Xin chào các bạn mình là tác giả bộ truyện này, xin lỗi vì thời gian ra truyện khá là lâu nên khiên các bạn tụt hứng:))) thông cảm cho mình nhé:))) cũng như người ta nói thời gian làm thay đổi con người:))) mình cũng thay đổi sau khi đọc lại những gì mình đã viết thì bộ truyện chưa logic lắm và khá là xàm:))) truyện này mình đang theo xu hướng ngược dần nữ phụ ( Đông Đông):)) lúc đầu định np ( nhiều ng yêu 1 ng) nhưng lại thôi vì mình không thích nhiều thằng yêu một thằng:))) khó chịu lắm hihii. Và các anh nam đẹp trai sẽ có đôi cặp nha mấy chế~
Và mình sẽ viết một cách tốt nhất:)) nữ chính sẽ giảm nhẹ tội để thành một nữ chính trong nguyên tác:))) tui viết nữ chính ác để mấy bà đọc thấy hấp dẫn hơn haha:)))) mà thôi tội con ngta:))) Nỗi khổ của Lục Tú sẽ được bật mí hoho
Thôi vào truyện:))) kkkk
=========
Thoáng chốc cuối tuần đã tới...
Tại nhà Đông Đông..
- Ba mẹ! Con mới tìm được một chị giúp việc. Trong lúc con đi vắng chị ấy sẽ ở nhà phụ ba mẹ, chị tên là Vân. Vân rất nhiệt tình và tốt bụng xin ba mẹ đừng lo lắng.- cô dắt một cô gái dáng người thanh thoát, nhìn xa như một cô gái mỏng manh muốn người ta che chở.
- Các cô chú cứ để con, trong lúc em ấy vắng nhà con sẽ làm hết việc nhà giúp cô chú.- Vân cung kính cúi đầu, khiến cho cha mẹ Đông Đông có một chút hảo cảm.
- Nếu là người con chọn thì ba mẹ đồng ý. Vân, cháu đi pha trà giúp cô chú đi.- Mẹ Đông Đông hiền từ nhìn Vân bảo.
- Mẹ đợi chút con dặn chị Vân vài chuyện đã.- Cô kéo Vân vào sân sau không kịp để ba mẹ cô nói thêm lời.
- Chị Vân, chị nhớ hôm nay phải thật tập trung, nếu có người nào giao hàng hay làm gì đáng nghi chị hãy cảnh giác, nếu mờ ám bắt ngay hắn ta, nếu không gia đình em sẽ gặp nguy hiểm.
- Được! Em cứ để chị lo thân là cảnh sát, chị phải bắt được băng nhóm An lục viện lộng hành lâu nay! - Vân kiên quyết nắm chặt tay Đông Đông.
- Nhờ hết vào chị! Em đi đây.- Cô nhìn Vân đầy tin tưởng rồi cất bước rời đi.
Vân là cảnh sát trưởng của thành phố này, do gia thế nhà cô mới có thể tiếp được chị ấy. Nghe đến vụ án liên quan đến An lục viện, chị lập tức nhận ngay. Bề ngoài Vân trông yếu đuối nhưng chị ấy là một cảnh sát hạng cao và rất mạnh mẽ. Cô tin tưởng chị ấy có thể bảo vệ ba mẹ mình khỏi những khủng hoảng đêm nay...Suy nghĩ xong cô lên xe đi đến biệt thự Đồng Tuyết.
Tại biệt thự Đồng Tuyết.
- Kỳ Phong, anh nghĩ xem thức ăn ở đây rất ngon phải không? - Lục Tú cầm Cây xiên que đưa cho Phong.
- Tất cả em đưa cho anh đều ngon tất.- Kỳ Phong nhẹ nhàng cầm lấy xiên que, ánh mắt cưng chiều biết bao.
- Hey! Hai người là gì mờ ám mà không rủ tôi!! Lục Tú anh cũng muốn em đưa xiên que~- Tiếu Thần chạy tới bộ dạng hình như đang ghen với Kỳ Phong, ánh mắt cười đùa đầy tình ý với Lục Tú.
- Ây da, xem ai kìa mấy anh, là bạn thân của mình đấy lại tiếp chuyện với cô ấy đi! - Lục Tú giả vờ hớn hở chạy về phía Đông Đông đang bước vào cửa, hai anh chàng cũng vì thế chạy theo, họ sợ tiểu bạch thỏ bị Đông Đông hại đây mà.
- Lục Tú, Kỳ Phong, Tiếu Thần xin chào. - cô thấy ba người họ liền mặt lạnh chào hỏi.
- Chúng tôi không quen cô, đừng có dùng giọng điệu đó.- Tiếu Thần mỉa mai nói.
- Thế vậy thôi, có quen tôi không mà nói chuyện với tôi? Không thích gây sự? Tôi đi cho ba người ân ái, three some được không ta? Có hơi mất vệ sinh đó.- Cô nhanh nhẹn tiếp lời khiên cho Lục Tú tức chẳng nói được gì, rồi kiêu ngạo lướt ra khỏi ba người họ
* three some:))) là ba người cùng trên giường:)) hiểu rồi nha đừng lên google xem:)) đen tối mất đừng như tui hihi:))
- cái con nhỏ hỗn xược này! - Kỳ Phong tức giận nắm chặt lòng bàn tay.
- Em có sao không? Đừng để ý lời lẽ khó nghe đó. - Tiếu Thần an ủi Lục Tú, cô ta lại giả bộ rơi nước mắt khiến cho hai anh dỗ mãi. Chậc lưỡi, cô không thèm ở đây nữa.
Cô đi hết một vòng thì mới thấy được lão già họ An đáng ghét đang nói chuyện với các đồng nghiệp của lão, ai da trông lão ta vui vẻ đấy, để rồi xem?
Bỗng nhiên, rụp.
Cả căn phòng tiệc tối om, trên sân khấu xuất hiện Đồng Tuyết.
- Xin chào tất cả mọi người! Chào mừng đã đến bữa tiệc của Đồng gia chúng tôi. Hôm nay, với vai trò thiên kim Đồng gia xin chúc mọi người một bữa tối vui vẻ.
Tới lúc rồi. Đông Đông cười thầm. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra ngón tay định nhấn gửi thì bản thân chợt khựng lại.
Trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh ngoại truyện của Lục Tú.... Hình như.... cô ta yêu Kì Phong là thật... những gì cô ta làm điều có lý do riêng cả... thật khó nghĩ.... nhưng... cô ta định giết cô. Đau đầu cô chạy đến chỗ Lục Tú.
- Này Lục Tú, chúng ta cần có chuyện riêng.
Cô ta kiêng dè nhìn cô rồi đáp lại trong trẻo.
- Ừm, được thôi.
- Này có sao không?- Kỳ Phong níu Lục Tú lại.
- Đừng lo cho em, đồ ngốc này.- Lục Tú cười rồi bước nhanh theo Đông Đông.
Đến nơi, cô bình tĩnh nói với một điệu giọng trầm thấp.
- Đủ rồi, cô không cần diễn.
Lục Tú nghe thế mừng rỡ, liền cười đểu.
- Đúng rồi, tôi cũng mệt với vai trò này rồi. Cô kêu tôi ra đây làm gì?
- Dừng lại việc cướp Hạ Thị đi.- ánh mắt cô đầy lạnh lẽo, giọng nói càng đáng sợ hơn.
- Cô tưởng tôi sợ cô à, nhưng tôi vẫn thích cướp lấy đấy thì sao?
- Vì sao phải làm thế?
Nói đến đây cô ta tức giận quát lên:
- Chứ không phải tất cả tại cô à, cô đã cướp tất cả của tôi, cả người ba ruột yêu dấu của tôi!
Đầu cô bỗng chốc đau đớn, cô ôm đầu.
- Cái gì mà ba ruột ở đây? Kịch bản không hề có, họ không hề có máu mủ.
- Ngạc nhiên chứ gì? Chính con đàn bà kia, mẹ cô! Đã cướp lấy ba tôi. Mẹ tôi vì đau lòng sinh bệnh mà chết.
- Bây giờ cô có tất cả rồi? Người cô yêu, cô không hả dạ sao?- Cô phản biện lại.
Lục Tú nghe thế cười thê lương:
- Tôi không xứng với anh ấy...
- Vì trả thù mà cô dùng mọi thủ đoạn để từ bỏ hạnh phúc ư?
- Có lẽ thế..- tay Lục Tú siết chặt đôi mắt dường như sắp khóc thì Kỳ Phong chạy tới.
- Đã nói rồi, đừng theo cô ta! Em lại khóc nữa...- anh dịu dàng lấy khăn lau cho Lục Tú rồi trừng mắt cô.
- Cô đấy! Cô chừng tôi!
Khi Lục Tú rời đi, cô đã kịp mệt mỏi nói.
- Dừng lại đi, nếu cô tiếp tục thì tôi sẽ không nương tay nữa đâu! Hãy theo đuổi hạnh phúc của mình.
Bất giác tấm lưng Lục Tú run lên, nước mắt chảy nhiều hơn, trong đầu cô dường như chẳng biết làm sao. Cô còn chưa giết Đông Đông, liệu lão An có tha cho cô... nhưng nhìn sang Kỳ Phong, trái tim cô càng đau đớn hơn. Cô không muốn phụ anh...
Cả hai người rời đi để lại Đông Đông với mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lục Tú, cô là nữ chính, tôi mong cô có thể trở lại một nguyên tác. Nếu cô chịu hiểu, tôi sẽ giúp cô lo lão An...