Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 10



Edit: Mai

Dáng người thiếu niên thon dài, còn thêm cả một gương mặt đủ để cho thiếu nữ hoài xuân vừa nhìn thấy là đỏ mặt tai hồng, nhưng những lời từ miệng cậu nói ra lại làm cho người khác phải nổi giận đùng đùng.

“Mẹ mày giỡn mặt với tao à.” Lúc này Mã Hạo cũng nổi giận.

Nếu điều kiện thắng làm cho người ta điên cuồng động lòng, thì điều kiện thua lại làm cho người ta mất hết mặt mũi.

Thẩm Chấp cũng không thèm để ý tới sự tức giận của đối phương, lạnh nhạt hỏi: “Dám cược không?”

Khi nói chuyện, cậu lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra, hai ngón tay thon hai kẹp tờ giấy mỏng giơ giữa không trung.

“Mười vạn ở đây.”

Mã Hạo không tự chủ được nuốt nước miếng, cái này quá mê người, gã ta vốn dĩ cũng chỉ là một tên đua xe máy có tay nghề tốt một chút, lúc trước cũng từng đua xe kiếm tiền với người ta.

Nhưng lúc đó tiền cược cũng không lớn, tên Thẩm Chấp đối diện này quả thật giống như lời đồn, là một phú nhị đại siêu cấp.

Bằng không một học sinh trung học sao có thể lấy ra mười vạn ngay được.

“Anh yêu, anh cược không?” Cô gái đứng bên cạnh gã ta nũng nịu hỏi.

Đừng nói Mã Hạo động lòng, ngay cả bạn gái gã ta khi nhìn thấy chi phiếu Thẩm Chấp cầm trong tay, cũng hận không thể kêu Mã Hạo đồng ý ngay lập tức.

Cô ta tham lam nhìn tấm phiếu, sau đó ánh mắt lại rơi trên gương mặt Thẩm Chấp, tham lam nhìn vài lần. Phải nói kiểu thiếu niên này đúng dạng làm người ta động lòng nhất.

Kiêu căng đẹp trai, có dáng người, lại còn là con nhà giàu.

Cô ta có chút không nỡ thu hồi tầm mắt, cô ta cũng tự mình hiểu lấy biết kiểu con nhà giàu như vậy chướng mắt chính mình.

Người như cậu, cho dù thích thì cũng thích kiểu…

Cô ta nhìn Kỷ Nhiễm đang đội mũ bảo hiểm trên đầu, vừa rồi trong nháy mắt Kỷ Nhiễm lấy nón xuống lộ ra khuôn mặt, cho dù cô ta là nữ cũng không rời mắt được.

Rốt cục Mã Hạo cũng mở miệng nói: “Được, tao cá cược với mày.”

Gã ta vừa nói xong, lại nói thêm: “Nhưng quy định do tao đặt ra.”

Thẩm Chấp như cười như không nhìn anh ta, vẫn không phản đối.

Mã Hạo nói: “Cho hai người cắm hai lá cờ trước cửa chùa Lạc Hà, chúng ta mỗi người đều chở theo em gái xuất phát, ai cầm cờ quay lại trước, người đó thắng.”

Mã Hạo nói vậy cũng có lòng riêng, trước cửa chùa Lạc Hà có mấy chục bậc thang.

Ngộ nhỡ gã ta chạy chậm hơn Thẩm Chấp, đến lúc đó chờ hai cô gái leo bậc thang lấy cờ, nói không chừng vẫn còn có thể xoay chuyển cục diện.

Mã Hạo nhìn thoáng qua Kỷ Nhiễm, cho dù đang mặc đồng phục rộng thùng thình dáng người cô vẫn nhỏ nhắn mảnh mai như cũ, ống quần nhìn trống không, có cảm giác suy nhược.

Vừa nhìn biết ngay cô gái này sẽ kéo chân sau người khác, Mã Hạo cảm thấy tùy tiện chọn một đứa bên này cũng có thể thắng được.

Từ Nhất Hàng nghe vậy lập tức nhíu mày, thấp giọng bàn luận.

“Cửa chùa Lạc Hà có mấy chục bậc thang đó.” Từ Nhất Hàng đã từng đi theo mẹ tới chùa kia.

Trần Tùng: “Tên này đúng xảo trá, nó sợ mình đua không lại anh Chấp, cho nên để mấy đứa con gái bên đó thắng Kỷ Nhiễm.”

Vì thế mấy người lại không nhịn được nhìn qua Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm đã sớm đẩy kính trong suốt trên nón bảo hiểm lên, vốn dĩ cô muốn lấy cái nón xuống kết quả Thẩm Chấp lại đè một tay lên đầu cô, cô hoàn toàn không lấy xuống được.

Thẩm Chấp nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Muốn đi không?”

Kỷ Nhiễm thở dài trong lòng, trừ phi bây giờ bên họ xuất hiện thêm một đứa con gái nữa để thay đổi, hoặc họ đổi cách khác bằng không bên này chỉ có một đứa con gái, khẳng định cô phải đi rồi.

Trước khi gật đầu, Kỷ Nhiễm vẫn nhìn Hạ Giang Minh không nói lời nào, khẽ nói: “Cậu luôn bị gã ta bắt nạt sao?”

Thật ra ấn tượng của cô với Hạ Giang Minh không tệ, ngoại trừ việc ở trường cậu ta nói nhiều rồi trong giờ học cũng thích nói chuyện không học tập nghiêm túc nhưng trước giờ cậu ta chưa từng bặt nạt bạn học.

Chỉ là một tên nhóc có chút bất cần đời thôi.

Kỷ Nhiễm không ngờ cậu ta lại bị đám người kia bắt nạt liên tục ba năm.

Trên mặt Hạ Giang Minh bỗng nhiên đỏ lên, hơi lúng túng. Dù sao một đứa con trai mà lại bị người khác bắt nạt, thực sự rất mất mặt, huống chi cậu còn bị bắt nạt ba năm liền.

Kỷ Nhiễm thấy nét mặt của cậu ta, lập tức khẽ nói: “Không phải do cậu sai.”

“Là họ hư hỏng.” Giọng Kỷ Nhiễm hơi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn qua đối phương, bên kia vẫn luôn nhả khói, đã xả không ít tàn thuốc vào bình nước trống.

Không ai mà không phải chịu trách nhiệm về hành vi mình đã làm.

Cô quay đầu nhìn sang Thẩm Chấp, nghiêm túc nói: “Cậu chở tớ đi, tớ sẽ không kéo chân sau cậu đâu.”

Thẩm Chấp không ngờ cô đồng ý dứt khoát như vậy, rõ ràng bình thường luôn thể hiện bộ dáng hận không thể cách xa cậu càng xa càng tốt nhưng giờ phút này lại gật đầu đồng ý không chút do dự nào.

Chỉ bởi vì muốn đòi lại công bằng cho Hạ Giang Minh.

Đột nhiên lòng cậu mềm mại đến rối tinh rối mù.

Cô gái này thật ngoan.

Chỉ chốc lát sau Hạ Giang Minh đã lấy nón trên xe cầm tới, đây là do lúc trước Thẩm Chấp để trên xe cậu, không ngờ hôm nay đúng lúc cần dùng.

Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp cầm một cái nón màu đen đến, nhìn giống như áo giáp của chiến sĩ vậy.

Trước khi lên xe Thẩm Chấp kiểm tra lại nón bảo hiểm cho cô lần thứ hai, cực kỳ nghiêm túc.

Sau khi kiểm tra lại xong cậu hơi cong eo xuống nhìn cô, hỏi khẽ: “Cậu có sợ không?”

“Không sợ.” Kỷ Nhiễm lắc đầu.

Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện có liên quan đến Thẩm Chấp đời trước, anh vẫn luôn được chú ý thế nên Kỷ Nhiễm nghe được không ít chuyện của anh. Ví dụ như anh thích xe máy rồi còn từng tham gia thi đấu trận đua xe nghiệp dư, thậm chí còn thắng giành được quán quân.

Lúc đó đồng nghiệp nữ cùng công ty biết được, mấy cô ấy đều nói muốn ngồi sau xe máy anh.

Bây giờ tự nhiên Kỷ Nhiễm nhớ tới chuyện này.

Thẩm Chấp, anh rất lợi hại.

Kỷ Nhiễm nhìn cậu, trong mắt như phát sáng: “Thẩm Chấp, cậu sẽ thắng, tớ tin cậu.”

Cô rất muốn nói cho Thẩm Chấp nghe, cậu của sau này sẽ lợi hại hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

Cho nên cậu sẽ thắng, không cần lo lắng.

Dưới ánh nắng chiều bên chân núi, rừng rậm trên núi thổi qua một cơn gió, tạo nên tầng tầng lớp lớp. Cơn gió này giống như thổi vào lòng cậu, làm trái tim cậu gợn sóng.

Cậu ngẩng đầu lên, không dám nhìn vào mắt cô.

Cậu sợ chính mình sẽ không nhịn được…

“Được, tớ đưa cậu giành chiến thắng.” Giọng nói kiên định thiếu niên vang vọng dưới chân núi.

Kỷ Nhiễm lên xe xong, Thẩm Chấp vừa định kêu cô ngồi gần mình một chút nhưng mà một giây sau cánh tay cô gái nhỏ đã nhẹ nhàng vòng lên.

Quấn một vòng trên eo cậu.

Thẩm Chấp không nhịn được mà cúi đầu nhìn, cô mặc áo T-shirt ngắn tay, cánh tay tuyết trắng lộ ra bên ngoài kia đang ôm chặt eo cậu.

Mẹ nó sao chịu được.

*

Tiếng còi vang lên, hai chiếc xe máy như mũi tên rời khỏi dây cung bay nhanh về phía trước. Lần này Kỹ Nhiễm ôm chặt vòng eo tuy gầy nhưng mạnh mẽ của thiếu niên, tốc độ cậu chạy quá nhanh, nhanh đến mức làm người ta nơm nớp lo sợ.

Ở khúc đường bằng phẳng lúc đầu Kỷ Nhiễm còn có thể mở mắt ra nhìn nhưng lúc qua khúc cua thứ nhất cậu liền hạ thấp người, cả xe đều nghiêng về một bên.

Đương nhiên Kỷ Nhiễm cũng từng xem qua trận đua xe máy, biết kỹ xảo hạ thấp nghiêng người như vậy vì chống đỡ trọng lực khúc cua.

Thao tác hạ người nghiêng xe này người bình thường hoàn toàn không làm nổi.

May mà Thẩm Chấp còn nhớ tới phía sau có Kỷ Nhiễm, lúc nghiêng xe cũng không nghiêng quá mức.

Mặc dù như vậy Kỷ Nhiễm vẫn có cảm giác cả người mình sắp bị bay ra ngoài vì vậy hai cánh tay cô càng dùng sức ôm chặt eo Thẩm Chấp.

Cô cắn chặt môi, sợ kêu ra tiếng quấy rầy cậu lái xe.

Khúc cua trên đường núi Lạc Anh rất nhiều hơn nữa độ cong còn khác nhau. Điều duy nhất giống nhau là chỗ cua đều kiểu một bên vách núi còn một bên khác là khe núi cực sâu, vô ý một chút thì hai người đều té xuống.

Cho dù Kỷ Nhiễm nhắm mắt lại vẫn có thể nghe được tiếng gió mạnh mẽ bên tai.

Cả người Kỷ Nhiễm đều dựa lên người cậu, giờ khắc này giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài chỉ còn lại có hai người cô và cậu.

Tính mạng trói chung một chỗ.

Không biết qua bao lâu Thẩm Chấp vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Phía trước là chùa Lạc Hà rồi, cậu chuẩn bị sẵn sàng nhé.”

“Được.” Kỷ Nhiễm sợ cậu không nghe được tiếng mình nói nên lớn tiếng trả lời.

Thẩm Chấp nghe tiếng kêu vang dội của cô gái, so với kiểu bình thường cô luôn  ngọt ngào mềm mại thì cứ như hai người vậy, không nhịn được bật cười.

Mấy phút đồng hồ sau xe máy Thẩm Chấp dừng ở bậc thang dưới cùng.

Trong nháy mắt cậu dừng xe lại Kỷ Nhiễm leo từ trên xe xuống, lúc dẫm chân lên đất cô mới phát hiện chân mình mềm nhũn, chân dẫm trên đất cứ như dẫm lên bông vậy.

Kỷ Nhiễm buộc chính mình liều mạng chạy lên bậc thang, phía trước cửa chùa Lạc Hà có một bậc thang cao nhất, hai lá cờ màu đỏ được cắm ở đây.

Thẩm Chấp ngồi trên xe nhìn bóng dáng mảnh mai của cô đang ra sức chạy dưới ánh trời chiều.

Rốt cục lúc Kỷ Nhiễm chạy tới nơi thì xe máy phía sau cũng tới. Mã Hạo dừng xe, lập tức thúc giục cô gái tóc hồng gã ta chở theo: “Nhanh đi lấy cờ đi mẹ nó đừng lề mề nữa.”

Cô gái kia xuống xe, chạy lên bậc thang.

Tốc độ cô gái tóc hồng không chậm nhưng lúc trước Thẩm Chấp thắng quá nhiều thời gian thế cho nên lúc Kỷ Nhiễm cầm cờ chạy xuống cô gái tóc hồng mới chạy lên trên.

Hai người gặp nhau ở giữa đoạn bậc thang, bậc thang này cực lớn do có để một bảo đĩnh nên mới làm lớn như vậy.

Lúc Kỷ Nhiễm đi qua người cô gái kia, cô không ngờ đối phương lại có thể đập chậu cướp hoa đưa tay muốn cướp cờ mà cô đã lấy được.

May mà Kỷ Nhiễm phản ứng nhanh, cầm chặt lá cờ nhỏ mình đã lấy, nổi giận nói: “Thả ra.”

“Chưa nói không thể cướp mà, cô cho rằng tôi ngu à.” Cô gái tóc hồng không buông tay khỏi cờ, muốn cứng rắn đoạt lấy.

Hai tên con trai bên dưới thì có phản ứng khác nhau, Thẩm Chấp nhíu mày nhìn Kỷ Nhiễm đang cố gắng giữ lá cờ mà Mã Hạo đứng một bên lại hưng phấn kêu: “Đúng vậy, cướp của cô ta, cướp nhanh lên.”

Mã Hạo cũng không nghĩ tới cô gái gã ta mang đến lại thông minh như vậy.

Kỷ Nhiễm lạnh giọng: “Không thả ra chứ gì.”

Đối phương không những không nghe lại còn dùng sức để cướp.

Kỷ Nhiễm thờ ơ nhìn cô ta rồi sau một giây đập đầu về phía đối diện.

Kỷ Nhiễm đội nón bảo hiểm còn đối phương thì không đội, vì vậy lúc cô đập qua vang lên một tiếng cốp, cô gái tóc hồng bị cô đụng phải lui vài bước.

Bản thân Kỷ Nhiễm cũng không tốt hơn chỗ nào, cô cảm thấy đầu cô kêu lên ong ong.

“Đồ của tôi mà cũng dám cướp.” Kỷ Nhiễm nhìn chằm chằm cô ta: “Cha mẹ cô không dạy cô chuyện không được cướp đồ của người khác sao?”

Cô sợ cô gái tóc hồng kia lại cướp tiếp, lần thứ hai nắm vai đối phương đá một cước vào đầu gối cô ta, cô gái tóc hồng kia kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất.

Lúc cô cúi đầu nhìn đối phương, cô gái tóc hồng cho rằng cô muốn đánh tiếp vừa bò vừa hoảng sợ nói: “Tôi không cướp, không dám, không dám nữa.”

Cô ta sợ Kỷ Nhiễm lại đánh mình, thật sự sợ.

Kỷ Nhiễm không muốn lãng phí thời gian dây dưa với cô ta nữa, cầm cờ đi thẳng xuống.

Chờ đến khi Kỷ Nhiễm đi đến bậc thang cuối cùng, Thẩm Chấp đưa tay ra giữa không trung, Kỷ Nhiễm nắm lấy tay cậu mượn lực ngồi lên xe lần nữa.

“Tớ lấy được rồi, chúng ta đi thôi.” Kỷ Nhiễm thúc giục.

Thẩm Chấp nghe thấy giọng nói hưng phấn của cô không nhịn được nở nụ cười, thấp giọng nói: “Ôm lấy tớ.”

Cậu vừa nói xong cô gái phía sau đã ôm lấy eo cậu, thật ngoan ngoãn nghe lời, nắm chắc được cậu rồi.

Sau đó tiếng xe máy khởi động lần hai vang vọng từ phía chân trời, xe của Thẩm Chấp rời đi, Mã Hạo đứng một bên rốt cục không nhịn được tức giận mắng cô gái tóc hồng.

Lúc Thẩm Chấp quay lại chỗ ban đầu, Từ Nhất Hàng, Trần Tùng hưng phấn lôi kéo Hạ Giang minh kêu lên: “Là anh Chấp, bọn họ về trước rồi.”

Xe máy màu đen xuất hiện phía chân trời, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại bóng dáng mơ hồ.

“Thắng, chúng ta thắng rồi.” Thẩm Chấp dừng xe lại trong tiếng gào thét hưng phấn của mọi người.

Lúc Kỷ Nhiễm xuống xe nhét lá cờ nhỏ vào tay Hạ Giang Minh, giọng có chút run rẩy nói: “Chúng tớ lấy nó về rồi, chúng ta thắng.”

Hạ Giang Minh cúi đầu nhìn cây cờ nhỏ trước mặt đột nhiên có chút xúc động muốn khóc.

Ngược lại Thẩm Chấp đứng một bên đưa tay kéo Kỷ Nhiễm qua. Cậu đưa tay cởi nón bảo hiểm trên đầu Kỷ Nhiễm xuống nhìn chằm chằm trán cô rất lâu, mới hỏi: “Đụng có đau không?”

Kỷ Nhiễm hơi giật mình, có chút không hiểu.

Tới khi Thẩm Chấp nhìn chằm chằm trán cô Kỷ Nhiễm mới hiểu được cậu đang nói chuyện mình đụng đầu với cô gái kia.

Cô lắc đầu, “Không đau, đầu tớ cứng thư thép ấy, cô ta mới bị đau.”

Kỷ Nhiễm nhớ tới bộ dáng đối phương bị cô đụng vào phải lui về sau, thật ra cô cũng có chút choáng, dù sao cũng đội cái mũ lớn như vậy nhưng hiển nhiên đối phương bị thảm hơn cô.

Cho nên Kỷ Nhiễm cười rất vui vẻ, ánh mắt sáng ngời lấp lánh chói mắt.

Mãi tới khi tay Thẩm Chấp để lên trán cô, nhẹ nhàng xoa, giọng bé tới mức không nghe được: “Ngu ngốc.”

Rõ ràng không phải chuyện của mình nhưng lại liều mạng cố gắng như vậy, đúng là đứa ngốc.

Nhưng mà giọng anh rất nhẹ, dường như chỉ có cơn gió trong rừng núi này mới nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.