Từ nhỏ ta đã được học nữ huấn, là tiểu thư khuê các trong mắt mọi người.
Nhưng ta lại có suy nghĩ độc ác như vậy.
Trong lúc nhất thời, ta có hơi không chấp nhận được.
Sau khi sinh nhật của ta trôi qua không lâu, cô cô gọi ta vào cung.
Ta biết rằng, đây là muốn đồng ý chuyện hôn sự của ta và Phụng Kì Việt.
Cô cô đã nói với ta rất nhiều, từng câu từng chữ đều là nhắc nhở ta phải cẩn thận với Mạc Du Du.
“Nếu nàng ta chịu làm thiếp, thì ta không quan tâm. Nhưng nếu nàng ta không biết cao thấp mà muốn vị trí chính phi, vậy thì không thể giữ lại.”
“Con gái nhà họ Tạ, nhất định phải là Hoàng hậu tương lai.”
Cô cô nói những lời này, trong mắt chứa sự tàn nhẫn mà ta chưa từng thấy.
Trước giờ bà ấy luôn đối xử ôn hòa với mọi người, xử sự đoan trang hào phóng.
Bây giờ, lại nói ra những lời như vậy.
Loại cảm giác kỳ lạ và xa lạ này, khiến ta không biết phải làm sao.
Không chỉ cô cô, còn có phụ thân và mẫu thân, còn có những tiểu thư nhà quan thường hay qua lại thân thiết với ta, họ đều nói với ta giống như vậy.
Có vẻ như trong hoàn cảnh này, những suy nghĩ trước đây của ta được coi là đương nhiên và hợp lý.
Ta hơi cúi xuống nói với cô cô: “A Huyên không muốn hầu hạ chung một chồng với người khác.”
Ta biết rõ ở cái thời đại này, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nhưng ta không muốn, không muốn nhìn thấy Phụng Kì Việt thân mật với cô gái khác.
Các cô gái trạc tuổi ta, còn chưa trải đời, đương nhiên hy vọng phu quân chỉ yêu thương một mình bản thân.
Cô cô muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thán một câu.
“Mà thôi, sau này con sẽ hiểu.”
Bước ra Tuế Hoa Cung, bầu trời đang trong xanh đột nhiên mưa nhỏ.
Ta vừa ngẩng đầu lên, những ngọn núi tiếp nối bầu trời ở phía xa, giống như bút lông và mực bị đổ trên một tờ giấy trắng như tuyết, trắng và đen giống như hòa lẫn vào nhau.
Nha hoàn bên cạnh ta nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi lấy ô, người đợi ở đây một lát”
Ta khoát tay, thờ ơ nói: “Không cần, mưa này không lớn, ta đi vài bước cũng không sao.”
Vào lúc đang định bước, ta nghe thấy có người gọi ta.
Ta quay sang, nhìn thấy Phụng Kì Việt đang đứng trên bậc thềm ngọc thạch cách đó không xa, trên tay cầm một chiếc ô, như thể đang cười với ta.
“Nha đầu, lại đây.”
Lời nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng của ta có hơi phức tạp.
Ta vẫn theo lời bước đến chỗ hắn, xưng hô mà ngày thường ta vẫn treo trên miệng đột nhiên không gọi ra được nữa, mà đổi thành “Điện hạ.”
Không biết đó có phải là ảo giác không, mà ta thấy một thoáng mất mát trong mắt hắn.
Hắn nói: “Dạo gần đây nha đầu làm gì?”
Dưới tán ô cũng không quá rộng, ống tay áo hai ta dính sát vào nhau.
Ta bỗng nhớ lại dáng vẻ trước kia khi nghe hắn kể chuyện xưa thì không cẩn thận tựa vào vai hắn ngủ.
Ta hơi mỉm cười, đáp lại hắn: “Vẫn như thường lệ, đọc sách vẽ tranh, ngâm thơ gảy đàn, và nhớ Thái tử ca ca —”
Ta dừng lại một chút, thoáng nhìn vẻ mặt của hắn như thường lệ.
Ta nói tiếp: “Khi nào lại dẫn muội ra ngoài đi chơi nữa.”
Hắn cười, vẻ mặt dịu dàng, dường như định xoa đầu ta như mọi khi, nhưng không hiểu sao lại rút tay về.
“Nha đầu muốn đi đâu chơi?”
“Muốn đi ngắm nhìn Giang Nam, nghe nói ở đó phong thủy nuôi dưỡng con người, muội muốn đi xem xem, con gái ở đó có khác với chúng ta ở đây không.”
Hắn hơi ngửa đầu, ánh mắt dừng ở nơi xa.
“Giang Nam… Giang Nam rất đẹp, con gái Giang Nam dịu dàng, con gái kinh thành thì đoan trang, mỗi người mỗi vẻ, nhưng…”
Hắn quay đầu nhìn ta cười: “Duy nhất chỉ có nha đầu muội là ngoại lệ, muội vừa không dịu dàng cũng không đoan trang.”
Hắn rất thích đùa với ta, ta biết điều đó.
Ta giả bộ tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Thái tử ca ca nói bậy, phụ thân và cô cô đều nói A Huyên hào phóng khéo léo, sao lại không đoan trang chứ.”
Nụ cười của Phụng Kì Việt càng rõ, “Này, trừng mắt nhìn Thái tử ca ca như vậy, đây đâu phải là đoan trang.”
Tính tình trẻ con của ta bộc lộ ra hết trước mặt hắn.
Ta bĩu môi, gương mặt nhỏ tức đến tròn trịa, “Thái tử ca ca bắt nạt A Huyên, A Huyên mặc kệ huynh.”
Ta làm bộ muốn rời đi, hắn lập tức kéo ta lại, cười nói: “Nha đầu đừng tức giận, lúc nãy ta chỉ nói đùa thôi.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “A Huyên còn đoan trang không?”
Hắn cười dịu dàng, “Đương nhiên.”
“Vậy A Huyên có dịu dàng không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì Thái tử ca ca lấy A Huyên chứ?”
Ta thấy hắn lộ ra vẻ hơi sững sờ, dần dần buông ống tay áo của ta.
Sau một lúc im lặng, tiếng hạt mưa rơi vào ô cũng ngừng lại.
Cuối cùng hắn nói: “Nha đầu à, mưa đã tạnh rồi, ta còn có một số việc phải giải quyết, nên đi trước.”
Ta đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn rời đi càng lúc càng xa, lúc đó, ta chợt nhận ra, hắn không hề thích ta.
Cơn mưa đột ngột trở nên nặng hạt hơn, những giọt nước trượt dài trên khuôn mặt ta, ấm áp và lạnh buốt đan xen, ta không thể phân biệt được đâu là nước mắt còn đâu là mưa.
Nha hoàn bên cạnh vội lấy tay áo che đầu ta, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, đừng buồn, chúng ta đi trước đi, người mới bị cảm mấy ngày trước nên không thể không quan tâm cơ thể được!”
Ta lấy lại tinh thần và mỉm cười, nói: “Tế Tuyết, ta không buồn, ta chỉ khó hiểu, khó hiểu là tại sao huynh ấy không thích ta, nếu đã không thích ta, tại sao huynh ấy lại phải nói những lời như vậy.”
“Không phải đâu, trong lòng Thái tử điện hạ nhất định là có tiểu thư, nô tỳ và tiểu thư cùng nhau lớn lên, Thái tử điện hạ đối xử với người ra sao, nô tỳ nhìn thấy rất rõ.”
“Vậy thì tại sao huynh ấy không trả lời ta?”
“Hay là… có nỗi khổ tâm gì đó?”
“Nỗi khổ tâm?”
Ta cười lạnh, không biết nghĩ gì đó, đột nhiên dùng sức lau vệt nước nơi khóe mắt, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”