Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 159: Tình yêu tuổi trẻ



Tôi nghe thấy linh hồn của thanh niên đó nói như vậy, tay tôi vung mạnh bình trúc đỏ, một dòng nước bùa bắn về phía cậu ta. Sau đó ném một lá bùa Định Hồn trên người cậu ta.

“A!”

Lá bùa vừa rời khỏi, tôi lấy ra sợi dây trói tiên chuẩn bị đuổi theo nhưng đột nhiên dưới eo tôi bị siết chặt, một bàn tay xương xẩu đã ôm chặt lấy eo tôi.

“A! A! Anh ấy muốn hút máu của cô! Anh ấy muốn hút máu của cô, tôi phải giúp anh ấy, để cho anh ấy hút máu cô!” Chị gái tóc dài đứng sau lưng tôi cười ha hả rồi nói.

Nhưng dường như cô ta quên rằng vòng eo còn chưa hình thành của tôi đã cho thuê trong một khoảng thời gian dài, bàn tay của cô ta vừa đặt lên thì ngay lập tức đã bị bốc khói đen.

“A…a…” Chị gái tóc dài đó hét lên một tiếng, cô ta muốn rút bàn tay lại nhưng nó đã hóa thành một vũng bột theo thắt lưng tôi rơi xuống.

“A!” Quỷ học trưởng của tôi cũng chỉ cười, sau đó chỉ vào eo tôi rồi nói: “Là con rắn kia sao?”

“Không phải rắn!” Ta rút Âm Long ra ném về phía anh ta, nói: “Là cái gì, anh có thể xem thử!”

“Xì!” Con Âm Long này tuy rằng rất tức giận nhưng đối với thức ăn thì từ trước đến nay nó chưa bao giờ từ chối, nó lao đến tên học trưởng đã chết đó.

“La Xuân Linh!” Quỷ học trưởng quay người gọi cô gái tóc dài đó, sau đó theo linh hồn biến mất tăm hơi.

Chị gái tóc dài đó hét lên một tiếng, hai tay của cô ta đã không còn nữa nhưng chân vẫn chạy tới, muốn dùng linh hồn còn sót lại để nghiền nát Âm Long. Miệng cô ta la hét không ngừng, tràn ngập sự sợ hãi và cảm xúc khác mà tôi cũng không biết nó là gì.

“A! A!” Lá bùa trong tay tôi tìm ra tên quỷ học trưởng đó, dưới chân tôi bỗng truyền đến cơn đau. Những sợi chỉ đỏ vốn đã bị tôi kéo xuống đất, tất cả đều vặn vẹo từ mặt đất, nhanh chóng bò lên chân tôi.

Tôi dậm chân hai cái, trong lòng cảm thấy lo lắng, rút ra một Thần Hỏa phù và đốt lên cơ thể mình, nhưng những sợi chỉ đỏ kia bị lửa đốt lập tức vặn vẹo trái phải cố tránh thoát Thần Hỏa phù của tôi như một sinh thể sống.

“Âm Long!” Tôi quay về sau hét lớn, hai cánh tay xoay trái xoay phải để dẫn Thần Hỏa phù.

Tô thực sự chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ bất chấp đạo lí như vậy, có vẻ như chỉ có thể để Âm Long đến cắn cho cô ta một trận.

“Xì!” Tên Âm Long này đang cùng chị gái tóc dài chơi trò chơi diều hâu bắt gà con rất vui vẻ thì phải, nghe thấy tôi kêu lên một tiếng, miệng rắn mở ra. Bên kia, linh hồn của chị gái tóc dài đó đang chạy về hướng tôi.

“Mau lên!” Lúc này tôi có thể cảm thấy chiếc quần mỏng manh này của mình cũng không thể ngăn chặn những sợi chỉ đỏ như những con rắn con này chui vào bên trong.

Tôi cảm thấy cơn đau đến từ phía đùi, vội lấy Dẫn Lôi phù chuẩn bị dũng cảm dùng lên người mình thì chợt nghe thấy tiếng âm thanh lớn vang lên. Cúi đầu xuống, tất cả các sợi chỉ đỏ chui vào quần tôi đã bị cháy và rớt xuống, còn những sợi chỉ màu đỏ khác nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể tôi.

“Nhanh Lên!” Khi nhìn thấy những sợi màu đỏ rút ra khỏi cơ thể thì tôi cũng đánh Dẫn Lôi phù lên những sợi chỉ đỏ đó.

Sấm chớp chợt lóe lên, những sợi chỉ đó đó vặn vẹo trên mặt đất, tên quỷ học trường đó từ từ hiện lên từ những sợi chỉ đỏ kia, trong mắt anh ta là sự thù hận và nhìn tôi rồi nói: “Tại sao máu của cô thơm ngon như vậy mà khi uống vào lại là độc dược! Chẳng lẽ máu của phụ nữ đều như vậy sao?”

“Phụ nữ con mẹ anh!” Ta thấy anh ta còn rảnh rỗi ở chỗ này nhiều chuyện, tôi lấy trong balo ra một chiếc dây thừng, hai chân dậm một phát sau đó miệng bắt đầu đọc chú trừ tà. Đọc xong, tôi ném sợ dây thừng về phía anh ta.

“A! Nếu không thể uống máu của cô thì tôi sẽ lấy máu cô làm dây thừng màu đỏ!” Tên quỷ học trưởng đó hét lên một tiếng rồi nhanh chóng lao người về phía tôi.

Tôi đang chờ anh ta đến đây!

Khoảnh khắc anh ta chạy đến đây, tôi ra hiệu với Âm Long, lập tức rút Khu Linh phù trong tay ra.

“Xì!” Từ trước đến nay, Âm Long vẫn luôn yêu thích những linh hồn cho nên nó bay thật nhanh về phía anh ta, còn tôi chỉ cần dùng dây Khổn Tiên để trói anh ta lại thật chặt.

“Cô!” Tên quỷ học trường đó kinh sợ, anh ta giãy dụa vài cái, gương mặt trở nên già nua, nghiến răng nghiến lợi muốn cắn dây Khổn Tiên của tôi.

Tôi nhìn thấy anh ta như vậy cũng hơi sợ hãi, oán khí trên cơ thể anh ta bay về phía tôi. Tôi vội vàng lấy hai tấm Dẫn Lôi Phù đã vẽ sẵn ném về phía anh ta.

“Trương Dương!”

Tôi đang cầm lá bùa còn chưa kịp hành động thì phía trước chợt lóe lên, Ngụy Yến đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Lá bùa trong tay tôi ngừng lại, tôi nhìn cô ấy một cách không hiểu, nói: “Cô chạy tới đây làm gì?”

“Chị Uyển Nhu nói, nếu tôi bắt được linh hồn đang chạy trốn thì sẽ có lợi cho con đường thăng tiến của tôi trong tương lai. Chị ấy cũng nói rằng chị đã bắt được một linh hồn trốn thoát vài năm và gây hại cho con người, hãy để cho tôi bắt anh ta!” Ngụy Yến có chút ngượng ngùng nhìn quỷ học trưởng bị trói chặt, bĩu môi nói: “Dù sao thì sau này cô cũng để cho anh ta biến mất, chi bằng đưa cho tôi đem về báo cáo kết quả!”

Tôi chỉ cảm thấy Dẫn Lôi phù trong lòng bàn tay bị bốc cháy, mà người bị thương chính là tôi! Đây chính là ‘Ngũ lôi oanh đỉnh’ đó!

Các cô là quỷ sai, còn tôi là người bắt linh hồn, Vương Uyển Nhu không biết xấu hổ còn sai Ngụy Yến trở về báo cáo kết quả, còn kêu cô ta tới đây chiếm tiện nghi? Vậy trước đây bọn họ làm cái quái gì?

Cho dù là tới chiếm tiện nghi thì không biết nói chuyện một cách khéo léo sao? Không phải cô ấy tên là Uyển Nhu à? Cô ấy muốn tôi nghĩ gì khi lại nói ra một cách thẳng thắn như vậy? Còn linh hồn đang bị trói này nữa, anh ta sẽ nghĩ gì?

“Ha ha, quỷ sai!” Tên quỷ học trưởng đó cười lớn, anh ta chỉ vào nơi tối tắm trong rừng cây, gương mặt hiện lên sự oán hận rồi nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không xuống địa ngục đâu, tôi muốn cô ấy ở bên cạnh tôi, làm nô lệ cho tôi.”

“Bớt nói lại đi!” Ngụy Yến trừng mắt nhìn anh ta, sau đó lấy Cờ Chiêu Hồn trên tay ra và thu anh ta vào trong rồi nói với tôi: “Tôi đi về trước đây!”

“Khoan!” Tôi định gọi cô ta lại thì cô ta đã biến mất trong nháy mắt!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?  Quỷ sai lười ra tay cho nên chiếm tiện nghi của người khác?

“Xì!” Âm Long ầm ĩ từ trên mặt đất bay đến cổ tôi, hai quầng thâm trong đôi mắt nhỏ sáng bóng nhìn chằm chằm vào tôi, có vẻ khá giận dỗi.

Lúc nãy, linh hồn của chị gái tóc dài đó đã bị Âm Long nuốt vào bụng, có lã cô ta đeo sợi dây hồng mà quỷ học trưởng đưa cho nên mới bị anh ta khống chế. Hơn nữa những sợi dây này có thể giúp anh ta hút máu người khác, vậy thì thi thể của cô ta cũng sẽ nằm ở trong khu rừng này.

Quả nhiên, đi theo la bàn không xa lắm thì tôi thấy một gốc cây đỏ tươi như máu, mà ở trên ngọn cây treo một sợi dây thừng đã cũ đến mức không nhìn ra màu sắc.

“Ai ở trong đó, mau ra đây!”

Tôi đang nghĩ đến việc có nên để Âm Long bay lên gỡ sợi dây thừng kia xuống không thì thấy một luồng sáng mạnh từ bên ngoài khu rừng chiếu vào. Tôi vội vàng cất Thần Hỏa phù và nhanh chóng bỏ la bàn vào trong túi, sau đó nhét Âm Long đang còn đắc ý trở lại rồi mới nói với bên ngoài: “Là tôi.”

“Đi ra đây!” Âm thanh bên ngoài rất nghiêm khắc, ánh sáng chói lóa của đèn pin ở xa xa vẫy về phía tôi.

Tôi thở dài, đi bộ chậm rãi từ trong rừng cây ra đến con đường bên ngoài.

Bốn người mang trang phục bảo vệ nhìn tôi với khuôn mặt nặng nề, một trong những người đó là người dẫn đầu chiếu đèn pin thẳng vào khuôn mặt tôi rồi nói: “Sao cô lại ở đây? Tan học lâu vậy rồi mà vẫn còn ở lại trường, một mình còn chạy vào trong rừng cây để làm cái gì!”

Ánh sáng của đèn pin thực sự rất chói mắt, tôi vội lấy tay che đôi mắt của mình rồi mới nói với anh ta: “Tôi đến đây tìm đồ!”

“Sao không để ngày mai rồi tìm, hả?” Tên cầm đầu đó hừ lạnh một tiếng, sau đó dời đèn pin và nói: “Là con gái các cô phải biết tự trọng chứ! Còn nhỏ như vậy đã cùng mấy đứa con trai chơi bời, sau này tương lai sẽ như thế nào!”

Chuyện này không có cách nào giải thích, tôi không thể nói với bọn họ tôi đến đây để bắt quỷ được, sau đó còn bị quỷ sai chiếm tiện nghi mang đi rồi!

Có lẽ bọn họ sẽ không tin, còn nghĩ rằng tôi bị điên nữa, hoặc nếu bọn họ tin thì họ sẽ điên mất!

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhướng mày và mặc cho anh ta mắng tôi, ít nhất anh ta đang làm nhiệm vụ của mình!

“Lúc nãy cô đốt pháo phải không?” Anh ta dừng việc lải nhải lại, sau đó chiếu đèn pin xung quanh.

Trong đầu tôi nổ vang một trận, thầm mắng đầu óc chính mình đã quá u mê, bình thường hay sử dụng bùa chú quen rồi nên không kiêng nể điều gì. Dùng Dân Lôi phù trong trường hợp này chẳng sẽ phải sẽ thu hút mọi người đến xem hay sao!

Tôi vội vàng lắc đầu rồi nói: “Không có ạ! Một cô gái như tôi thì làm sao mang cái này đi học được!”

Anh ta nghĩ ngợi, cảm thấy cũng đúng, sau đó nói với mấy người bảo vệ ở phía sau: “Đưa cô ấy ra ngoài!”

“Vâng!” Một nhân viên bảo vệ có vẻ ngoài khá trẻ tuổi đáp lại rồi nói với tôi: “Đi thôi. Em cũng thật là, chỗ này rất nguy hiểm, trước đây vào ban đêm bọn anh đến ca trực cũng không dám đi vào đây, đi vào sẽ không đi ra được. Coi như em mạng lớn đó, hôm nay bọn anh đi ngang qua đây, một cô gái như em chạy tới chỗ này làm cái gì!”

Tôi gật đầu, nghĩ thầm, mấy người đi vào được đây chẳng phải là do tôi đã rắc gạo trên đường đi hay sao.

Bảo vệ đưa tôi đến tận cổng trường, tôi nói lời cảm ơn với anh ta nhưng khi thấy cô gái cùng lớp với tôi vẫn đang đứng đợi tôi ở ngoài cổng trường, tôi vội chạy ra rồi nói: “Cậu có thấy không?”

“Không có!” Tôi gật đầu với cô ấy, ánh mắt nhìn đến cổ tay cô ấy thì thấy sợi dây màu đỏ đã biến mất. Biết đây là lý do vì sao quỷ học trưởng bị Ngụy Yến bắt đi, linh lực cũng sẽ biến mất.

Cô gái đó thấy có lỗi khi không nhìn thấy điện thoại di động của tôi, một mình cô ấy đứng trong phòng học thấy sợ hãi nên đã bỏ chạy ra bên ngoài.

Tôi vội nói mình nhớ nhầm, hỏi cô gái ấy sợi dây màu đỏ đâu mất rồi.

Cô ấy nói không biết lúc nào thì nó rơi mất nhưng nghe thấy tôi nói thì rất hoảng sợ, vì vậy tốt hơn hết là sau này đừng đeo nó nữa.

Tôi mỉm cười chứ không lên tiếng, nghĩ có nên an ủi cô ấy không thì nhìn thấy đèn pha của xe ô tô cách cổng trường không xa đang nhấp nháy. Tôi biết chiếc xe đó là của giám đốc Đinh nên vội vàng kéo cô gái ấy về phía trước.

Sau khi lên xe tôi mới biết được, cô gái này tên là Bành Lộ, sống ở gần cầu Thái Bình cho nên giám đốc Đinh sẽ đưa cô ấy về trước.

Sau khi chỉ còn hai người chúng tôi, ông ta mới hỏi tôi: “Sao rồi?”

“Là tên học sinh nam đó.” Tôi suy nghĩ một chút, trái tim tôi hơi lạnh và nói: “Tôi đoán rằng anh ta đã tặng nữ học sinh đó một sợi dây màu đỏ, sau đó máu của mình đã khô, chảy xuống dưới gốc cây nên gốc cây chuyển sang màu đỏ. Anh ta hận cô gái kia vì không giữ lời thề hứa, vì vậy anh ta đã chôn cô gái dưới gốc cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.