Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 187: Cổ bản mệnh



“Rít! Rít!”

Ánh sáng trắng lóe lên, Âm Long lập tức vọt tới từ phía sau, vừa muốn giúp tôi cắn mấy cái dây leo trên người tôi đã thấy tay của bà lão kia duỗi về phía trước, năm ngón tay lập tức hóa thành từng cây đằng xà thô quấn lấy Âm Long.

“Rít” Âm Long lập tức bị kéo ra, há to miệng cắn vào tay bà lão nhưng những cây mây kia có rất nhiều lại còn kỳ quái,  Âm Long cắn cả cây hóa thành củi khô rơi xuống đất thì lập tức lại mọc ra một cây mới, như thể có năng lực tái sinh cực mạnh.

“Bà ta không có hồn! Không có hồn!” Tôi thấy mấy cây mây khổng lồ kia sắp cuốn lấy tôi mà Âm Long lại không rảnh để quản tôi, Ngụy Yến ở sau lưng tôi hết lớn: “Tôi cầm quạt không thu được hồn của bà ta, bà ta chết rồi!”

Tôi nghe được thì sững sờ, ngưng thần nhìn, ba ngọn hỏa viêm đăng của bà lão kia đã tắt hết, chỉ là trong mắt vẫn còn hung quang nhìn tôi.

Mà miệng của bà ta mở to, cây mây lớn kia vô cùng mạnh mẽ vặn vẹo quấn chặt tôi hơn, mà một cái tay đã hòa thành cây mây quấn lấy Âm Long, hai chân cũng đã hóa thành dây leo, từng dây xoắn thành một khối quấn lấy đùi tôi từ đáy suối.

“Soạt!”

Tôi cứ như đã nhìn thấy cái chết, tay kia của bà ta mãnh liệt hóa thành một đống đằng xà quất chặt tôi, từ đầu đến đuôi không để lại cho tôi một khe hở nào.

Tôi còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm giác được mấy cây mây kia nhào về phía tôi, hai tay vừa định duỗi lên, mấy cây dây leo lớn lập tức trói tôi lại từ trên đầu xuống, khóe miệng đau xót, tôi khẽ động môi đã cảm giác được vỏ cây mây thô ráp.

“Trương Dương! Trương Dương!” Ngụy Yến lập tức bị trói với tôi, vội vàng hét lớn: “Làm sao bây giờ?”

Tôi bị siết đến mức không thở nổi, dành phải nhẫn nhịn bị cây mây mài đến đau đớn nói ra mấy chữ: “Cứu cô nàng mập!”

Nhưng vừa dứt lời, cây mây bên miệng mãnh mẽ đ è xuống, tôi đã có cảm gaics răng mình cắn vào trong cây mây, lông mi ở mắt thoáng chớp cũng đụng phải cây mây trước mặt, lúc này phải cảm thấy vô cùng may mắn khi trên cây mây không có lá hoặc cái gì có thể đâm, nếu không về sau tôi có lẽ cũng phải đeo kính đen giống với sư phụ và Âm Long.

“Lúc này mười phần may mắn cái này cây mây phía trên không có lá cây hoặc là đâm cái gì, nếu không về sau tôi đoán chừng cũng phải đeo kính đen giống sư phụ mất.” 

“A!” Ngụy Yến vội vàng lên tiếng, lập tức rời khỏi sau lưng tôi.

“Lộp cộp! Lộp cộp!” Cây mây càng siết chặt, tôi dã có thể nghe được tiếng xương cốt bị siết, chỉ cảm thấy cả người không có chỗ nào không đau, hơn nữa cái loại đau đớn bị siết chặt đau từ trong xương đau ra.

Cũng không biết qua bao lâu cả người trên dưới đến đâu đớn cũng không còn cảm giác, chỉ là bên trong đầu vang lên tiếng đây là thiếu máy hay bị sung huyết tôi cũng không nghĩ được nữa, cố gắng dùng tay sờ lên đầu nhưng lại phát hiện tay thế nào cũng không cử động được.

“Nguyên Thần Tịch! Nguyên Thần Tịch!”

Trong tai truyền đến tiếng cô nàng mập hét lớn: “Anh mau tới cứu Trương Dương đi, Lệ Cổ này chúng tôi từ bỏ! Cứu Trương Dương!”

“Cô ta sẽ không có việc gì!” Giọng nói của Nguyên Thần Tịch vẫn lạnh lùng như cũ.

Đầu tôi đau nhức, hình như còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình, nhưng cây mây kia càng quấn càng chặt.

“Anh cứ đánh rắm đi!” Cô nàng mập hét lớn một tiếng, sau đó thì tôi không nghe được nữa, trong đầu chỉ toàn là tiếng ong ong.

Theo tiếng ong ong trong đầu hình như còn có một làn điệu dân gian, xen lẫn những âm thanh cổ quái đã nghe qua mấy lần trước đây, làm trong lòng tôi có cảm giác buồn cười, đã phải chết, cuối cùng còn nghe được những âm thanh này.

Đầu càng ngày càng vang, tôi hình như còn có thể nghe được tiếng máu chảy từ trong lỗ tai ra, mở to hai mắt nhưng cũng không nhìn thấy được cái gì, chỉ có thể cảm giác được trong mắt đau rát, trong đầu xen lẫn tiếng máu chảy, đầu tôi càng chìm trong suy nghĩ thì có vẻ càng nghe được rõ ràng, nghe được những tiếng gọi kia rõ ràng hơn bao giờ hết.

“A!” Nhưng khi tôi muốn nghe rõ tiếng gọi kia, thế mà lại cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, sau đó còn bị rạch ra đau đớn, cảm giác trào ra một ít máu ấm áp.

Trong lòng mắng to cô nàng béo có phải ngay cả dao cũng không dùng không, không thể vạch ra nhẹ nhàng được sao? Sao lại còn đâm vào lưng tôi!

“Nguyên Thần Tịch anh làm cái gì vậy!” Sau đó tiếng cô nàng mập hét lớn truyền đến.

Tiếp theo không còn nữa, chỉ nghe được tiếng “Tư! Tư!” tiếng khói bốc lên, cùng tiếng nổ của thứ gì đó.

“Rít! Rít!”

Đầu còn đang choáng váng thì trước mắt tôi đột nhiên có ánh sáng, Âm Long là đứa dẫn đầu xông lên, thè lưỡi liếm tôi, cứ cảm giác con Âm Long này giống như một con chó vậy.

Tôi vội cúi đầu nhìn đã thấy tất cả mọi thứ dưới chân đều hóa thành từng đống tro dần trộn lẫn vào chất nhầy trong khe suối.

Mà đằng xa và châu chấu xung quanh cũng đều không thấy nữa, đáy suối chỉ còn lại một ít tro bụi mà bà lão vốn phải đứng đối diện tôi cũng đã không thấy đâu.

“Trương Dương? Cô cảm thấy thế nào?” Tôi đang cảm thấy rất thần kỳ thì nghe được cô nàng mập cẩn thận nói sau lưng.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn cô ấy lại thấy cô ấy bịt chặt miệng của Ngụy Yến, trong đôi mắt nhỏ chỉ toàn cảnh giác nhìn tôi, mà Nguyên Thần Tịch vẫn mặc áo trắng như tuyết đứng ở một nơi lạnh lùng không nói.

Nhìn từ trên xuống dưới, tôi thấy ngoại trừ cảm giác đau đớn do bị siết chặt và tê dại ra thì bên ngoài cũng không có vết thương nào quá đau, vội đưa tay ra sờ vết thương đằng sau rồi nhìn cô nàng béo nói: “Vừa rồi ai trong các cô dùng dao với tôi?”

Cô nàng bép dùng sức lắc đầu lại liếc nhìn Nguyên Thần Tịch rồi quay đầy nhìn tôi bằng ánh mắt vẫn rất cẩn thận.

Tôi đưa tay sờ s0ạng sau lưng một lúc lâu thì nhận ra quần áo đúng là bị rách nhưng không sờ được đến miệng vết thương mà cũng không cảm thấy đau, hơi hoài nghi có phải mình bị siết chặt nên sinh ra ảo giác không.

Lại vội vàng dùng một tay khác vòng qua, hai tay cùng sờ lưng mấy lần vẫn không tìm được vết thương kia, khó hiểu nhìn cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch thì thấy hai mắt Ngụy Yến quay tròn.

Tôi hồ nghi giơ tay lên nhìn, không có máu!

Trong lòng lập tức buông lỏng rồi phủ tay, nghĩ cuối cùng việc này cũng đã xong nhưng đang phủi thì thấy trong lòng bàn tay trái xó một chấm đen nhỏ, vội vàng dùng tay phải quét mạnh mấy lần. 

“Trương Dương!” Cô nàng mập hét lớn một tiếng rồi che miệng Ngụy Yến lùi về phía sau nói: “Cô nhìn kỹ lại đi?”

Lập tức trong lòng tôi có một dự cảm không lành, tay phải phủi lòng bàn tay trái càng phủ càng nhẹ, dần dần không dám phủi nữa.

Cơ hồ dùng ánh mắt muốn chết giơ tay trái lên, tuy chấm đen trên tay không nhìn ra được là cái gì nhưng bộ dáng mềm mại xung quanh không khác gì chấm đen đi nhặt thịt người kia!

Vội vàng đánh giá trái phải một chút, cái cổ gà rừng vốn bị Lệ Cổ ở trên người đã không thấy đâu.

Mẹ nói!

Thứ trong tay trái của tôi chính là Lệ Cổ ba họn họ hợp lại để đánh nhưng lúc này đã xảy ra chuyện gì sao nó lại ở trên người tôi?

“Cô không sao chứ?” Cô nàng mập thấy tôi khóc không ra nước mắt, từ từ buông cái tay đang bịt miệng  Ngụy Yến ra rồi chỉ vào Nguyên Thần Tịch nói: “Vừa rồi là anh ta đâm dao vào lưng của cô!”

Nguyên Thần Tịch không thèm để ý lắc lắc dao trong tay với tôi, gật đầu nói: “Nếu không phải tôi đâm dao thì cô đã bị siết chết rồi!”

“Anh sẽ không ra tay cứu tôi?” Tôi trừng mắt nhìn Nguyên Thần Tịch một cái, tay trái chỉ có thể dựng thẳng.

Trong lòng hơi chua xót, nếu có Trường Sinh ở đây thì tốt rồi, dù cậu làm cái gì cũng sẽ lo cho tôi trước.

Cô nàng mập thấy tôi không sai mới từ từ tiến lên nhìn tay trái của tôi.

Thầm nghĩ: “Bây giờ thứ này hẳn là cổ bản mệnh của cô đúng không?”

“Cái gì?” Tôi cơ hồ dùng tâm liều chết nhìn cái thứ mềm nhũn không có sức lực trong tay, không hiểu nhìn cô nàng mập nói.

Cô nàng mập hình như vô cùng không vui vẻ chỉ vào Nguyên Thần Tịch nói: “Anh ta dùng máu của cô làm vật dẫn, dẫn cổ trùng vốn đã định dừng chiến cắn trả nên giờ mới sinh ra Lệ Cổ này, vừa rồi Lệ Cổ vẫn còn đang chọn chủ nên Nguyên Thần Tịch và bà già đáng chết kỳ đều cực kỳ ra sức khoe khoang cổ thuật của mình, kết quả cô bị bà già chết tiệt kia vây lại mà Lệ Cổ kia hình như còn sốt ruột nhìn chằm chằm cô. Thế là anh ta đâm cô mọt dao làm Lệ Cổ này không vui chạy tới cứu cô, đây không phải cổ bản mệnh thì là gì nữa?”

Thầm nghĩ: ” Thứ này hiện tại đoán chừng là ngươi bản mệnh cổ?”

“Cũng không hẳn là cứu! Có khả năng máu của cô ta hấp dẫn nó!”

Nguyên Thần Tịch đưa cái dao nhỏ kia cho tôi, vẫn lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi có thể mang cái quan tài đá kia đi được rồi chứ?”

Tôi khẽ gật đầu nhưng vẫn lo lắng với chấm đen ở tay trái kia, lá gan để sờ vào cũng không có, còn phần tro những cây mây dưới chân tôi hóa thành vẫn có thể nhìn thấy liền đặt trước miệng thổi vài cái.

Chỉ thấy thứ mềm mại kia từ từ nhếch lên bốn phía, hai tia sáng trên lưng dần biến thành hai cái mát nhỏ nhìn tôi rồi lại trở về nằm, toàn bộ đều mềm mại như không có xương.  

“Được rồi! Tôi thử nắm chặt bàn tay, con này đúng là không có xương nhưng sao nó chỉ to bằng móng tay thôi mà? Lợi hại như vậy sao?

“Rít!” Con Âm Long này thế mà còn muốn học tôi thổi hơi cho nó nhưng lưỡi rắn quá dài không thể thổi hơi tới nên nó liếm thẳng vào lưng Lệ Cổ luôn.

“Tư!” Lưỡi rắn lập tức bốc khói.

Tôi vội vàng tới xem cho Âm Long thì thấy con này đã thè lưỡi ra, trong cái mắt quầng thâm đậu đinh càng có thần nhìn Lệ Cổ kia.

Nhưng Lệ Cổ vẫn nằm sấp ở đó như không có việc gì, tôi đưa tay kéo cô nàng mập.

“Tay nào vậy?” Cô nàng mập bị tôi dọa lùi ra sau rồi chỉ vào người tôi nói: “Sau này cô phải thấy rõ tay nào rỗi hẵng kéo tôi!”

Tôi vội vàng giơ bàn tay phải ra nói với cô ấy: “Có cách 

“Cô không cần thu phục bởi nó và cô đã bản miệng tương sinh rồi!”

Nguyên Thần Tịch đứng ở vách suối đối diện đưa xuống mấy cánh liễu cho chúng tôi, nói: “Lệ Cổ sẽ tự mình nhận chủ nên không cần thu phục.”

Tôi muốn thử dùng tay trái cầm lấy cánh liễu Nguyên Thần Tịch đưa xuống nhưng anh ta lại lập tức thu về rồi nói với tôi: “Cô đừng làm loạn nữa, mau lên đây đi!”

Nhìn cái chấm đen trên tay trái một chút, tôi thật sự không xác định được Lệ Cổ này có phải thứ lợi hại vậy không mà đến Nguyên Thần Tịch cũng sợ chủ, cứ đơn giản đi theo tôi như vậy?

Sau khi đi lên, tôi nhìn sắc trời thì thấy trời thật sự đã gần tối, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này lại cảm giác được cả người đau nhức mà trong cổ họng cũng nóng bỏng, vội lấy một chai nước từ trong ba lô ra uống hai ngụm thì cảm thấy trong dạ dày cũng đau rát, cô nàng mập vội đưa một củ khoai lang tới, tôi bất đắc dĩ cắn hai miếng nhưng trong lòng lại rất nặng nề, nghĩ thế nào vẫn cảm thấy Lệ Cổ ở trong tay tôi không thích hợp.

Nhìn cô nàng mập và Ngụy yến ở cạnh hữu khí vô lực, tôi mở to miệng cắn một miếng khoai lang nhưng ngay cả khi miệng há to cũng cảm thấy được sự đau đớn, mà trong đầu có một tiếng gọi quen thuộc từ xa đến gần, cực kỳ rõ ràng.

Sau đó cả người tôi lạnh lẽo, có vô số chấm đen bay xa xa về núi mà loại cảm giác bị rút sạch lập tức vọt lên.

“Trường Sinh!” Trong lòng tôi giật mình, nhịn cảm bị rút thời gian này khẽ gọi một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.