Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 170: Bách quỷ đạo



Tôi vừa nghe thấy giọng nói của cô bé kia, liền nháy mắt một cái với cô nàng mập, để cô ấy mở cửa.

Cô nàng mập vừa mở cửa, chỉ thấy một cô bé mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện ngồi xổm ở cửa, tay nắm lấy chân mình, trên mặt đều là hoảng hốt nhìn vào bên trong, thấy cô nàng mập vừa mở cửa, liền lắc lư chân lôi kéo cô nàng mập nói: “Chị đưa em về nhà đi, em không tìm được phòng bệnh của mình!”

Tôi thấy A Hồng bò ra từ trên người cô nàng mập ch ảy nước miếng với cô bé kia, nhưng cô bé kia nửa điểm phát giác cũng không có, nháy mắt với cô nàng mập, ra hiệu bảo cô ấy đi theo.

Hai mắt cô nàng mập lập tức sáng lên, thứ có thể nói là đại bổ với A Hồng.

“Chị cũng đi cùng em đi?” Cô bé thấy chỉ có cô nàng mập, đôi mắt nhỏ lại quai lại, thanh thúy nói với tôi: “Nếu không em sợ!”

“Có chị mập này đi cùng em là được rồi, hiện tại chị đang bị thương, phải dưỡng thương thật tốt, em phải ngoan ngoãn nha!” Tôi nhẹ nhàng cười với cô bé một tiếng, nghĩ nghĩ một chút lại vẫy vẫy tay với cô nàng mập, ra hiệu cho cô ấy tới đây.

Cô nàng mập còn đang vui vẻ nhìn cô bé kia, nghĩ lát nữa A Hồng nuốt vào, sẽ lại mọc thêm mấy cái chân.

“Lát nữa sau khi cô thu thì đưa cho Ngụy Yến đi, cho cô bé một cơ hội đầu thai tốt, dù sao cũng không hiểu chuyện.” Tôi nhìn biểu tình hoảng sợ của cô bé kia, tuy nói là làm quỷ, nhưng giữa quỷ với quỷ cũng có sự khác biệt, cô bé như vậy bị người dẫn hồn đi, nếu không thể trốn thoát, thì đời đời kiếp kiếp sẽ bị người câu hồn hạn chế.

“Chị ơi!” Cô bé kia thấy cô nàng mập không chịu đi vào, mím cái miệng nhỏ như muốn khóc, đi tới dùng sức kéo cô nàng mập nói: “Đưa em về đi! Đưa em về đi!”

Cô nàng mập thập phần bất mãn trừng mắt nhìn tôi, chỉ chỉ A Hồng trên vai dán vào lỗi tai tôi nói: “Vậy A Hồng làm sao bây giờ?”

“Chờ khi nào thu được lão đại gia kia thì dùng ông ta cho A Hồng ăn, ông ta lợi hại hơn nhiều!” Tôi vội vàng an ủi cô ấy nói.

“Cái này còn tạm được!” Cô nàng mập kéo tay cô békia một cái, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Em nói cho chị biết phòng bệnh của em ở đâu được không?”

“Được ạ!” Cô bé kia nhu thuận đáp lời cô nàng mập, nhưng ánh mắt lại nhìn ngồi tại** tôi.

Nhìn cô nàng mập kéo cô bé ra khỏi phòng bệnh, nhưng hành lang bên ngoài cũng chỉ thấy một mình bóng dáng mượt mà của cô nàng mập kia, trong lòng trầm xuống.

Từ lúc chúng tôi gặp được lão đại gia kia mới chưa tới bốn ngày, đã chết hai cô bé, còn có Thanh Thanh kia đã bị tìm tới, xem ra người nuôi quỷ kia nửa điểm cố kỵ cũng không có.

“Chị ơi!” Đang nghĩ ngợi đến xuất thần, chỉ thấy cửa phòng bệnh nửa mở có một cô bé mặc áo vàng đứng đó, mím cái miệng nhỏ nhìn tôi.

Tôi nhìn ánh dèn sáng rực chiều từ hành lang trên sàn nhà, không có một chút bóng nào, nghĩ rằng cô bé này chính là người nhà của bệnh nhân.

“Chị ơi!” Cô bé kia thấy tôi không đáp lời, đi từ hành lang vào trong: “Chị có thể giúp em tìm mẹ không?”

Trong lòng không khỏi thở dài, mấy người có thể làm mới chiêu chút hay không, không phải không tìm được phòng bệnh thì là không tìm được mẹ?

“Em không tìm thấy mẹ!” Cô bé vừa khóc đã mím môi gào thét, tựa hồ nghĩ đến chuyện thương tama, càng khóc càng thương tâm, cầm tay áo dùng sức lau nước mắt.

Tôi đang muốn mở miệng bảo cô bé không được khóc, đã nhìn thấy cánh tay dưới áo cô bé có dấu đen, đây là khi linh thể bị quất roi để lại.

Loại roi dùng hình này dùng cành liễu đã ngâm qua nước đánh vào linh thể, so với đánh vào thân thể còn đau hơn nhiều, trong luật hình của mười tám tầng địa ngục thiết lập riêng một tầng dùng hình phạt roi vọt, nhưng mà quỷ sai tra trấn nặng hơn mấy phần với loại này, xem ra người nuôi quỷ kia coi như cũng có lề lối.

“Ô! Ô! Mẹ! Mẹ!” Cô bé kia càng khóc càng đau lòng, cuối cùng

Nằm sấp trên giường của tôi liên tục khóc lóc.

Tôi từ nhỏ đến lớn không thể nhìn thấy người khác khóc nhất, một tay kéo cô bé lên, quát to: “Đừng khóc nữa, chị đưa em về!”

“Ừm!” Trên mặt cô bé kia còn nước mắt, đáp lại một tiếng, ngước mắt nhìn tôi, mở to miệng, lại vội vàng trầm mắt xuống.

“Đi thôi!” Tôi đeo ba lô xong, duỗi tay về phía cô bé kia.

“Chị ơi?” Cô bé cẩn thận liếc tôi một cái, lại rụt cổ hỏi tôi: “Chị thật sự muốn đưa em về sao?”

Tôi nghe ý của cô bé là muốn tha cho tôi?

Trong lòng thầm nghĩ chờ đến khi thu cô bé đưa cho Ngụy Yến nhất định phải dặn dò cô ấy tìm cho cô bé một người tốt để đầu thai, tiến lên phía trước một bước kéo tay cô bé nói: “Đúng vậy nha! Đi thôi!”

Tay cô bé lạnh như băng, bị tôi kéo lại run lên một chút, ánh mắt giống như con thỏ nhỏ nhìn tôi một chút, từng bước nhỏ đi ra ngoài.

Ánh đèn trong hành lang vốn lờ mờ, hơn nữa đã là nửa đêm, thỉnh thoảng từ trong phòng bệnh truyền đến tiếng rên rủ và tiếng ngáy của bệnh nhân, dung hợp cùng một chỗ làm hành lang dài thật dài càng có vẻ yên tĩnh.

“Quẹt! Quẹt!” Dép lê của tôi đánh xuống đất, cô bé kia cúi đần nhìn về phía chân và chân tôi.

Cô bé rốt cuộc không thể phát ra âm thanh va chạm vật lý như vậy, cho nên cũng hướng về loại âm thanh này, nghe đồn rất nhiều trẻ con chết non thích làm ra loại âm thanh như vậy.

Đi thẳng đến cầu thang,,cô bé liếc nhìn tôi một cái nói: “Chị thật sự sẽ đưa em về nhà sao? Em sợ…….”

“Không có gì phải sợ!” Tôi vỗ vỗ đầu cô bé, quả nhiên vẫn là một cô bé tốt!

Cô bé thật phần bất an kéo cái tay bị tôi nắm, nhưng tôi lại tăng thêm lực, cũng không buông ra, chỉ gật gật đầu với cô bé, dắt cô bé bước xuống cầu thang.

Y tá trực đêm ở cửa ngoặt chỗ hành lang, thấy tôi đi xuống tầng lập tức nghiêm mặt nói: “Trễ như vậy cô xuống tầng làm cái gì?”

Trên mặt cô bé được tôi dắt lập tức trầm xuống, cố gắng muốn rút tay ra, lại giống như quen biết cô y tá kia, từng mắt nhìn cô ấy mấy lần muốn nói chuyện.

“Viên Viên ở cùng phòng bệnh với tôi đi ra ngoài, tôi đi xuống tìm cô ấy, rất nhanh!” Tôi mỉm cười với y tá, biết rằng gần đây cô bé đã gặp rất nhiều chuyện nên cô ấy mới đặc biệt chú ý.

Ý tá nhìn tôi một chút, nghĩ nghĩ mới gật đầu nói: “Nhanh lên đi! Đã trễ như vậy đừng chạy ở bên ngoài!”

“Ừm!” Tôi kéo tay cô bé, tiếp tục chậm rãi đi xuống dưới.

Cô bé kia quay đầu nhìn y tá vài lần, tựa hồ hạ quyết tâm thật loắn, nắm tay tôi bắt đầu đi về phía trước.

Đi thẳng ra khỏi tòa nhà nội trú của chúng tôi, chuyển đến tòa nhà tối tăm ở đằng sau.

Vừa mới vào cửa, tôi đã cảm giác lỗ chân lông toàn thân xiết chặt, trong tòa nhà này âm khí rất nặng, làm cho người ta không rét mà run.

“Chị ơi, mẹ em ở ngay dưới này!” Cô gái kéo tôi đi hai bước vào trong, chỉ vào cầu thang dẫn xuống tầng hầm nhỏ giọng nói với tôi.

Tôi liếc nhìn bảng hướng dẫn ở bên cạnh cầu thang, lại nhìn cô bé khoảng năm sáu tuổi.

Em gái à, em đọc ít sách không nhận ra mấy chữ “nhà xác” này, nhưng chị nhân ra đó, chúng ta lừa gạt người cũng phải để ý một chút được không!

“Chị ơi?” Cô bé thấy tôi bình tĩnh nhìn bảng hướng dẫn ở tầng, lại tiếp tục cẩn thận gọi một câu.

Tôi gật đầu với cô bé, đưa ba lô về phía trước, lấy nó ra đưa cho cô bé nói: “Em có muốn ăn không?”

“Không muốn!” Mặc dù nói không muốn, nhưng miệng cô bé lại bất giác mấp máy.

Tôi gật nhẹ đầu, cầm mấy tầm phù trong lòng bàn tay, ngược lại

Chính trong ba lô của tôi cũng không có đồ ăn, hỏi cô bé một chút chỉ là muốn xem cô bé còn nhân tính hay không.

Bị cô bé dẫn xuống cầu thang một chút, tôi cảm giác dưới chân ẩm ướt, không có nước nhưng lại giống như cầu thang này giẫm lên bất cứ lúc nào cũng có thể ch ảy nước để làm ướt giày một chút, hơn nữa càng đi xuống dưới càng cảm giác rõ.

Đến khúc cua ở cầu thang, tôi nắm giặt là phù, nói với cô bé: “Ngay phía dưới này sao?”

“Vâng.” Cô bé đảo mặt, tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Em sợ, chị, ngay dưới này thôi!”

“Được!” Tôi vỗ nhẹ đầu cô bé, duỗi chân đi xuống cầu thang.

Nhưng chân vừa bước, còn chưa duỗi ra, dã cảm giác được trên thắt lưng bị đẩy một cái, cả người liền lăn về phía trước.

Đầu đụng mạnh vào cầu thang làm tôi đau đến hai mắt choáng váng, rốt cuộc khi đụng vào tường ở tầm hầm thì dừng lại, vội ôm lấy đầu nhìn lên trên, lão đại gia kia cười ha ha đứng bên cạnh cô bé!

WTF!

Vẫn cảm thấy âm khí rất nặng, không nghĩ tới nơi này còn giấu quy đấy

Nhưng lá phù trong tay đang muốn phát ra, cổ đau đớn, một đôi tay trắng bệch duỗi ra từ trong tường, siết chặt cổ tôi, mà dưới sàn nhà, thoáng cái đã có vô số bàn tay từ phía dưới đưa ra, quấn lấy chân tôi, siết chặt eo tôi.

Tất cả đều giống như đồng thời phát hiện trong nháy mắt, lúc ấy tôi cho dù có to gan đến mấy cũng đã sợ vỡ mật, cả người đau nhức xong toàn bộ cũng không động đậy được, mãi cho đến khi bị bóp đến nỗi không thở nổi mới phản ứng lại, mãnh liệt ném mấy lá Dẫn Lôi phù lên mặt đất nổ mạnh, cảm giác buông lỏng, tường đối diện cho một đạo Chưởng Tâm Lôi.

Trở mình một cái đứng dậy từ mặt đất chạy lên cầu thang, lần này là tôi tính toán sai, người nuôi quỷ kia thả ra câu hồn cũng chỉ có lão đại gia và hai quỷ nhỏ mới thu này, tôi còn tưởng trong tay hắn ta không có nhiều hàng.

Nhưng bây giờ linh thể bày ra trong tầng hầm này cũng phải có mười mấy con, hơn nữa tất cả đều là mặt hàng hung ác, một mình tôi làm sao có thể đối phó được chứ.

“Chị ơi!” Cô bé thấy tôi chạy ra khỏi cần thang, giật mình hét lên một tiếng.

Tôi đã không còn đường lui, cảm giác sau lưng đã có trận âm phong, bước hai bước lớn, một bước qua hai bậc cầu thang, nhưng chân sau của tôi còn chưa đuổi kịp đã bị kéo chặt, một tay cuống quít kéo lấy tay vịn cũ nát của cầu thang, một tay một pháp ấn ấn về phía sau.

“Két!” Đó là một linh thể trên đầu còn quấn băng, là nam, mặt đã không nhìn rõ phía dưới băng quấn còn có vết máu đỏ đến đen.

Linh thể kia buông tay, chân tôi lập tức bước lên phía trước hai bước, đánh lão đại gia đối diện bằng một đạo Chưởng Tâm Lôi.

Nhưng đạo lôi kia giống như trống rỗng đánh tới chỗ không thấy, lão đại gia kia vẫn dùng sức nắm lấy tay cô bé kia cười ha ha với tôi.

“Khà! Khà!”

Tiếng cười nghe được tront tai tôi lại là tiếng của một người phụ nữ, dưới chân lại trầm xuống, cúi đầu nhìn, trên đùi tôi quấn đầy tay.

Một nữ quỷ tóc tai bù xù chui ra từ cầu thang, ôm chặt chân tôi, khà khà nói: “Đều xuống cùng chúng tôi đi, xuống cùng chúng tôi đi!”

Mà tôi nhìn xuống phía dưới, rõ ràng tôi đã lên bốn bậc cầu thang, nhưng hiện tại chân giẫm lên, lại là cách mặt đất một bậc cầu thang.

Nói cách khác, tôi đã gặp phải quỷ đả tường chết tiệt, chỉ có thể đi lại trên bậc thứ nhất của cầu thang và mặt đất.

“Đi cùng chúng tôi! Đi cùng chúng tôi!” Dưới tầng hầm, vô số bàn tay vươn ra từ mặt đất, từng cái đầu của linh thể chui ra từ trong tường, vừa đến gần vừa kêu gào với tôi: “Đi cùng chúng tôi! Đi cùng chúng tôi!”

Trong lòng tôi lập tức lạnh lẽo, đây là đụng phải bách quỷ đạo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.