mấy ngày nay cậu thấy mệt mỏi, mất ngủ, thân thể nặng nề, lại thường xuyên xui xẻo, có cảm giác ủ dột và bất an đúng không?"


Thiên Du chớp mắt mấy cái, kinh ngạc nhìn Chung Liên: "Làm... Làm sao cậu biết?"


"Sao tôi không biết? Nó đi theo cậu, đêm nào cũng đè lên cậu, ngủ được mới là lạ." Chung Liên vừa nói, vừa chỉ tay về phía nam quỷ nửa bước không rời Thiên Du.


Thiên Du không nhìn thấy quỷ, chỉ thấy ngón trỏ của cô điểm vào một khoảng không bên cạnh mình. Cậu nhớ tới cảm giác bị đè nặng lồng ngực mỗi đêm, bất giác rùng mình tránh xa vị trí mà Chung Liên vừa điểm.


"Đừng có nhìn nữa, nó đi rồi, không còn ở đó đâu."


Nghe cô nói thế, dù chưa biết thực hư nhưng cậu vẫn thở phào nhẹ nhõm.


Không để Thiên Du vui vẻ lâu, Chung Liên lại tiếp tục: "Ý tôi là nó luôn đi theo cậu, cậu ở đâu nó ở đó. Nhìn chỗ kia làm gì? Nhìn phía bên cạnh mình ấy."


Thiên Du thực sự bị dọa sợ trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn cứng miệng phản bác: "Trên đời này làm gì có ma quỷ. Cậu bớt hù người khác đi. Không vui chút nào!"


Chung Liên nhướng mày: "Không tin à, muốn nhìn thấy quỷ không?"


"Trừ phi quỷ hiện ra trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ không bao giờ tin lời nói bậy của cậu đâu."


"Cậu thực sự muốn thấy quỷ?" Chung Liên hỏi.


"Đúng vậy, có giỏi thì cậu biến ra một con quỷ trước mắt tôi đi."


"Tôi không cần biến nha." Có sẵn ở đây rồi biến làm gì.


Chung Liên ngoắc tay kêu cậu lại gần mình. Rồi lại từ trong túi vải mò ra một cây kim nhọn. Cô nắm lấy tay Thiên Du, dứt khoát đâm kim vào ngón trỏ của cậu.


Thiên Du không kịp đề phòng, bị cô đâm chảy máu la oai oái: "Cậu làm cái gì vậy?"


Chung Liên lườm cậu: "Cậu đòi gặp quỷ mà, tôi giúp cậu khai âm dương nhãn. Im lặng làm theo tôi."


Nói rồi, cô cầm ngón tay chảy máu của Thiên Du, vẽ lên không trung một đồ án kỳ lạ, miệng thì lẩm bẩm chú ngữ.


Chỉ vài giây sau, máu trên đầu ngón tay Thiên Du bỗng nhiên bốc hơi, trước mặt cậu xuất hiện một cô gái thanh tú mặc pijama trắng có hoa nhỏ. Thiên Du kinh ngạc trợn tròn mắt, không nói nên lời: "Cô... Cô... Là ai?"


Tú Tú mừng rỡ lên tiếng: "Cậu thực sự nhìn thấy tôi sao? Wow, Chung Liên em làm thế nào hay vậy. Cậu ta nhìn thấy chị này."


Chung Liên khiêm tốn đáp lời: "Không có gì, chút ít tài mọn thôi."


Tam quan của Thiên Du gần như vỡ vụn, mười tám năm qua cậu theo chủ nghĩ vô thần, dù thích xem phim kinh dị nhưng lại không tin trên đời tồn tại quỷ ma. Nhưng cô gái này lại bất thình lình xuất hiện trước mặt cậu. Rõ ràng là cậu không hoa mắt.


"Thế nào, đã tin tôi chưa." Chung Liên nhướng mày hỏi.


Ở một góc khuất, Phương Ninh Tiệp đang ẩn khí tức để theo dõi Chung Liên. Thấy một màn này cũng vô cùng kinh ngạc. Giúp người thường khai thông âm dương nhãn là một pháp thuật không hề dễ, thuật sĩ phải dùng tinh huyết của chính mình để làm phép. Thế nhưng Chung Liên lại có thể thông qua tinh huyết của người khác, dễ dàng khai âm dương nhãn cho họ đủ để biết thực lực của cô không phải hạng tầm thường.


Thiên Du sắc mặt trắng bệch, cố gắng giữ lại chút phong độ cuối lắp bắp hỏi Chung Liên: "Cậu nói... Cô gái này là nữ quỷ muốn hại tôi?"


"Không phải. Đừng hiểu lầm, đây là Tú Tú bạn của tôi, là quỷ tốt." Chung Liên đáp.


Tú Tú đứng một bên gật đầu đồng thuận.


"Còn quỷ muốn đoạt xác cậu đang ở bên cạnh cậu kìa. Đừng vu oan cho lương quỷ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.