Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 176: Quan tài đá thứ ba



“Tôi thật sự không biết!” Cô nàng mập bị tôi hỏi gấp, rút tay ra kích động nói” Lúc bà ngoại đi không hề nói gì, bà chỉ nói cho tôi biết, nhìn thấy cậu tôi bất kể dùng cách gì cũng phải giết gã! Giết gã!”

Tôi nhìn cô nàng mập không kiềm chế được cảm xúc, sau khi giật mình trong lòng chỉ còn lại lửa giận ngập trời, ban đầu khi ở trong thôn Liễu oa tử bọn họ, tôi hẳn phải gi ết chết gã, tôi luôn cho rằng gã chỉ làm tổn thương mắt của sư phụ, không nghĩ tới chuyện của mẹ tôi gã cũng có một chân.”

“Hai người các cô bình tĩnh đi! Bình tĩnh!” Ngụy Yến thấy sắc mặt chúng tôi kích động, vội vàng nhẹ giọng nói: “Từ từ nói! Nếu không chúng ta tìm một nơi khác để nói chuyện đi? Ở đây cứ cảm giác không thoải mái!”

Ngụy Yến vừa dứt lời, trong lòng tôi lập tức một trận, nơi này nhìn qua khiếp sợ, ngoại trừ những viên thịt mềm mại bên ngoài kia, cũng không có thứ gì khác, nhưng tâm tình lại có biến hóa cực độ.

Lửa giận của tôi, cô nàng mập mất khống chế!

Vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thầm niệm Thanh Tâm chú mấy lần, cảm thấy tâm khí thuận lợi, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên, lại phát hiện trên mặt cô nàng mập cực kỳ ngượng ngùng, nhìn tôi nói: “Tôi đi tìm xem xung quanh có gì không!”

Tôi vội vàng gật nhẹ đầu, trong lòng cực nhanh để ý một chút chuyện cũ cô ấy vừa nói, trong đó có ba điểm qua trọng hữu dụng với tôi, một là Điền Đại Thu muốn dưỡng thần chi nhân, hai là gã còn có một đối tác, ba là nhà học Nguyên trong chuyên này luôn có quan hệ không thể tách rời, khả năng nhà họ Nguyên cũng là đối tác của gã.

Âm Long vẫn lang thang giữa những cầu thịt, hình như ăn rất vui vẻ, cô nàng mập hình như cũng không để ý tới Nhục Cổ nữa, ngược lại chậm rãi đi qua đi lại trong mảnh đất trống này.

“Trương Dương!”

Cô nàng mập đi thẳng đến nơi tối tăm, mạnh mẽ mở miệng gọi tôi: “Cô đến đây!”

Tôi nhìn Ngụy Yến một chút, vội vàng chạy tới chỗ cô nàng mập, càng chạy vào trong bóng tôi, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, giống như muốn về nhà, lại như thể ở phía trước có một người rất quen thuộc đang chờ tôi.

Vừa chạy tới, trong lòng đã hiểu rõ!

“Trương Dương!”

Cách đó không xa, cô nàng mập đứng trước một cỗ quan tài đá nửa mở, chỉ chỉ vào bên trong nói với tôi: “Cô qua đây nhìn đi!”

Trong lòng tôi rất buồn bực, không biết có bao nhiêu quan tài đá này, hiện tại đã là cái thú ba rồi.

“Cô nhìn vào trong đi!” Sắc mặt cô nàng mập trầm xuống, chỉ vào trong nói với tôi.

Tôi thấy thần sắc cô nàng mập nặng nề, chậm rãi tới gần quan tài đá kia nhưng khi tới trước quan tài đá, lại sợ tới mức mở to hai mắt.

“Nó còn sống không?” Ngụy Yến hét lớn một tiếng, đưa tay muốn bế đứa bé trong quan tài đá ra

Tôi vội vàng đập vào tay cô ấy, người bên trong tuy chỉ lộ ra một cái đầu từ chỗ nửa mở của quan tài, nhưng tôi vẫn nhận ra đó chính là Nguyên Thần Tịch mới nửa tháng không gặp.

Trong lòng không biết có cảm nghĩ như thế nào, người này vô cùng quỷ dị, có thể lúc, có thể làm cây vì người.

“Cô nhận ra sao?” Cô nàng mập thấy tôi lộ ra biểu tình sững sờ, chỉ vào Nguyên Thần Tịch bên trong nói với tôi.

Tôi gật đầu nói: “Trong cơ thể anh ta trồng cổ thụ, lại có vảy rồng, khả năng có Nhục Cổ mà cô nói tới!”

“Nhiều vậy sao?” Cô nàng mập vừa nghe nói, sắc mặt cũng trầm xuống, nháy mắt với tôi nói: “Có phải bế anh ta ra không?”

“Bế đi! Một đứa bé nhỏ như vậy ở trong tầng hầm lạnh lẽo này, thật sự rất khó khăn!” Ngụy Yến thấy chúng tôi còn chần chờ, không để ý tới sự phản đối của chúng tôi, tay nhanh chóng bế Nguyên Thần Tịch ra.

Cô ấy đã là quỷ sai như ẩn như hiện, làm rất thuận buồn xuôi gió với việc ôm người mở cửa.

Nhưng tay của Ngụy Yến còn chưa đụng được vào Nguyên Thần Tịch, từ

trong quan tài đá nhanh chóng xuát hiện mấy cây cự đằng nặng nề trói cô ấy lại, lôi kéo cô ấy vào trong quan tài đá.

“Trương Dương!” Ngụy Yến hét chói tai một tiếng, cả người cũng sắp bị kéo vào.

“Ẩn đi!” Tôi bất đắc dĩ khẽ gọi Ngụy Yến một tiếng.

“A!” Trên mặt Ngụy Yến sững sờ, vội vàng khẽ đáp một tiếng, tay lập tức hóa thành hư ảnh thoát ra khỏi mấy cái dây leo kia.

Cô nàng mập vội vàng nói với tôi: “Nếu muốn bế ra, mọi người phải dùng Âm Long khống cổ.”

“Bế!” Tôi nghĩ Nguyên Thần Tịch sẽ biết không ít đồ vật, nếu anh ta và cô nàng mập nói rõ ràng từng chuyện một, vậy chúng tôi cũng không cần phải lo lắng hãi hùng như thế, chí ít có thể biết người biết ta.

“Hí!”

Tôi vội vàng bước nhanh đến bên cạnh quả cầu thị, phóng tầm mắt nhìn một chút, đều là cầu thịt phấn hòng, A Hồng ngược lại rất dễ tìm, trong một đám màu đổ có một đứa màu hồng, nhưng Âm Long cả người màu trắng lại không dễ tìm.

“Hí!”

Vừa lúc nó đi ra từ bên trong khi vừa hút một quả cầu thịt, tôi vội vàng bước nhanh hai bước, cũng không ngại bẩn, mọt tay vớt nó ném thẳng vào quan tài đá, sau đó nói với cô nàng mập: “Mở nắp quan tài lên!”

“Ầm!”

Cô nàng mập dùng một tay mở nắp quan tài lên, nhưng sau khi mở, vị truyền nhân cổ thuật chính tông xuất thân từ nhà họ Miêu trên mặt cả kinh, lùi về sau hai bước.

Lúc này Nguyên Thần Tịch chỉ để lộ ra cái đầu ở nửa nắp quan tài mở nên chúng tôi vẫn luôn không thấy chỗ nào không đúng.

Nhưng từ cổ của Nguyên Thần Tịch trở xuống lại chỉ có một tầng da mỏng, cả người hiến ra màu xanh nhạt, nhìn kỹ lại phía dưới hình như chỉ có xương cốt là màu xanh.

Bởi dưới lớp da mỏng manh của anh ta có vô số con sâu màu trắng đang nhúc nhích, mỗi lần con sâu nhúc nhíc ở tron một cái, lớp da mỏng đến trong suốt của Nguyên Thần Tịch lại chảy ra một ít nước màu vàng đậm, bị dây leo trong quan tài hấp thụ.

“Anh ta còn là người sao?” Ngụy Yến che miệng, vô cùng kho khắn mở miệng nói.

“Đây là…… Đây là……” Cô nàng mập mở miệng mấy lần rồi lại nhắm mắt vào nói: “Cô xác định trong cơ thể anh ta có vảy rồng?”

“Đúng vậy!” Tôi gật nhẹ đầu, chỉ vào Nguyên Thần Tịch nói: “Vảy rồng của tôi là anh ta cho!”

“Anh ta là đang thoát thai!” Cô nàng mập chỉ vào Nguyên Thần Tịch, thế mà lại kéo Âm Long ra ném vào chỗ quả cầu thịt nói: “Theo lý thuyết Âm Long vào sẽ nuốt anh ta, có thể là bởi quen biết nên không ăn. Tôi sẽ ở đây trông coi anh ta!”

Tôi thấy cô nàng mập nói tuyệt đối, trong lòng biết Nguyên Thần Tịch có quan hệ trọng đại với chúng tôi, vội vàng gật đầu, tôi cũng sẽ ở nơi này chờ Nguyên Thần Tịch tỉnh lại, chỉ khi chờ anh ta tỉnh lại mới có thể hỏi chuyện liên quan đến nhà học Nguyên, và người cho anh ta vảy rồng rốt cuộc là ai?

Rõ ràng anh ta cầm vảy rồng đi tìm người kia, nhưng vì sao lại nằm trong quan tài đá dưới dát của nhà học Nguyên?

Còn có trên người anh ta bị hạ nhiều cổ trùng như vậy, sao vảy rồng lại không khống chế nổi mình?

“Các cô định ở chỗ này chết đối à?” Ngụy Yến thấy chúng tôi đều vô thức gật đầu, vội vàng nhỏ giọng nói: “Hay là các cô định ăn mấy con sâu kia!”

“Cô đi mua đồ ăn đi!” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, vội vàng nói tiếp: “Hôm nay tôi sẽ cho cô rất nhiều linh thể, mỗi ngày đưa ba bữa tới cho tôi là được, và nhớ không được để có người tìm tới đây!”

Sắc mặt Ngụy Yến hơi có khó coi nói: “Các cô muốn một mình tôi ra vào ở cái nơi quỷ quái này à?”

Tôi cực kỳ chắc chắn gật đầu, suy nghĩ một chút lại gọi điện cho giám đốc Đinh, nói tôi có đầu mối của sư thúc, phải mấy ngày nữa mới trở về, bảo ông ta xin nghỉ cho tôi!

Ông ta hét lớn ở đầu dây bên kia bảo tôi lập tức trở về, tôi ngay lập tức tắt điện thoại, bay

Nhanh chóng dập máy.

Học cô nàng mập ngồi ôm chân bên cạnh quan tìa đá, bởi vì quan tài này có tác dụng quấy nhiễu lòng người, tôi ngồi xuống lập tức niệm Thanh Tâm chú.

Yên tĩnh hạ quyết tâm trong lòng, nhưng lại cảm thấy buồn cười, đứng dậy liếc mắt nhìn Nguyên Thần Tịch, trong lòng đồng tình với anh ta. Thân thể anh ta còn kỳ lạ hơn cả tôi, mẹ kiếp!

Anh ta có thể là người nhà họ Minh, mẹ anh ta vẫn không biết vì sao lại chết!

Mà chính anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với anh ta.

Hiện tại nghĩ lại, thì ra tên già này có lẽ đã biết Nguyên Thần Tịch có sự khác biệt từ đầu, hoặc là nói sự tồn tại của Nguyên Thần Tịch chính là để bọn họ thử thuốc, thử tác dụng của Nhục Cổ “

“Vây tôi đi thật đấy?” Ngụy Yến thấy tôi và cô nàng mập đều không nói lời nào, yếu đuối chỉ vào phía sau nói: “Đợi chút nữa đưa đồ ăn xuống cho các cô!”

Tôi gật nhẹ đầu, để cô ấy nhanh đi, trong lòng quay cuồng không chịu nổi.

Hôm nay việc này đã phát tiêrn mạnh, vốn chỉ muốn bắt đầu một công việc nhỏ, không nghĩ tới còn làm ra chuyện lớn như vậy.

“Trương Dương!” Cô nàng mập ngồi ôm chân dưới dất,d, vỗ vỗ mặt đất bên cạnh cô ấy nói với tôi: “Tôi còn chưa nói xong với cô, ngồi xuống đi!”

Tôi nhìn cô ấy, lúc này cứ cảm giác cô ấy không có lòng nhưng cũng biết oan ức của cô ấy, ngồi xuống nhìn cô ấy nói: “Chuyện của cậu cô cô cũng đừng quá để ý, có thể gã cũng chỉ là nhất thời nghĩ lầm thôi!”

“Cô không cần an ủi tôi!” Cô nàng mập miễn cưỡng cười với vôi, nói tiếp: “Thật ra lúc nhìn thấy thầy Hắc tôi đã biết cô là ai!”

Tôi nhìn đôi mắt trong veo của cô nàng mập, đột nhiên có chút buồn cười, mệ tôi trước kia vẫn luôn cho rằng cô nàng mập không giấy được lời nói, bây giờ nghĩ lại cô ấy muốn nói cái gì, có thể nói cái gì, có lẽ đã có dự tính từ lần đầu tiên gặp tôi ở sông Âm.

“Viên Uy nói mở quan tài đá là chuyện rất đơn giản, chỉ cần cô đến là được, quan tài đá lần trước là do cô mở. Nhưng thầy Hắc không chịu, bình thường ông nhìn thấy cô chịu nhọc, thế mà lại cho Viên Uy một quyền, cảnh cáo anh ta không được đánh chủ ý với cô.”

Tôi nghe cô nàng mập nói, trong mắt dần dần chua xót, lão già mù kia luôn không nói được lời tốt, thật ra tốt lắm!

“Sau đó tôi tìm được tin tức của cô ở chỗ Viên uy, đại khái biết được cô là ai!” Cô nàng mập nhìn tôi một cái, sắc mặt trầm xuống lại vô cùng chắc chắn nói: “Thật ra lúc thầy Hắc đi tìm cô, là để giết cô!”

Tôi hoàn toàn bị cô ấy làm giật mình, nhíu mày nói: “Cô đừng nói bậy!”

“Tôi không nói bậy!” Cô nàng mập chỉ vào ngực mình, lại chỉ vào quan tài đá nói: “Bà ngoại nói nhà cậu có một cái quan tài đá như vậy, đặt sâu trong núi không biết nuôi cái gì. Về sau thì nghe được chuyện cậu đang dưỡng thần, bà ngoại nói bà suýt chút nữa đã tự mình ra trại giết cậu, sau này lại được người bên ngoài nói cô bé kia bị một người mù bế đi!”

Tôi nghe cô nàng mập nói không đáp lời, hơn nữa rất hỗn loạn nhưng lại không chen lời vào.

“Cô nghĩ một chút mà xem! Mẹ cô mang thai cô còn bị sét đánh, đây là thiên lôi, không phải các cô vẽ phù văn dùng để dẫn lôi sao, là thiên lôi đó! Không phải có nhiều người không chào đón cô sao!” Cô nàng mập vừa nói vừa ôm chan lắc lư, cái miệng nhỏ nói không ngừng.

Tôi vội vàng dùng sức vỗ vào bả vai cô ấy nói: “Cô ổn định tâm trạng lại trước đi, nơi này có thể làm loạn lòng người đó!”

“Tôi biết!” Cô nàng mập thế mà hét lớn một tiếng với tôi, cười nói: “Chính là muốn nhân lúc lòng đang loạn nói cho cô biết, bằng không khi tôi tỉnh táo lại, tôi sẽ không dám nói! Trước khi bà ngoại tôi đi đã dặn dò tôi phải giết hai người, một là cậu tôi, người còn lại chính là cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.