Có rất nhiều bài kiểm tra và nội dung ôn tập cần làm vào cuối kỳ, anh tôi ngày nào cũng nhìn tôi chằm chằm, lúc hắn không đi xe liền ngồi chung xe bus với tôi về nhà, không để lại chút thời gian cá nhân nào cho tôi.
Điện thoại tôi cũng bị hắn thu rồi, không thể nhắn tin cho người khác.
Sau khi tôi kháng nghị, Bách Liên nói: "Cắt đứt tất cả hoạt động xã giao trước khi thi, em thấy chán thì làm hết câu hỏi luyện tập anh chọn ra đi.
"
271.
Mấy ngày nay tôi đều ngủ chung với Bách Liên.
Tôi tưởng ba tôi sẽ thấy hai thằng nhóc to đùng ngủ cùng nhau hàng ngày là sai, không ngờ ổng nghĩ đây là nói lên tình cảm anh em tốt, còn khuyến khích tôi học tập Bách Liên nhiều lên.
Với lại lần trước tôi có lấy bao thuốc của ba tôi, vậy mà ba tôi không để ý, hoá ra ổng mua một lần rất nhiều bao, thiếu một bao này vốn chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng Bách Liên cách 2 3 ngày thì dọn phòng một lần, bao thuốc lá kia đã bị hắn lấy ra rồi.
Tôi cũng không thể nào giải thích được ý nghĩa hành động kia của tôi, chỉ đành nói: "Em muốn thử xem.
"
Bách Liên nói: "Muốn học hút thuốc?"
Tôi nói: "Ba em thích hút như vậy, em chỉ muốn thử xem rốt cuộc là mùi vị gì.
"
Bách Liên rút ra một điếu từ trong bao thuốc, vỗ vỗ vị trí còn trống trên ghế sô pha, gọi tôi qua như gọi chó.
Không biết hắn lấy đâu ra cái bật lửa, tách một cái đã đốt được thuốc.
Lửa sáng lên, đốt giấy thuốc lá màu trắng từng chút một thành màu xám.
Ngón tay thon dài của hắn kẹp điếu thuốc kia, mí mắt sau kính rũ xuống.
Tôi ngây ngẩn nhìn hắn rất quen thuộc cúi đầu, môi mỏng khép lại, im lặng hút một hơi thuốc.
Điếu thuốc cháy rất nhanh, ngọn lửa giữa ngón tay hắn vụt tắt.
Lúc tôi đang muốn nói với hắn "lát nữa em tố cáo anh với mẹ anh," hắn liền giương mắt nhìn về phía tôi, khuỷu tay chống lên lưng ghế sô pha, đột nhiên hôn lên miệng tôi.
Mùi thuốc lá nghẹt thở từ giữa môi hắn cuộn trào vào miệng tôi, kể cả cuống lưỡi tôi cũng bị hun phát đắng.
Bách Liên đè sau gáy tôi, không cho tôi tránh né nụ hôn đầy ý quở trách này của hắn.
Sau khi làn khói cháy qua họng tôi, hắn mới chậm rãi buông tôi ra.
Điếu thuốc trong tay Bách Liên chỉ còn lại một đoạn nhỏ, hắn dập lửa trong gạt tàn của ba tôi xong, mới lên tiếng hỏi tôi: "Thấy vị ngon không?"
Tôi chạy thẳng đến bồn rửa mặt để súc miệng.
Cái mùi này làm người ta khổ sở quá rồi đó người anh em! Vì sao ba tôi lại tiêu lắm tiền để hành hạ bản thân bằng thuốc lá như vậy!
Tôi đờ ra hồi lâu mới tỉnh lại, nói với Bách Liên: "Em có chết cũng không đụng vào cái đồ này nữa.
"
"Mấy hôm trước đọc được quyển sách về giáo dục gia đình," Bách Liên ngồi trên sô pha cười, nói, "Lấy mình làm gương đúng là hiệu quả tốt hơn thật.
"
272.
Hắn đang lừa tôi à! Lấy mình làm gương không phải ý đó!
273.
Truyện Mỹ Thực
Buổi tối lúc đi ngủ, tôi trở mình hỏi anh tôi: "Có phải cuối tuần anh ra đường làm ăn không?"
Bách Liên dựa gối đọc tiếng Anh, không ngẩng đầu nói: "Ra đường làm ăn cái gì?"
"Anh đánh nhau giỏi vậy, cũng không giống hút thuốc lá lần đầu tiên.
" Tôi càng nghĩ càng thấy suy đoán này có lý, "Anh, em thấy anh vẫn nên dừng cương trước vực quay đầu là bờ, sau này làm người tốt đi.
"
Bách Liên nói: "Em nói đúng.
"
Tôi nói: "Em có nên vì việc nước quên tình nhà đi báo cảnh sát không?"
Bách Liên nói: "Anh còn kiêm chức buôn bán người, muốn tìm hiểu chi tiết công việc chút không?"
Tôi lật người về, nói: "Tình lớn hơn pháp, hay là thôi đi vậy.
".