Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 38: Mệnh hệ Tác Hồn Dẫn



“Ngồi đi!” Đột nhiên cả người tôi ớn lạnh, một giọng nói khàn như cánh cửa sắt đã rỉ sét bị đóng lại vang lên.

Tôi vội quay đầu lại, trong góc của gian nhà giữa chính, tôi thấy một bà lão với mái tóc hoa râm và khuôn mặt lôm đốm đang ngồi khoanh chân trên tấm đệm rơm, bà ta đang nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo mà gần như đã sắp mù rồi.

“Bà đồng?” Tôi cẩn thận hỏi bà ta.

Sư phụ cốc đầu tôi một cái mạnh, quát lên: “Gọi tiền bối!”

Tôi “dạ”, nhìn sư phụ, không biết sao tự nhiên ông lại lên cơn như vậy. Xoa đầu nhìn gian phòng chính, những đường tơ đen đó vây chặt lấy cậu bé như thể đang có sự sống.

Trên miếu thờ thần trước gian nhà chính có đặt một thăng gạo, bên trong thăng gạo có cắm hai cây hương.

“Con nhóc có đôi mắt lợi hại đấy, có thể nhìn thấy đúng không?” Bà đồng đó vẫn nhìn tôi chằm chằm, không nhanh không chậm nói.

Lòng thầm hiểu điều bà ta hỏi là gì, tôi vốn không muốn trả lời, nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt của bà ta, tôi lại bất giác gật đầu.

“Cô bé sinh vào giữa tháng bảy sao?” Bà đồng đó lại khàn giọng nói.

Trong lòng tôi hơi rối bời, nhưng đầu óc vẫn lơ mơ gập đầu nói: “Dạ! Cháu sinh ra từ quan tài sinh vào giữa tháng bảy, mẹ của cháu…”

Sư phụ đột nhiên cong tay gõ vào trán tôi, hai tay dùng chưởng phong thổi tắt hai cây hương kia, quát lớn: “Bà già, thế mà bà lại dùng hương!”

Não tôi bị tiếng quát của sư phụ làm chấn động, lại thấy ánh mắt sư thúc, lão Miêu cùng với Viên Sĩ Bình cũng đều mơ màng, phải mất một lúc sau họ mới từ từ lấy lại được sự tỉnh táo.

“Mụ bà đồng bà!” Lão Miêu không ngờ mình lại bị thế này, sải bước về phía bà đồng.

“Lão Miêu!” Viên Sĩ Bình kéo lão lại, lắc đầu.

“Mụ ta muốn chết mà!”

Lão bà đồng kia cười lộ ra hàm răng không còn cái răng nào, nói với tôi: “Lúc thằng nhóc Trường Sinh trở về có nói gặp được một em gái khiến nó cảm thấy rất thân thiết. Tôi còn thấy rất kì lạ, có người nào mà có thể khiến Trường Sinh thấy thân thiết. Sau đó tôi bói trứng, phát hiện chuyển mệnh của Trường Sinh chính là ở trên người của cô bé này. Tôi còn thắc mắc là người nào, thì ra là cô gái sinh ra trong quan tài giữa tháng bảy. Tốt quá! Tốt quá!”

“Bà tá thọ cho đứa bé chết yểu này sao?” Lão Miêu vẫn còn khó chịu vì chuyện bị trúng mê hương, tức giận nói.

Bà lão đó chỉ đưa tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi đi qua và nói: “Cô bé đừng sợ, cô bé lại đây!”

Đi qua mới lạ á!

Tôi chửi thầm trong bụng, vừa nãy đầu choáng váng nên mới nói cho bà ta rằng tôi là nữ quan tài, lúc này tôi hận bà ta chết đi được.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng!” Sư phụ kéo tay tôi, trầm giọng nói.

Viên Sĩ Bình đứng ở ngoài cửa, trong tay nắm chặt thanh kiếm gỗ đào.

Lão bà đồng kia liếc nhìn sư phụ một cái, lắc đầu nói: “Các vị không cần lo lắng, bà già này còn sống không được bao lâu. Tâm nguyện của tôi đã thành, dẫn các vị đến nơi này chỉ vì muốn bàn giao hậu sự mà thôi.”

“Mẹ kiếp!” Sư thúc chửi thề, nói với bà đồng: “Bà dụ chúng tôi đến mà còn bày ra nhiều thứ quỷ quái trên cầu như vậy!”

“Ha ha! Nếu ngay cả cái cầu đó mà cũng không qua được thì vào được nhà cũng vô dụng thôi!” Bà lão cười ha hả, chỉ vào cậu bé trai nói: “Trường Sinh là cháu trai của tôi, trời sinh mệnh yểu, mẹ của nó nói hôm đó ở trên xe đã nói ra bát tự của thằng bé, chắc các người cũng đã tính ra rồi. Nhưng mệnh của thằng bé không nên tuyệt, bởi vì nó là cháu trai của bà già này, sau khi tôi chết, chỉ hy vọng thầy mù này có thể chăm sóc cho Trường Sinh.”

“Hả?” Tôi thất thanh hét lên, chỉ vào Trường Sinh có đôi mắt đen kịt và trông hiền lành kia, nói: “Bà muốn sư phụ cháu nhận thêm đồ đệ sao? Cháu không muốn!”

Mặt bà đồng sa sầm lại, bà ta nhìn tôi cười nói: “Không muốn cũng phải muốn!”



Trong lòng tôi tức giận, dựa vào đâu mà bà ta muốn sư phụ của tôi nhận đồ đệ là phải nhận chứ.

Ngay khi tôi định trả lời, mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, vô số đường tơ đen mảnh nhỏ mọc ra từ cơ thể Trường Sinh lao về phía tôi.

“Hửm!” Tôi cảm thấy người mình ngứa ngáy, những đường tơ màu đen đó trực tiếp xâm nhập vào cơ thể tôi, như thể vô số tơ màu đen vừa rồi là ảo giác của tôi.

“Nhìn lòng bàn tay của cô bé đi!” Bà đồng cười khà khà, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

Tôi vội vàng cúi đầu xuống, chỉ thấy trong lòng bàn tay mình là những sợi tơ đen quanh quẩn, như thể nó có thể làm thủng bàn tay tôi bất cứ lúc nào.

“Đây gọi là tác hồn dẫn, nó giống như Đoạt Mệnh tỏa của địa phủ. Tôi đã trồng nó trên người Trường Sinh hơn một năm, chỉ chờ đợi một người có thể dẫn nó xuất hiện. Nếu giữa tháng bảy hàng năm không áp chế máu của nó, tuổi thọ của cô bé sẽ lập tức chuyển vào cho Trường Sinh dưới sự trợ giúp của Tác Hồn Dẫn.” Bà lão ho khan mấy tiếng, nói ra từng câu từng chữ.

“Bà già này!” Sư thúc hung hăng sải hai bước lớn, túm lấy bà ta từ trên đệm xuống.

Tôi cũng vội vàng chạy tới nhìn bà ta chằm chằm, nhưng vừa nhìn thấy khe hở trong mắt bà ta, tôi kéo sư thúc lùi lại hai bước.

Đôi mắt của bà ta toát ra sự chết chóc, bà đồng này đã là một người chết.

“Bé Dương! Buông ra, sư thúc thay con đòi công đạo, để bây giờ bà ta phải hóa giải cái tác hồn dẫn quỷ quái này!” Sư thúc đẩy tôi ra, muốn tiếp tục tiến lên.

“Sư đệ!” Sư phụ quát ông ấy.

Hai mắt của bà lão bà đồng kia nhìn tôi chằm chằm, cười khà khà hai tiếng: “Đôi mắt của cô bé tốt thật, đáng tiếc bị phong ấn rồi, bằng không…”

“Bằng không thì sao?” Tim tôi đập thình thịch, từ lâu tôi đã biết đến chuyện phong ấn, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng mở miệng hỏi sư phụ. Lúc này có người nhắc đến, trong lòng đương nhiên là muốn biết.

Nhưng ngay khi tôi nghiêng đầu về phía trước, một luồng khí đen chợt tràn vào lòng bàn tay tôi, rồi lập tức biến mất trong những đường đen đó.

“Vèo!”

Tôi nhìn lòng bàn tay, đang suy nghĩ nó có tác dụng gì thì sợi tơ đen khẽ kêu lên hai tiếng vèo vèo, vô số sợi tơ đen trên người tôi lập tức lao về phía Trường Sinh.

“Sư phụ! Nhanh lên!” Tôi cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó đang chảy đi nhanh chóng, đột nhiên nhớ tới lời bà đồng nói, tôi lo lắng kêu lên.

Sư thúc kéo lòng bàn tay tôi, vội vàng lấy từ trong ba lô của tôi ra một lá Thông Linh phù, nhìn tôi, trong ánh mắt cũng là sự lo lắng.

Sư phụ kết ấn về phía giọng nói của tôi, miệng lẩm bẩm niệm, nhưng những sợi tơ đen kia lại giống như bị kéo đi, vẫn bay nhanh về phía thân thể Trường Sinh.

“Nhanh!” Lão Miêu cũng vội vàng nhét Kim Tàm Cổ vào trong lòng bàn tay tôi, Kim Tàm Cổ nhanh chóng chui vào trong đó.

Ngay cả Viên Sĩ Bình cũng vội vàng kết pháp ấn đạo trưởng, ấn vào ấn đường của tôi.

“Uống máu!” Trong lúc mọi người đang bận rộn không ngớt, Trường Sinh vốn lẽ đang ngồi trên đệm cối chậm rãi bước đến gần tôi rồi đưa tay về phía tôi.

“Uống!” Lão Miêu vội vàng dùng móng tay cắt cổ tay Trường Sinh, nhét vào miệng tôi nói: “Việc này vốn là do cậu ta.”

Ngay khi dòng máu nóng chảy vào cổ họng, cơ thể tôi cảm thấy ấm áp, có những thứ gì đó không thể giải thích được từ từ chảy vào lại cùng với dòng máu đó.

Mỗi một lần cắn lưỡi của mình, tôi đều cảm thấy máu ngọt, lão Miêu cũng nói máu người rất ngon, rất ngọt. Nhưng máu của Trường Sinh lại mang theo vị đắng, rất đắng!

Sau khi nuốt vài ngụm, đắng đến nỗi mặt tôi nhăn nhúm lại, vội vàng buông cổ tay Trường Sinh ra.

Nhưng vết máu trên cổ tay cậu ta vẫn không ngừng tuôn ra, trên cổ tay thình lình xuất hiện một vết thương sâu tận xương.

Tôi liếc nhìn lão Miêu, sau đó chăm chú nhìn vết thương trên tay Trường Sinh.



“Đáng đời!” lão Miêu giận dữ mắng một tiếng, vươn ngón tay chạm vào cổ tay Trường Sinh, máu lập tức ngừng chảy.

Nhìn lão như vậy, tôi biết vừa rồi gấp gáp quá nên lão cắt mạnh tay chút. Lúc này, trên lòng bàn tay tôi lại xuất hiện một vòng tơ đen, xoay tròn trong lòng bàn tay.

Ngẩng đầu nhìn bà đồng kia, tôi phát hiện hai mắt bà ta khép hờ, bất động, linh hồn đã hóa thành vòng khí đen.

“Cháu họ gì?” Sư phụ sờ cổ tay Trường Sinh và hỏi.

Trường Sinh dùng đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm tôi, mở miệng nói: “Cháu tên La Trường Sinh!”

Không biết tại sao, lòng tôi chợt thấy chua xót.

Nghĩ tới việc lúc ở trên xe mỗi lần ăn kẹo cậu đều bóc một viên cho mẹ trước, nhưng giờ bà nội chết ngay trước mặt như thế này, cậu lại không đau thương chút nào.

“Bà nội đã nói rồi, tôi phải trường sinh, mạng của tôi chính là mạng của bà nội và mẹ!” Dường như biểu cảm trên gương mặt đã bán đứng tôi, La Trường Sinh nhìn tôi, gằn từng chữ nói ra.

Mọi người nhất thời không nói nên lời, sắc mặt đều tái nhợt.

Tôi tìm thấy mẹ Trường Sinh ở phòng bên, cũng chỉ là một cái xác.

Nhưng Trường Sinh, cậu bé mới chín tuổi, mặt mày vẫn cứng nhắc như cũ, từ trong nhà mò ra áo liệm, giày liệm và mũ liệm. Một người còn nhỏ đến thế, cậu từng chút một mặc quần áo và mũ cho bà nội và mẹ.

Sau đó cậu nhìn chúng tôi với vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, rồi lại liếc nhìn hai chiếc quan tài bên cửa hông của gian nhà chính.

Viên Sĩ Bình khẽ niệm một tiếng đạo hiệu rồi gọi sư thúc còn đang chửi bới cùng đặt hai người họ vào quan tài.

Mỗi lần nhìn khuôn mặt của Trường Sinh, tôi cứ luôn cảm thấy vẻ bi thương không thể giải thích được, nhưng lại không thể nói nó đến từ đâu.

Vừa định nói gì đó để an ủi cậu thì thấy cậu đã lấy chiếc đèn bão ở cửa nhà xuống, đập mạnh vào tường.

“Thằng nhóc này!” Lão Miêu đau lòng nhìn cậu ta, giậm chân chửi bới.

Nhà gỗ lâu năm, vừa gặp dầu là lửa lập tức bốc lên trời.

“Đồ điên!” Sư thúc bế tôi lên, rồi gọi Viên Sĩ Bình dìu sư phụ tôi chạy ra ngoài.

Lão Miêu xì một tiếng, ôm La Trường Sinh chạy ra ngoài.

Đứng trên chiếc cầu gỗ nhìn căn nhà gỗ bị nhấn chìm bởi ngọn lửa, chiếu rọi những đường tơ đen mà người khác không thể nhìn thấy trong lòng bàn tay tôi, cùng với La Trường Sinh đang mím chặt môi, tôi thế mà lại chỉ thấy buồn ngủ.

“Leng keng! Cứu hỏa đi!”

Người bên kia sông gõ mâm, hét lớn.

Có hai vị trưởng thôn to đầu có mặt ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa vị cán bộ cùng ông cụ của nhà trưởng thôn sau này sẽ đều không có chuyện gì. Có lẽ bà đồng kia chỉ là muốn dẫn chúng tôi tới đó, để tìm một người biết dị thuật không kỳ thị La Trường Sinh chăm sóc cậu mà thôi.

Nhưng lúc ngồi lên xe của sư thúc, lão Miêu lại cãi nhau với sư thúc.

Lão Miêu cho rằng cậu nhóc đó trời sinh mệnh yểu dựa vào việc tá thọ để sống, Diêm Vương sẽ không quan tâm, là chất liệu tốt cho Cổ thuật.

Nhưng sư thúc lại nói cậu ta không thể ở cách tôi quá xa, phải ở lại Hoài Hóa. Sư phụ lại không có thời gian dạy cậu ta, tốt nhất là để cậu ta làm đồ đệ cho ông ấy.

Và nguyên nhân của tất cả những điều này là do hai người họ đã nhìn thấy La Trường Sinh thực hiện Vu thuật lúc ở trên xe, cậu ta dẫn Kim Tàm Cổ từ trong người tôi ra – việc mà lão Miêu nói chỉ có lão mới khống chế được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.