Tin tức này đối với Tiết Vạn Phương mà nói chẳng khác nào đột nhiên nghe thấy bác sĩ tuyên bố mình đã hoài thai khi ngoài năm mươi tuổi, thực sự là đáng kinh ngạc tới giật mình: “Đăng ký kết hôn?”
Có phải là cái mà bà đang nghĩ đến không?
“Đúng vậy, dì Phương.” Tiêu Ảnh rất lễ phép nói: “Lát nữa con sẽ nhờ chồng con mang con đi ra mắt hai vị trưởng bối.”
Nhà họ Chu có mấy vị trưởng bối, điều này đối với người vàng thau lẫn lộn như cậu vẫn rất rõ ràng.
Chỉ thấy mấy người xung quanh không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình ngây dại: “…”
Ngoại trừ Chu Tường đứng ở bên ngoài, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, trách mắng: “Vu Phong, trước mặt dì Phương mà em nói hươu nói vượn gì thế?”
Chu Tường không chờ Tiết Vạn Phương kịp phản ứng lại để giải vây cho Tiêu Ảnh, kéo tay lôi đi về phía tam viện, dường như còn ngại cậu làm mình mất mặt: “Đi.”
Hai gã bảo tiêu vội trả Vượng Lai cho phu nhân, sau đó nhấc rương hành lý của Vu nhị thiếu gia chạy theo hai người.
Tiết Vạn Phương không thể làm gì khác hơn là ôm con chó nhỏ, trơ mắt nhìn đứa con riêng cầm tay bạn… vợ mới, gắn bó keo sơn mà rời đi.
“Nơi này là tam viện.” Chu Tường đi qua thùy hoa môn(1) của tam viện mới buông thanh niên sợ chó kia ra, làm như không có chuyện gì tiếp tục giới thiệu: “Là nhà của tôi, ngoại trừ tôi ra thì rất ít khi có người khác tới đây.”
Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: “Em thích không?”
Nơi này rất đẹp rất khí thế, Tiêu Ảnh đương nhiên là thích, cười với hắn nói: “Vậy anh muốn phân cho em gian phòng nào đây?”
Chu đại công tử thích bổ não liếc mắt nhìn cậu một cái, thầm nói, đúng là một tên ranh ma, rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, lại còn thích giả vờ làm người ngây thơ trong sáng.
“Em cho là em nên ở đâu?”
Muốn hắn nói ra câu gãi đúng chỗ ngứa ư, đừng mơ.
“Em thấy đông sương phòng cũng rất tốt.” Tiêu Ảnh nhìn xung quanh một vòng, nói.
Chu Tường hơi híp mắt, hắn càng tin vào chuyện Tiêu Ảnh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, thế nhưng lúc này hắn chán chơi trò gặp chiêu nào phá giải chiêu đó rồi, trực tiếp nói dứt khoát từng chữ theo nhịp: “Đông sương phòng đã lâu không có người ở, không kịp dọn dẹp, em vào chính phòng ở đi.”
Tiêu Ảnh ngẫm lại thấy cũng đúng, liền nói: “Được thôi, ở nhĩ phòng(2) của chính phòng cũng không tệ lắm.”
Mặc dù nói là tứ hợp viện, thế nhưng nhĩ phòng thời hiện đại thường sẽ được bố trí rất thoải mái, giống như là dùng để làm nơi nghỉ trưa vậy.
Ai ngờ cậu vừa nói xong thì Chu Tường liền dừng bước, vẻ mặt như sắp nổi giông tố mà phải nhẫn nhịn, nghiến răng nói: “Vu Phong, em vừa vừa phải phải thôi.”
Lạt mềm buộc chặt cũng phải có giới hạn.
Nếu như là trước khi đăng ký, Chu Tường tỏ thái độ như vậy với Tiêu Ảnh, thì cậu còn có thể nhường nhịn hắn một chút, thế nhưng bây giờ đã thành vợ chồng với nhau rồi, còn động một tí là nhăn mặt, Tiêu Ảnh nghĩ thầm, chưa biết ai mới là cục cưng đâu.
Lập tức khoanh tay nói: “Ngủ ở nhĩ phòng của anh thì có sao đâu? Anh cũng đừng quên, bây giờ em đã là đối tượng của anh, phòng ngủ của anh thì em cũng ngủ được!”
Sau đó cậu liền thấy thái tử nhà họ Chu bị mình phản pháo lại một phen có thể dùng mắt thường mà thấy sắc mặt hắn đang tốt dần lên: “Em nói đúng.” Rồi hắn nói với bảo tiêu Giáp và Ất ở phía sau: “Đem hành lý của nhị thiếu gia tới phòng tôi xếp quần áo.”
Tiêu Ảnh đứng một bên trộm nghĩ, xem đi, có mấy người đúng là thích bị M, lúc dễ chịu với hắn thì hắn lại không vui, cứ phải cho hắn một bạt tai thì mới nói chuyện nổi.
Hai người trong lòng đều có quỷ, bước vào phòng nghỉ ngơi một lát.
Chỉ thấy hầu gái trong nhà ôm theo hai hộp đựng đồ ăn đi vào, nói là Tiết Vạn Phương phân phó, thuận tiện truyền lời cho Chu lão thái gia, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho thật tốt, ăn xong thì một canh giờ sau tới gặp ông.
Tức là bây giờ không cần qua gặp ngay, Tiêu Ảnh rất vừa lòng.
Hơn nữa hiện tại cậu đang trong tuổi lớn, điểm tâm ăn từ sáng tới giờ đã đói bụng, lại thấy một bàn toàn là đồ ăn nên nói: “Dì Phương của anh thật chu đáo, còn cố ý đưa bữa trưa đến cho chúng ta.”
Chu Tường căn bản không có chú ý, nghe Tiêu Ảnh nói vậy mới nhớ ra mỗi lần về đến nhà là Tiết Vạn Phương cũng đều bắt chuyện với hắn như thế này: “Ừm, dì Phương rất tốt.”
Câu nói này nếu để Tiết Vạn Phương nghe thấy, nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh(3).
Bởi vì bà là người nhìn Chu Tường lớn lên, nhưng mối quan hệ với Chu Tường vẫn luôn lạnh nhạt, từ trước tới nay chưa bao giờ bà chiếm được sự công nhận của hắn.
Chẳng qua Tiết Vạn Phương cũng không cảm thấy đau khổ gì cho cam, bởi vì Chu Tường đối với ai cũng sẽ như vậy.
Sau khi ăn xong hai món điểm tâm nhỏ, Chu Tường dẫn Tiêu Ảnh ôm theo hộp cơm trống không tới nhị viện để ăn trưa cùng hai vị trưởng bối.
Trên đường đi Chu Tường vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng kết quả lại khiến hắn rất thất vọng, con chó Bắc Kinh ngu ngốc kia không biết đã chạy đi đâu chơi, đến cọng lông rụng cũng không thấy.
Chu lão thái gia thấy Tiêu Ảnh trẻ tuổi lại anh tuấn nên hiển nhiên là rất yêu thích, không ngừng kéo tay Tiêu Ảnh nói chuyện: “Nào nào nào, tới chỗ ba nói chuyện đi.”
Tiêu Ảnh nuốt lại chữ bác chưa kịp nói ra, nhanh chóng đổi thành: “Ba.”
Chu Tường đứng gần chỗ cậu cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, trừng Chu lão thái gia, nói: “Cha đưa phí sửa miệng cho người ta chưa? Sao lại bảo cậu ấy gọi là ba rồi?”
Mấu chốt là, hắn chưa chuẩn bị tâm lý tí nào.
“Đây đây đây.” Chu lão thái gia cười ha ha, vội vàng móc bao lì xì đã chuẩn bị kỹ từ trước ra, nhét vào tay “con dâu”: “Nào, nhận lấy, cái này cho con.”
Tiết Vạn Phương đứng một bên cũng nhiệt tình lấy bao lì xì ra: “Nào, đây là lì xì của dì Phương.”
Tiêu Ảnh khom lưng nói cảm ơn: “Cảm ơn ba, cảm ơn dì Phương.”
Sau đó lại vươn tay về phía Chu Tường, biểu tình nghiêm túc nói: “Anh yêu, phí sửa miệng của anh đâu?”
“Phụt…” Chu lão thái gia đang uống trà: “Khụ khụ khụ…” Miếng cẩu lương này bự quá, ông sắp bị nghẹn chết rồi!
“Em…” Sắc mặt Chu Tường đã bán đứng hắn có bao nhiêu bất ngờ, cùng với nội tâm có bao nhiêu hỗn loạn.
“Em cái gì, trên đường trở về em đã sửa miệng rồi nhé.” Tiêu Ảnh giả ngu nói: “Lẽ nào anh không muốn công nhận ư?”
Lúc này Chu lão thái gia và Tiết Vạn Phương đang hóng hớt lại đồng thời nhìn Chu Tường, khó có khi ăn ý mà cùng quở trách Chu Tường: “Tường nhi sao còn chưa chịu đưa?”
Chu Tường mím môi một cái, vừa nhìn Tiêu Ảnh vừa sờ sờ miếng ngọc Quan Âm đeo trên cổ mình, cuối cùng cởi nó xuống mang lên cho Tiêu Ảnh, nói: “Tôi chưa chuẩn bị lì xì, nhưng miếng ngọc này còn đáng giá hơn nó nhiều.”
Chu lão thái gia cùng Tiết Vạn Phương đều hít ngược một hơi, bởi vì miếng ngọc Quan Âm này đâu chỉ đáng giá hơn mấy phong lì xì, mà nó còn là gốc rễ sinh mệnh của Chu Tường.
Bởi vì đây chính là di vật mà mẹ ruột để lại cho hắn.
Hắn đeo trên người đã ba mươi năm, chẳng mấy khi mà tháo nó xuống.
“Cảm ơn.” Tiêu Ảnh thấy miếng ngọc Quan Âm này toàn thân trong suốt, thế nước không giống nhau, hơn nữa bản thân cậu cũng rất thích mấy món ngọc thạch phỉ thúy nên rất cao hứng nhận lấy, lại còn sai sử Chu Tường: “Anh đeo lên cho em đi?”
Bằng không nhận lấy thì cũng không biết nên cầm chỗ nào.
Chu Tường trừng mắt, cứ như hắn chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như thế vậy.
Vì để cho đối phương tiện tay, Tiêu Ảnh còn rất tâm lý mà hơi thấp người xuống, thúc giục hắn: “Nhanh lên nhanh lên, ngồi xổm như vậy rất khó chịu.”
Hầy.
Tiết Vạn Phương trộm thở dài một hơi, đồng thời còn cảm thấy may mắn vì anh em Thẩm Mộ Ngôn không biết hôm nay Vu nhị thiếu gia sẽ đến, cho nên hai đứa nó đều đi làm.
Nhưng sau đó bà lại lo lắng ngay, nếu Thẩm Mộ Ngôn buổi chiều trở về không chỉ phát hiện Chu Tường mang theo Vu nhị thiếu gia, mà còn đăng ký kết hôn với cậu ta, thì có chịu nổi hay không?
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong Chu lão thái gia cũng không giữ bọn họ lại nói chuyện mà tống cổ về tam viện nghỉ ngơi, có chuyện gì để sau hẵng bàn.
Tiêu Ảnh thích nhất là mẫu trưởng bối văn minh thế này, cậu đột nhiên cảm thấy gả cho Chu Tường cũng không phải chuyện gì quá khổ sở.
Tiêu Ảnh trở lại tam viện nằm nghiêng trên giường của Chu Tường, móc hai bao lì xì đỏ rực ra, cứ như đứa trẻ mà lật qua lật lại chúng, sau đó mới ôm lòng mong đợi mà mở ra.
Chu Tường ngồi ở cách vách cầm quyển sách trên tay, kì thật ánh mắt đã sớm trôi dạt lên trên người cậu vợ mới rồi.
Chỉ thấy đối phương cười tủm tỉm mà mở bao lì xì ra, nhìn thấy một xấp tiền giấy thật dày, lông mày liền nhướng cao lên, trên mặt tràn đầy sung sướng.
Lúc mở phong thứ hai ra cũng như vậy.
Chu Tường yên lặng buông sách xuống, lục tung phòng lên tìm một chiếc hồng bao, bỏ vào trong đó chút tiền, sau đó vác cái mặt bất cần đời đưa cho cậu: “Bổ sung.”
“Hả?” Tiêu Ảnh thấy bao lì xì thì sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ miếng ngọc Quan Âm trên cổ nói: “Không phải anh đã cho em rồi sao?”
Chu Tường nghiêm mặt: “Đó là phần của mẹ tôi, còn đây mới là phần tôi.”
Tiêu Ảnh như nghĩ tới điều gì, cậu im lặng một lúc lâu rồi vươn tay nhận lấy bao lì xì: “Anh cho em bao nhiêu tiền thế?”
Chu đại tổng tài vốn tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn, nào ngờ lại chỉ thấy cậu vợ cử chỉ không tao nhã, nói chuyện cũng không văn minh, thầm nói với người mẹ đang ở trên trời cao, thật xin lỗi, con trai bất hiếu, lấy phải đứa con dâu không ra gì cho mẹ.
“Một, hai, ba, bốn…” Tiêu Ảnh đếm đếm, áng chừng được 999 đồng tiền, vì thế chỉnh cho chẵn tiền rồi thu lấy, còn tiền lẻ trả lại Chu Tường: “Này, cho anh mấy xu thừa.”
Chu Tường đen mặt: “…”
Lại nghe Tiêu Ảnh nói: “Anh cho em 999 đồng, em trả lại cho anh 99 đồng, có ý tứ cả đấy(4).”
Chu Tường phải chậm rãi tiêu hóa mấy câu này mới hiểu ra, lỗ tai hơi hồng lên, 99 đồng tiền nắm trong tay dường như khiến hắn bị bỏng, sau đó quay đầu tìm túi đựng văn kiện loại nhỏ bỏ tiền vào.
“Anh đang làm gì vậy?” Tiêu Ảnh từ trên giường bò tới, tò mò nhìn thái tử nhà họ Chu mở tủ sắt ra rồi bỏ một cái túi văn kiện vào.
Chẳng lẽ là tài liệu cơ mật của công ty?
Tiêu Ảnh thức thời thu hồi ánh mắt, tiếp tục đếm bao lì xì.
“Em ấy thích đếm tiền…” Chu Tường ghi chú vào sổ công tác một câu không đầu không đuôi, sau đó lắc lắc đầu, tập trung tinh thần xử lí công việc.
********
Chú thích:
(1) Thùy hoa môn: Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
(2) Nhĩ phòng: Nhĩ trong tiếng Trung có nghĩa là tai, chỉ thiết kế kiến trúc truyền thống của Trung Quốc ở bên cạnh phòng chính thêm một phòng nhỏ, độ cao và thể tích nhỏ hơn chính phòng giống như hai bên tai của chính phòng.
(3) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
(4) 999: Số 9 đọc là /jiǔ/, đồng âm với chữ cửu trong “vĩnh cửu”, con số này tượng trưng cho sự bền vững và dài lâu.