(*) Trọng đồng là hiện tượng mắt có 2 đồng tử hoặc có 4 mắt
Chỉ thấy những người ngồi trên xe buýt, có nam có nữ, có lớn có bé, ngay cả trẻ con mấy tuổi cũng có, nhìn qua không khác gì xe buýt bình thường.
Nhưng nhìn kỹ thì mặt của tất cả đều không thay đổi, hai mắt mở to nhìn về phía trước, có đôi mắt tràn đầy tơ máu đến mức sắp rơi ra, nhưng lại không hề chớp mắt, rõ ràng cũng không phải người sống.
Nhưng rất kỳ lạ là, đồng tử của những người này đều không ngoại lệ mà không di chuyển, hơn nữa mấy người ngồi ở hàng trước và sau người cực kỳ xấu xí đó, ánh mắt đều vô cùng trong trẻo, gần giống như Đại Hồng và Trường Sinh.
Càng kỳ quái hơn là, lúc này đã gần tháng 6, những người này lại đều mặc áo dài tay, cổ cao.
Mà trong xe buýt tràn ngập mùi hương kỳ lạ giống như mấy bao tải tối hôm qua.
Những người này, cũng không thể gọi là người, tôi chăm chú nhìn nửa ngày, đừng nói là đèn hỏa viêm, ngay cả chút quỷ khí cũng không có, tất cả đều là mấy người chết, nhưng có lẽ cũng không phải thi thể?
Âm Long bơi quanh eo, liên quan đến thiên tính nên nó tương đối mẫn cảm với loại đồ vật này, Lệ Cổ đã ở **, phỏng chừng là muốn ăn.
Nhưng tôi mặc kệ chậm trễ đến đâu, những người này nhìn qua có sự khác biệt so với cương thi đã lão hóa, tuy cương thi cứng ngắc, nhưng cũng chỉ có thể đứng, anh đã từng thấy cương thi đi xe buýt một cách ngay ngắn quy củ chưa? Hơn nữa hai mắt cương thi lại vô cùng trong trẻo?
Cô nàng mập ở phía sau tôi lại nhéo một cái, tôi vội nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt đầy kỳ quái, nói: “Thật sự không còn chỗ ngồi, nếu không chúng ta đi xuống đi!”
“Xuống xe thì đến cửa sau!” Người cực xấu xí kia để lộ ra hàm răng lớn màu vàng nhấp nhô, híp mắt nhỏ cười ha ha với chúng tôi.
Tôi thấy dáng vẻ gã ta không giống như muốn gây chuyện, cũng cười cười với gã, nghĩ thầm có thể là chúng tôi trách lầm người ta, phỏng chừng là muốn mượn linh tính trên chiếc xe buýt này để luyện thi mà thôi.
Cũng không quan tâm thi thể gã ta luyện cổ quái đến mức nào, kéo cô nàng mập cố gắng đi về phía cửa sau, chỉ cần xuống xe thì không sợ nữa, cùng lắm thì buổi sáng tôi dựa theo ấn ký phù văn đã bố trí trên xe trước đó để tìm được chiếc xe này, rồi hủy xe đi là được.
Nhưng vừa tới cửa sau, “cạch” một tiếng, hai cánh cửa sau đóng lại ngay trước mắt chúng tôi, còn suýt thì kẹp vào chân tôi.
Chiếc xe khởi động không báo trước, hơn nhanh tốc độ cực nhanh.
“Há há!” Người cực xấu xí kia cười ha ha, tay còn vỗ đầu gối, miệng ngâm nga bài hát nghe mà không hiểu.
Tôi và cô nàng mập liếc nhau một cái, xem ra người này có vấn đề, nếu như là người trong nghề, ba năm trước, sự kiện ở Cổ Lâm kia gần như quét sạch một đống đại lão ở Tương Tây.
Về sau có Viên Uy kết thúc, lại tạo thế, như vậy nhất định gã ta phải biết Hoài Hóa này đã là địa bàn của sư thúc tôi và Viên Sĩ Bình, không hỏi thăm một chút thì sao có thể cứ vậy mà chạy đến Hoài Hóa?
Suy nghĩ một chút, bây giờ biện pháp duy nhất là chờ xe buýt này dừng lại ở trạm kế tiếp, tôi và cô nàng mập thừa dịp mở cửa thì lập tức chạy xuống xe, cố gắng không xung đột trực diện với gã ta.
Yên lặng triệu Lệ Cổ ra, từng chút từng chút rải xuống dưới chân, dọc theo sàn xe, chầm chậm đi đến những thi thể không biết là cái gì kia.
Như vậy, nếu như gã cực xấu xí kia muốn phát động mấy thứ này, tôi cũng có thể có lúc hòa hoãn, cho tôi và cô nàng mập tranh thủ chút thời gian chạy trốn.
Xe buýt nhanh chóng chạy về phía trước, ánh đèn của cửa hàng ven đường đỏ vàng trắng, mờ mịt chiếu vào từ cửa sổ xe.
Những con mắt chết tiệt kia không hề phản ứng, đôi mắt đen nhánh kia, thỉnh thoảng phản ánh màu sắc của ánh đèn, làm cho người ta cảm thấy như thể tất cả họ đều còn sống.
Mắt thấy trạm kế tiếp đã ở phía trước, tôi ở trong lòng lén bắt Lệ Cổ thành thật một chút, chờ lát nữa nhất định phải uy phong, một chiêu khống chế địch, chờ xử lý xong chuyện này, trở về tôi sẽ tìm thêm đồ tốt cho nó ăn.
Lệ Cổ trong lòng cực kỳ vui vẻ, vậy mà lại có ý ‘xắn tay áo’, đoán có lẽ là do rất lâu rồi không được hành động.
Tôi nghĩ ba năm trước tên này đã rất uy phong, nghĩ có lẽ mấy năm nay, mỗi ngày Tử Ngọ một giọt máu sẽ chỉ tốt chứ không xấu, nhưng trong lòng vẫn không dám thả lỏng, lại vỗ vỗ Âm Long ở bên hông, sức chiến đấu của tên này vẫn được lắm.
Mắt thấy biển số của trạm kế tiếp đã ở phía trước, tôi kéo tay cô nàng mập, cực tự nhiên đối diện với cửa sau, chỉ chờ xe mở cửa là lập tức thu dây dẫn do Lệ Cổ bày ra, chạy.
Nhìn biển xe buýt càng ngày càng gần, xe buýt cũng từ từ dừng lại, trong lòng tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra là tôi nghĩ nhiều.
“Két!” Xe dừng lại, tôi vội liếc mắt nhìn về phía trước, lại thấy tài xế kia vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn trân trân về phía trước.
‘Mở cửa, chúng tôi xuống xe!” Cô nàng mập thiếu kiên nhẫn, hét về phía tài xế theo cách bình thường.
“Há há!” Người cực xấu xí kia lại cười ha ha, tay vẫn vỗ vỗ đầu gối, nói: “Hai người các cô đều ném năm đồng, nhất định phải ngồi xuống chút chứ? Hơn nữa quăng hơn một đồng thì phải thu lại chứ? Nếu không thì không có lời đâu?”
“Một đồng kia chúng tôi không cần, bây giờ mở cửa đi, chúng tôi muốn xuống xe!” Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, biết là không ổn, người này có ý gây rắc rối.
Cô nàng mập cũng từ từ đi về phía lối đi xe buýt, để lại cho tôi một khoảng trống để có thể triển khai bản lĩnh.
“Bác tài, mở cửa!” Tôi không dám hành động trước, nội tình của người này chúng tôi còn chưa rõ, động thủ trước sẽ đánh rắn động cỏ.
Người cực xấu xí kia cười ha ha, hai con mắt nhỏ híp lại, nói: “Chúng tôi đều tới từ nông thôn, không quen thuộc với Hoài Hóa, hai em gái ngồi với chúng tôi đi? Đến nơi chúng tôi cần đến, hai em lại trở về được không?”
Đây là cái lý lẽ gì, tôi giương mắt, trừng lớn nhìn người kia: “Ngày mai chúng tôi còn phải đi học, bây giờ muốn về ăn cơm, ông chú này tốt nhất là đừng náo loạn.”
Vừa nói tôi vừa đảo mắt nhìn thủy tinh ở bốn phía, nghĩ xem một đạo Lôi Tâm Chưởng của tôi bây giờ, phá cửa xe thủy tinh như vậy hẳn là không có vấn đề gì.
‘Chạy xe!” Người cực xấu xí kia đột nhiên hét lớn một tiếng, xe vừa chạy thì bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn chúng tôi nói: “Tôi muốn đến Cổ động của Điền gia trại tìm Cổ Thần, không biết em gái nào dẫn tôi đi được?”
“Hả?” Cô nàng mập kêu lên một tiếng.
Người cực xấu xí kia nhìn cô nàng mập, cười ha ha nói: “Bây giờ trong ngành có lời đồn, Cổ Lâm đã bị phá hủy, có thể tìm được Cổ động cũng chỉ có một người tên Trương Dương? Bời vì cô ta là Động Thần do Lạc Hoa Động Nữ mang thai, trên người có Âm Long, lại có Lệ Cổ của tất cả độc trùng được luyện ở Cổ Lâm, tìm được cô ta là có thể tìm được Cổ Thần! Là ai trong hai người?”
Hai mắt tôi đảo quanh, vội giả ngu lắc đầu với gã ta: “Thần đánh bài(*) cái gì á?”
(*) raw là đổ thần (đổ là đánh bài đánh cược á), còn Động Thần là.
Chuyện năm đó có Viên Uy ở phía sau kết thúc, chỉ thông báo với bên ngoài là nhân khẩu mất tích, gia sản của Nguyên Thần Tịch cũng sung vào nhà nước, ngay cả người trong Điền gia trại cũng không có mấy ai biết chuyện trong Cổ động kia.
Tại sao gã lại biết rõ như vậy? Ngay cả Lệ Cổ trên người tôi cũng biết?
“Há há! Tôi đi theo hai cô mấy hôm nay, cô chính là Trương Dương đúng không?” Người nọ đột nhiên quay đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vẫn híp lại đột nhiên mở ro, nói: “Cô đã bày Lệ Cổ ra từ trạm trước rồi nhỉ?”
Nhưng nhìn đôi mắt kia của gã, tôi vội lui về cửa sau xe vài bước.
Người này vậy mà có đồng tử kép!
Gã luôn híp mắt, chính là vì không để cho người khác nhìn thấy đồng tử kép trong mắt gã!
Hai mắt đồng tử kép, trời sinh dị tướng, cái này trên sách sử cũng có ghi chép, nghe đồn người có đồng tử kép tất có nghiệp lớn, những người có đồng tử kép như Thương Hiệt sáng tạo ra chữ, còn có Ngu Thuấn, Nhan Hồi, Hạng Vũ, ai mà không phải người làm nên chuyện lớn.
Nhìn đồng tử kép của người này, tôi vậy mà lại cảm thấy rất quái dị, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, Trọng Đồng Tử ư? Bên Cản Thi từ khi nào đã có một người như vậy?
“Trương Dương, cô nói cho tôi biết đi đâu tìm Cổ Thần có được không? Tôi sẽ bắt nó để luyện thành hoạt thi tốt nhất! Sau này nếu cô muốn, tôi còn có thể cho cô mượn chơi nè? Cổ Thần luyện thành hoạt thi, cô xem bọn họ linh hoạt như thế nào!” Trọng Đồng Tử duỗi mắt về phía tôi.
Tôi nhìn đồng tử trong mắt gã như dùng tốc độ chậm chạp mà di chuyển, hơn nữa tôi chỉ liếc mắt một cái, đã cảm thấy đầu choáng váng, hôn mê bất tỉnh.
Lệ Cổ ở trong lòng tôi mạnh mẽ kêu “chít chít” hai tiếng, hắc tuyến được bày ra trước đó lập tức vùng lên, vây chặt lấy Trọng Đồng Tử kia.
“Xì!” Hắc tuyến của Lệ Cổ xẹt qua, trên người Trọng Đồng Tử lập tức bốc lên khói đen nghi ngút.
Nhưng gã không thèm để ý, “ha ha” cười to, còn đưa tay muốn nắm lấy hắc tuyến của Lệ Cổ, nói: “Lợi hại! Tuyệt vời! Nó có thể làm tôi bị thương!”
Tôi vội vung tay trái, hét lớn một tiếng với Lệ Cổ: “Khởi động!”
“Bẹp!” Lệ Cổ bay ra từ tay trái tôi, “bẹp” một tiếng bay lên mặt Trọng Đồng Tử, từng đợt khói đen lập tức nổi lên.
“Trương Dương!” Lúc này cô nàng mập ở trong xe buýt đột nhiên yếu ớt gọi tôi bằng giọng nói kh ủng bố.
Tôi vội quay đầu nhìn, chỉ thấy những hoạt thi kia đã đứng lên khỏi ghế, nháy mắt đã máy móc nhấc hai chân, lại tự nhiên vươn hai tay đi về phía tôi và cô nàng mập, ánh mắt lúc này lại quay lại nhìn chúng tôi.
“Há há!” Trọng Đồng Tử không biết tìm từ đâu ra một sợi hắn tuyến, xoẹt xoẹt vài cái đã cạo Lệ Cổ ở trên mặt xuống.
Sợi hắc tuyến kia tiếp xúc với Lệ Cổ mà không xảy ra chuyện gì, ngược lại là quấn chặt lấy Lệ Cổ.
Nhưng may mà thân thể Lệ Cổ vốn là một đống bùn nhão, quấn cho hắc tuyến kia tự thắt nút, con hàng này rơi mạnh xuống đất, nháy mắt bốn phía đã bay ra vô số viền lông, cũng buộc chặt lấy Trọng Đồng Tử.
“Há há!” Lúc này trên mặt Trọng Đồng Tử đã hoàn toàn thay đổi, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được mà nhanh chóng mọc ra thịt mới.
Hắc tuyến của Lệ Cổ từ từ kéo dài, trói cả người gã thành một đám dây bốc cháy từ bên trong, bốc ra khói đen.
Tôi thầm nghĩ không trách mà trông vẻ mặt gã dữ tợn, thì ra đều mọc như vậy.
“Phì!” Âm Long soạt một tiếng bay ra từ bên hông tôi, lưỡi rắn vươn ra trước cuốn lấy một hoạt thi.
“Á!” Hoạt thi kia bỗng hét chói tai, hai mắt vậy mà cụp xuống nhìn lưỡi rắn của Âm Long.
Tôi nhìn mà vô cùng giật mình, những người này ngoại trừ không có sinh khí và quỷ khí, động tác máy móc ra, sau khi chuyển động thì ánh mắt và biểu cảm giống như người sống vậy.
“Phì!” Lưỡi rắn của Âm Long rít lên, chỉ nghe thấy phì một tiếng, thân thể của hoạt thi kia lập tức tan rã, nặng nề ngã xuống đất.
Cô nàng mập đứng gần, mặc dù con hàng này to gan nhưng cũng bị sợ tới mức hét chói tai một tiếng.
Chỉ thấy dưới quần áo dài của hoạt thi kia, tay chân đều rụng xuống, thân người cũng rụng xuống, đầu lọc cọc lăn đến bên chân tôi, mà phía dưới còn nối với một sợi tơ màu đen thật dài, kéo chân tay thành một đống lộn xộn.