Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 1: Tang thi trăm năm



Người dịch: Morela T. (Mochi)

Tôi tên Trương Dương, có thể tính mệnh xem phong thủy, phê bát tự bài tứ trụ, chỉ cần tôi tự nguyện mà người cũng trả nổi tiền, tôi đều nhận cả.

Tôi sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, người mẹ bất hạnh của tôi, mang thai tôi sắp lâm bồn đến nơi rồi mà vẫn phải đi phơi hạt kê, kết quả ở trên mái nhà bị sét đánh trúng, nửa người cháy đen, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn.

Điều này ở quê tôi là điềm gở vô cùng, đêm đó thì nhập quan đóng đinh quan tài luôn, lại mời một vị đạo trưởng ở ngôi miếu nổi danh nhất vùng tới làm pháp sự, nhưng đến nửa đêm, tiếng khóc của tôi bỗng nhiên truyền từ trong qua tài ra.

Đêm đó, nghe nói toàn bộ chó mèo trong làng cứ liên tục sủa kêu, nhưng khi tôi vừa cất tiếng khóc, thì cả đàn chó, mèo, gà đó đều im bặt.

Khi đó, mọi người đều bị dọa sợ không ai dám mở quan tài ra, đạo sĩ kia buộc phải mở quan tài, nhưng sau khi quan tài mở, ngay cả đạo sĩ cũng không dám ôm tôi, nói rằng ác khí quá nặng.

Cuối cùng, chính bà nội muốn cháu trai đến phát cuồng của tôi đã bế tôi từ trong quan tài ra, nhưng vừa thấy tôi là một đứa không có thứ kia, bà đã lập tức hối hận.

Đêm đó vị đạo sĩ nổi tiếng ấy đã bỏ đi luôn mà không chào hỏi gì với người nhà tôi cả. Mà tôi thì vẫn cứ khóc, bất kể dỗ thế nào cũng không dỗ nổi.

Đến gần lúc trời sắp sáng, tôi đã khóc khản cả cổ, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào, trông như thể sắp tắt hơi, bà tôi thấy tôi như thế cũng chỉ nói, quả nhiên là người không thể vào nổi nhà họ, có bế ra cũng không sống nổi.

Ngay lúc tôi lại sắp bị đóng đinh trở lại quan tài, một người mù đã đến nhà tôi, ông vừa mới bế tôi lên thì tôi đã nín khóc. Sau đó, nghe bảo ông chỉ cần bỏ chút tiền, thế là đã có thể ôm tôi đi rồi, tới giờ tôi vẫn luôn đi theo ông.

Tất cả những điều trên đều do người mù ấy kể với tôi, ông cũng là sư phụ bây giờ của tôi. Sư phụ không có tên, người trong nghề đều gọi ông là lão mù Hắc, tất nhiên, không ai dám gọi trước mặt cả, đều thống nhất tôn xưng một tiếng thầy Hắc.

Từ lúc tôi có ký ức đến giờ, trong nhà sư phụ luôn có rất nhiều người đến người đi, cho đến tận khi tôi hiểu chuyện rồi, mới biết được những kẻ đó không phải là người.

Mà tôi có thể biết được những kẻ đó không phải là người, phải kể từ chuyện này.

Sư phụ không thấy gì cả, ra ngoài đều bảo tôi chống gậy dắt ông đi, bình thường cũng chỉ ở yên trong nhà. Mà người thường tới nhà là sư thúc của tôi, sư thúc sẽ cho tôi rất nhiều đồ, thế nên tôi rất thích ông ấy.

Có lần sư thúc nói với sư phụ rằng muốn dẫn tôi đi chơi, vốn sư phụ không muốn cho tôi đi, nhưng tôi lại cứ nằng nặc đòi đi, thế là đành tùy tôi.

Sư thúc dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, lại dạo loanh quanh, đến tối thì đưa tôi tới một bãi đất trống, nói muốn chơi trò tìm mèo con với tôi, bế tôi đặt vào trong một vòng tròn kỳ lạ vây quanh, tứ phía có rất nhiều cây cọc trắng, bảo đợi một lát sẽ có người đến tìm tôi.

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà sư phụ tuy có rất ngiều người ra vào, nhưng không ai chơi với tôi cả, tôi nghe nói tới chơi thì rất vui vẻ, ngốc nghếch mà ngồi yên trong vòng tròn đó.



Sư thúc lại giao cho tôi một chiếc gương đồng, dặn rằng nếu có quá nhiều người tìm thấy tôi, khiến tôi sợ hãi, thì hãy lấy chiếc gương đồng này ra chiếu vào họ, như thế thì ông sẽ tới.

Tôi vâng dạ gật đầu, nhưng đợi mãi cho đến khi tôi sắp ngủ gật rồi, vẫn chẳng có ai tới tìm tôi cả.

Ngay lúc tôi đang định ra khỏi vòng tròn tìm sư thúc, thì đột nhiên khoảng không trước bãi đất trống chợt lóe lên một thân ảnh.

Những người kỳ quái bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.

Quần áo những người này mặc rất lạ lùng, không giống như quần áo chúng ta mặc bây giờ, càng buồn cười hơn là có cả người để tóc dài, bện thành bím đuôi sam hệt như trong TV ấy. Tôi thấy thật sự có người tìm mình, cũng cười khờ khạo với họ, muốn đợi càng nhiều người hơn nữa đến tìm.

Lúc này, một người đàn ông thắt bím tóc thấy tôi mỉm cười, trừng mắt nhìn về phía tôi, rồi nhẹ bẫng chạy đến trước mặt tôi, vươn cánh tay như cành khô ra chạm vào tôi.

Bàn tay đó lạnh lẽo đến mức tôi rùng mình một cái, lúc này những người khác cũng bay lướt vào trong vòng tròn, từng người một vây quanh nhau, ánh mắt nhìn tôi hệt như lúc tôi nhìn thấy cây kem vậy.

Tôi chưa hiểu gì cả, định vươn tay ra giữ họ lại, thì người đàn ông tóc bím với gương mặt vô hồn kia, chợt hung hăng há to miệng, cắn mạnh vào cổ tay tôi.

Cổ tay tức khắc lạnh cóng, tôi sợ đến mức oa oa khóc to, người đàn ông hung dữ kia cứ như chạm phải bỏng chợt khựng lại, hét lên một tiếng thất thanh rồi buông cổ tay của tôi ra.

Tôi bị dọa cho quên cả khóc, choáng váng ngơ ngác nhìn người nọ, chỉ thấy bờ môi khô khốc của gã giờ phút này đều đã bị cháy đen, há to miệng phun ra một ngụm khói đen, cả cái lưỡi hoàn toàn biến mất, tiếp đó, thịt trên mặt cũng nhanh chóng tan chảy, lộ ra mỗi vùng nướu trống hoác.

Đôi mắt của người kia đầy giận dữ, gã hét lớn với người khác, khiến lỗ tai tôi cũng phát đau. Chỉ thấy những kẻ đó nhào về phía tôi, tôi mở to mắt, chỉ biết sợ hãi hét toáng lên, lúc này cũng hoàn toàn quên mất chiếc gương đồng mà sư thúc đã đưa cho tôi khi trước.

Mắt thấy những người đó quơ hàng trăm cánh tay về phía mình, tôi sợ đến mức hoàn toàn choáng váng, chỉ biết ngoạc miệng hét lớn, cảm thấy mắt mình đau nhói, tiếp theo, một tia sáng đỏ chợt lóe lên trước mắt, tia sáng rọi vào người kia, gã như bị thiêu cháy, thân thể phát ra tiếng xèo xèo. Cả bãi đất trống tràn ngập tiếng gào rú phẫn nộ, sau đó những người kia đều hệt như gã tóc bím ban nãy, khan giọng phun ra luồng khí đen.

“Âm dương cách biệt, mỗi kẻ một đường, mỗi quy một vị, các ngươi còn không lui đi!”

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của sư phụ truyền tới từ bên ngoài, tiếng gậy chống của ông xen lẫn với tiếng lách cách lang cang của chuông vỡ.

Người đàn ông có khuôn mặt bị máu của tôi đốt cho hoàn toàn biến dạng, lạnh lẽo nhìn sư phụ, rồi lại nhìn tôi, trong miệng không còn lưỡi nhưng vẫn như cũ âm trầm nói: “Ngươi nói mỗi kẻ một đường, mỗi quy một vị, nhưng chúng ta đang an ổn yên thân chốn này, sao các ngươi lại tới chiếm cứ.”

Tôi ngồi trong vòng tròn, nghe sư phụ rất bất lực thở dài, nói: “Các ngươi tu luyện dị thuật mà lưu lại nhân gian đã lâu, vốn không còn chốn về, nếu như an tâm tu hành, không quấy rầy đến sinh kế của người ta thì cũng không sao, nhưng các ngươi lại khiến cho gần trăm người táng mạng, thế thì không thể dung thứ cho các ngươi được nữa.”

“Hừ! Bây giờ nhắc lại những chuyện này là muốn hỏi tội chúng ta sao? Bằng không sao lại đưa ra một miếng mồi ngon như vậy!” Người kia chỉ về phía tôi nói.

Tôi bị bộ dạng biến dị của gã dọa cho hết hồn, không dám phát ra dù chỉ một tiếng nấc, những người khác đều li3m mép nhìn tôi, cứ như thể sắp ăn thịt tôi đến nơi vậy.



Lúc này trước mắt đã không còn đỏ rực nữa, nhưng tôi vẫn đau đến mức không thể mở nổi mắt. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được từng trận, từng trận khí lạnh bao quanh mình, giống như lúc mở tủ đông ở nhà bà Trần ra vậy, nhưng lạnh hơn thế gấp mấy chục lần nữa

“Sao ngươi dám!” Sau đó tôi nghe thấy tiếng sư phụ quát lớn, chiếc gương đồng mà tôi vẫn luôn cầm trong tay chợt từ trên đầu gối tôi nhảy dựng lên.

Lúc này tôi cố nén đau hé mắt ra, chỉ thấy những người xung quanh quần áo đều tơi tả rách nát, đôi tay lộ ra ngoài chỉ là đôi xương cốt trống không, từng giọt dịch thể màu đen khiến người buồn nôn chảy dọc theo những ngón tay thâm sì, nhỏ tong tong xuống đất.

Khuôn mặt bị mớ tóc khô vàng xơ xác che khuất, dưới mái tóc đó có thể nhìn thấy từng đôi mắt xanh lục âm u, ngoại trừ người thắt bím tóc đang nhìn sư phụ ra, những kẻ khác đều bắt lấy tay hoặc chân tôi.

Đôi mắt hơi hé của tôi lại lập tức đau đớn dữ dội, trước mắt đỏ rực lên, thậm chí cảm thấy cả mặt mình cũng nóng bừng bừng, sau đó tôi đã không còn biết gì nữa.

Sau này khi chuyện đã giải quyết xong hết, mà tôi cũng học được bản lĩnh bây giờ, sư phụ lại đưa tôi tới bãi đất trống này, đó là một khu đất giấu xác trăm năm, là khu mộ tổ của một gia tộc giàu có ở Hoài Hóa này.

Nghe nói tổ tiên từng có danh nhân vĩ đại, còn có cả dị thuật, gia tộc vẫn luôn thịnh vượng, người trong tộc chết đi đều đưa cả tới nơi này chôn cất. Nhưng sau thì qua quá nhiều đời, người ra nước ngoài cũng đông, dần dần mà quên mất quy củ tổ tiên truyền lại.

Bây giờ tin tức phát triển, chẳng ai còn tin vào truyền thuyết quỷ thần, cộng thêm giá đất tăng cao, trong gia tộc luôn có những kẻ chẳng nên thân bắt đầu gây rối, muốn bán mảnh dất không biết đã bao lâu không chôn cất người đi.

Nhưng không ngờ, khu mộ phần này vốn tọa lạc trên một sườn núi nhỏ, sau khi công ty bất động sản mua xong đã đào hàng trăm chiếc quan tài ra, kéo hết sang một bên đốt sạch, kết quả ngay đêm đó, người của thôn nhỏ dưới chân núi, công nhân xây dựng, cùng đám người đòi bán mảnh đất đi kia, tất cả đều toàn thân chảy ra nước đen, không đợi được đến sáng đã hóa hết thành vũng nước đen mà chết cả.

Công ty bất động sản tiếc số tiền đã bỏ ra, thế nên sư thúc đã nhận vụ làm ăn này, nhưng ông ta cuối cùng cũng nhận ra, một mình thì ăn không nổi, dáng tiếc là sư phụ lại không bằng lòng dính líu đến chuyện này.

Vì giữ gìn danh tiếng, sư thúc mới nghĩ ra cách dùng tôi đi làm môi giới, bố trí pháp trận hàng phục, nhưng may mà sư phụ đến kịp, nếu không thì ngay cả sư thúc cũng phải toi mạng chốn này.

Tất nhiên, sư thúc vẫn nhận được một khoản tiền lớn, sau này lại đắc ý thổi phồng với tôi, nói ông vốn đã biết tôi trời sinh đã khác biệt với người, cho dù khi đó tôi mới chỉ có ba tuổi, nhỏ bằng cây đậu, sư phụ nhất định vẫn sẽ tới cứu tôi.

Sau lần đó, sư phụ đã không còn cho phép ông ấy vào cửa nữa, mãi cho đến khi sư phụ nhận mối làm ăn đầu tiên kể từ khi tôi có ký ức.

Lúc trước tôi nói sư phụ gần như không có mối làm ăn nào, nhưng cũng không phải là không có. Những người như chúng tôi thường có câu, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, thế nên dù có mối làm ăn tìm đến cửa, cũng phải có kiêng kỵ cùng bí quyết mới được, không phải việc nào cũng nhận.

Đó là khi tôi năm tuổi, sư phụ đang dạy tôi đọc thuộc lòng khẩu quyết của sáu mươi tư quẻ, một chiếc Santara màu đỏ chạy vào con hẻm chật hẹp của Du Thụ Loan, khiến cho kẻ vốn chẳng có mấy thích thú đọc quẻ là tôi nghe thấy tiếng trẻ con hò reo bên ngoài, càng trở nên không muốn đọc.

Chiếc xe dừng ngay lại trước cửa tiệm của sư phụ, một người đàn ông mặc âu phục đen, mặt đầy hắc khí, hoảng hốt căng thẳng chạy tiến vào.

Chưa nói lời nào, ông ta đã quỳ luôn xuống trước mặt sư phụ. Một gã to cao sau lưng ông ta xách chiếc vali đặt trên bàn, mở ra, bên trong là từng xấp, từng xấp tiền trăm màu lục, xếp chồng lên nhau chỉnh tề ngay ngắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.