Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 190: Chưa đánh đã sợ



“Trương Dương “

Ngụy Yến thấy tôi không đi nữa, cẩn thận nhích lại gần tôi nói: “Nếu không chúng ta đợi đến trời sáng rồi hẵng đi tiếp?”

Tôi nhìn xung quanh, trong lòng lo lắng cho Trường Sinh, trừng mắt nhìn Ngụy Yến một cái nói: “Bây giờ chúng ta nhất định phải đi, chỉ là sương mù này tan đi toàn bộ có chút quái lại. Tối qua lúc cô ra khỏi hang đất kia có phải sương mù rất dày không?”

“Không có sương mù chúng ta càng dễ đi hơn, cô muốn có sương mù làm cái gì!” Ngụy Yến vô cùng không hiếu nắm tay tôi kéo về phía trước nói: “Dù sao cũng phải đi về phía trước, vậy đi nhanh chút đi, đến nơi còn có thể nghỉ ngơi sớm chút!”

“Chỉ sợ đến nơi chưa nghỉ ngợi thì mạng đã không còn nữa đấy!” Phía trước bỗng xuất hiện giọng nói của cô nàng mập.

Tôi vội ngẩng đầu nhìn thì thấy cô nàng mập bị mấy cành liễu trói lại, vẻ mặt đau khổ đứng ở phía trước nói: “Các cô còn muốn đi nghỉ, sao không nghĩ đến cứu tôi? Coi như không cứu tôi, các cô cũng phải tìm một chỗ trốn đi chứ!”

Khi nhìn thấy cô nàng mập tôi đã biết lần này chạy cũng vô ích, vội vàng kéo Ngụy Yến lùi ra sau mấy bước, tay trái tay phải cầm một tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù.

“Trương Dương bây giờ sao cô nhìn thấy tôi lại khẩn trương như vậy?” Quả nhiên Nguyên Thần Tịch từ từ đi ra khỏi đằng sau cây, nhìn tôi nói: “Bây giờ cô muốn tới Cổ Động, đi theo tôi mới là lựa chọn tốt nhất, chúng ta cùng đi!”

Vừa nghĩ ở cũng một nơi với anh ta vậy có lẽ tôi nằm trong bụng anh ta cũng là ở cùng một chỗ, trong lòng tôi nhất thời rất tỉnh táo, kéo Ngụy Yến ra, sau đó đó giơ tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù trong tay: “Anh đừng nghĩ nữa! Anh cứ động thủ đi, đầu tiên tôi sẽ dùng tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù đánh nát cái cơ thể này, sau đó để Ngụy Yến thu hồn tôi lại, để lại cho anh một đống cho!”

Đây là cách thức thái quai nhất tôi có thể nghĩ ra, thật sự không còn cách nào nữa!

Hiện tại Nguyên Thần Tịch đến Âm Long và Lệ Cổ cũng không sợ, chút thức ăn nhỏ như tôi đến chỗ anh ta đến đồ ăn thêm cũng không tính.

Nhưng tên kia lại liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi đẩy cô nàng mập bị cành liễu trói đến trước mặt chúng tôi nói: “Tôi đưa các cô đến Cổ Động, đảm bảo sẽ không xuống tay với cô nhưng tôi muốn cái quan tài đá kia!”

Trong lòng tôi thầm tính toán, vừa nhìn cô nàng mập mặt đầy ấm ức, thật sự đã không còn cách gì nữa, Trường Sinh cũng đã dùng đến Tác Hồn dẫn, sợ sẽ không thể nhảy chót thêm bao lâu nữa?

“Cầm tay cô nàng mập này, tôi đưa các cô đi!” Giọng nói của Nguyên Thần Tịch vẫn lãnh đạm, quay lưng chậm rãi đi.

Cô nàng mập cực kỳ khinh thường nhìn tôi một cái: “Thôi đi! Nếu cô còn chờ thì đợi nhặt xác cho Trường Sinh đi!”

“Trương Dương?” Ngụy Yến thử đẩy tôi, nhọ giọng nói “Không thì đi cùng đi!”

Tôi cầm tay cô nàng béo, lớn tiếng nói với Nguyên Thần Tịch: “Tôi đang cầm là phù trong tay!”

Nhưng vừa dứa lời, tôi đã cảm giác dưới chân hơi dừng lại, sau đó thì nghe được tiếng của lão Miêu hổn hển hét lớn: “Hắc Hạt Tử, ông nhìn chút đi! Mẹ no chỉ có đồ đệ của ông là đồ đệ, còn đồ đệ của tôi thì không đáng mạng à! Hắc Hạt Tử, ông là cái thú lòng dạ hiểm ác, trách không được mắt ông bị mù đấy!”

Tôi vội vàng nhìn chung quanh, chỉ thấy một cái hang tối mịt cách đó không xa, tiếng mắng của lão Miêu được truyền ra từ trong đó.

“Đây là độn thổ sao?” Ngụy Yến vô cùng hưng phấn đi tới trước cửa hang.

Tôi vội vàng buông lỏng tay cô nàng mập, nhanh chóng lùi lại một bước nhưng mắt vẫn cảnh giác nhìn Nguyên Thần Tịch.

Độn thổ cũng không thể nhanh như vậy, cũng có nghĩa bản thân Nguyên Thần Tịch và khu rừng này là cũng một thứ, cho nên anh ta mới có thể lui tới tự nhiên trong khu rừng này!

“Mẹ anh ta là Lạc Hoa Động Nữ trời sinh, mà anh ta còn được thụ thai tại Động Thần, nên chắc chắn có liên hệ với Cổ Lâm này!” Cô nàng mập chưa bao giờ buồn bực như lúc này, nói với tôi: “Tự cô cẩn thận một chút nhớ kỹ cô cũng là Lạc Hoa Động Nữ trời sinh, mặc dù được người nuôi nhưng cũng là một mạch với anh ta. Tuy vậy cô vẫn luôn bị thầy Hắc dùng châm thuật áp chế, mà anh ta lại bị cấy mấy loại cổ.”

Tôi nghe lời của cô nàng béo trong đầu chìm xuống, đại khái có thể hiểu được ý của cô nàng mập.

Nếu Nguyên Thần Tịch muốn thành thần vậy ngoại trừ máu thịt của chính anh ta đã bị bẩn, đường tắt duy nhất chính là cắn nuốt tôi, hoặc là dùng thứ gọi là hoán thai hoặc hợp thai, hai cách này đều cần cơ thể này của tôi.

Hiện tại còn một điều kiện thuận lợi hơn với Nguyên Thần Tịch, đó là Nguyên Linh nuôi dưỡng thần mới, lại dùng Tác Hồn dẫn tương liên với tôi, có lẽ Nguyên Thần Tịch muốn cắn nuốt Trường Sinh như cùng một thể với tôi!”

“Hắc Hạt Tử, ông la đồ mù lòa lòng dạ hiểm độc! Ông thử di chuyển thêm chút nữa xem!” Giọng nói hổn hển của lão Miêu lại truyền ra khỏi động.

Tôi khoát tay áo với Ngụy Yến để cô ấy để ý sau lưng giúp tôi, còn mình tư từ đi về phía của hang, muốn nhìn lén xem trong đó đang có chuyện gì.

Nhưng người vừa đến cửa hang đã cảm giác được dưới chân vấp nhẹ, sau đó cắm đầu xuống đất.

Mẹ kiếp!

Ngụy Yến này cũng quá vô dụng rồi đó! Tên Nguyên Thần Tịch kia cứ ra tay thẳng với tôi như vậy, tôi vội vàng lấy một cái dao nhỏ trong ba lô ra chém thẳng vào cành liễu đang quấn dưới chân.

Sau đõ bò về phía trước mấy bước thì thấy sánh sáng lấp lánh trong động, tất cả mọi người đều nghiêng mắt nhìn tôi.

Mà trận hình của bọn họ hình như đang rất hẫn loạn, tôi nhanh chóng nhìn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trường Sinh đang hôn mê bị người dùng một ít dây thừng bện từ cỏ hoặc dây mây gì đó dựng thẳng buộc vào trên quan trài đá mà trên ngực lại cắm kiếm gỗ đào của sư phụ. 

Mà sư phụ đang cầm ống mực, kết trận nơi Trường Sinh và quan tài đá.

Còn sư thúc đang ngăn cản Liễu Oa Tử;  Viên Sĩ Bình thì cầm một cây phất trần cả người toàn mồ hôi ngăn Điền Đại Thu, cùng với mấy bà lão mặc Miêu phục tôi chưa từng thấy, bên trong vậy mà còn có chú Cảnh tôi quen, và bà lão ôm mèo.

Tràng diện này làm ta nhìn cũng không thể hiểu được, hơn nữa trong nội loạn của chúng tôi thêm không ít người.

Còn chưa kịp hỏi đã nghe lão Miêu hô to: “Dương muội tử à! Bà nôi của tôi, ông ta muốn giết Trường Sinh kia!”

Sư thúc đang ngăn Liễu Oa Tử còn cố nói với tôi: “Dương muội tử nha, sao em không thể bỏ được vậy!”

Tôi sững sờ nhìn trang diện này một chút rồi nhỏ giọng gọi sư phụ.

Nhưng sư phụ hình như không nghe được tiếng gọi của tôi, ống mực bày trận trong tay vẫn không dừng chút nào, nhanh chóng một vòng rồi một vòng quấn quanh Trường Sinh và cái quan tài đá kia.

“Hắc Hạt Tử, bây giờ Dương muội tử tới rồi, tự ông hỏi nó đi!” Lão Miêu gấp đến độ giơ chân,,nhưng Hắc Xà quấn trên người lão không buông chút nào, hình như cũng ngất đi giống Trường Sinh.”

“Ông câm miệng lại! Đợi sư huynh giải được cái Tác Hồn dẫn này rồi nói tiếp!” Sư thúc hét lớn với lão Miêu một câu rồi quát nhìn tôi: “Sao lại theo tới nơi này!” 

“Tên nhóc nhà họ Nguyên kia cũng tới à?” Điền Đại Thu oang oang ngẩng đầu nhìn tôi nói.

“Ồ!”

Nguyên Thần Tịch không chút e dè đi xuống từ trên động, lặng lẽ nhìn bốn phía: “Mấy lão bất tử các người đều ở đây là, Nguyên Linh đâu rồi?”

“Hà! Hà!” Điện Đại Thu cười hà hà, không nhìn gì khác mà không nhìn gì khác chỉ và Trường Sinh nói: “Hiện tại trong tay cậu ta không chỉ cậu sao, đây không phải thêm một đứa bé mới thôi mà, chỉ chờ cậu thôi!”

Tôi sững sờ đứng lên khỏi mặt đất, nhìn sư thúc nói: “Trường Sinh làm sao vậy?” Lão Miêu lập tức hét to trên mặt đất, gần nhưu xé rách cổ họng nói: “Đồ đệ của tôi cũng không phải đồ đệ mà!”

“Dương muội tử, con đừng để ý đến ông ta, đợi chút nữa dù xảy ra chuyện gì thì con cần chạy ra ngoài là được, nhiều côn trùng con cũng đừng sợ, chờ khi sư thúc ra ngoài sẽ tìm người giải độc giúp con! Con chỉ cần lo chạy thôi!” Sư thúc trừng mắt nhìn Liễu Oa Tử nặng nề nói.

Xem ra sư thúc còn không biết bên ngoài đã không còn côn trùng nữa, có lẽ thời gian ông ấy ở trong động cũng không ngắn?

Tôi nhìn Trường Sinh bị trói trên quan tài đá, trong lòng vô cùng khó hiểu, nghĩ thế nào cũng không ra sư phụ muốn giết Trường Sinh hay chỉ muốn giải Tác Hồn dẫn.

Còn những người này làm gì ở đây?

“Dương muội tử, cô mau cứu Trường Sinh đi, đứa trẻ này vì cô mà tự đâm mình một kiếm đây!” Lão Miêu gấp đến mức hét lớn với tôi.

Tôi vội vàng nhìn xung quanh, muốn nhấc chân đến nhìn sư phụ thì Nguyên Thần Tịch lại lạnh lùng nói: “Lúc trước thầy Hắc vì giết Trương Dương cũng phải trả giá không ít nhỉ? Bây giờ La Trường Sinh sắp bị dưỡng thành thần rồi, thầy Hắc muốn xuống tay trước sao?”

Chân dừng lại, giờ mới nhớ cái quan tài đá mà Trường Sinh đang bị trói vào có lẽ chính là cái thứ gọi là cỗ quan tài đá thứ năm. 

Nhưng Trường Sinh bị trói phía trên, mà trong động chỉ có ánh sáng lấp lánh phát ra từ lá cây, ngược lại không nhìn rõ cái quan tài đá kia có bị mở nắp không!

“Nhóc con đừng đánh rắm nữa! Dương muội tử con mau trở về đi, mau!” Sư thúc tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Thần Tịch một cái, tức giận mắng: “Nơi này chưa đủ loạn sao hả? con sao không nghe lời nữa, mau trở về đi!”

Tôi sững sờ nhìn sư thúc, trong lòng không hiểu sao lại chua xót, mở miệng hét lớn với người vừa đưa tay vừa chấm mực vẽ: “Sư phụ!”

“Dương muội tử! Con còn không đi là muốn tất cả chúng ta chết chung một chỗ à!” Sư thúc lạnh mặt, hét lớn với tôi: “Trường Sinh tự mình đâm một kiếm gỗ đào là vì muốn cắt đứt Tác Hồn dẫn, để con có thê sống, bây giờ con ở đây nổi điên cái gì vậy, mau trở về cho sư thúc!”

“Tương muội đa tình đó!” Điền Đại Thu ong ong cười với tôi, lại nghiêng đầu nhìn mấy bà lã chung quanh nói: “Các vị tốt nhất đứng ngoài quan sát không nhúng tay hôm nay Điền Đại Thu tôi sẽ cho các vị mở mang kiến thức xem cái gì gọi là Cổ Thần.”   

“Dương muội! Chạy mau!” Sắc mặt sư thúc bỗng biến đổi quay đầu hét lớn với tôi rồi nhào thẳng về phía Liễu Oa Tử.

“Đi!” Viên Sĩ Bình cũng chợt vung phất trần liên tiếp vào Điền Đại Thu.

Tôi sững sờ chưa quay đầu lại, chợt nghe thấy trong động vang lên một tiếng ồn ào, trong miệng Điền Đại Thu lớn tiếng niệm Miêu ngữ, mà giai điệu kia vô cùng quen thuộc đó chính là tiếng há là liễu dưới thạch tuyền.

“Ồ!” Dưới chân Liễu Oa Tử có rất nhiều dây leo quấn lấy sư thúc, tôi gần như có thể nghe được tiếng kêu thảm trong cổ họng của ông ấy.

Mà Viên Sĩ Bình đang vung phất trần, Điền Đại Thu ngay cả mắt cũng không nháy chỉ lo đọc to giai điệu Miêu ngữ, chỉ thấy trong chỗ tối vọt vào mấy bóng đen lưng còng kêu loạn về phía anh a.

Đó là mấy con khỉ núi da thịt đều đã thối rữa không nhìn thấy lông nữa, chỉ nhìn thấy gân thịt ở ngoài, trong miệng há to nhào vào Viên Sĩ Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.