Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 124: Kẻ si tình



Translator: Nguyetmai

Lời nói của Thương Hư Phủ Quân không thể nghi ngờ là đã chọc giận tám vị tiên nhân. Sắc mặt họ trở nên giận dữ, quát vào mặt Thương Hư Phủ Quân: "Thương Hư, điều lệnh của tam giới đã từng có quy định rõ ràng rằng tất cả thế lực của âm phủ đều không thể tiến vào dương thế, lại càng không được tiếp xúc với nhân tộc chốn trần gian. Nếu ngươi đã từng dùng âm phù để lên dương gian thì đã vi phạm điều lệnh của tam giới rồi. Thiên giới thân là nơi đã lập ra điều lệnh tam giới, tại sao lại không thể bắt giữ ngươi?"

Thương Hư cười thờ ơ: "Ta thật sự thấy lạ, nếu các ngươi đã sợ nhân gian giới lại trỗi dậy thêm lần nữa thì tại sao không dứt khoát tiêu diệu họ đi mà còn lập ra điều lệnh tam giới làm gì? Thật là một đám dối trá!"

"Ngươi… Chẳng lẽ ngươi muốn khơi mào chiến tranh giữa tiên giới và âm phủ sao?"

"Lời này là do ta nói, liên quan gì tới âm phủ chúng ta? Ta chỉ chướng mắt lũ người ra vẻ đạo mạo các ngươi mà thôi. Không phải là muốn bắt ta sao? Cứ thử xem nào!"

Thương Hư lơ lửng trong không trung, hờ hững nhìn tám vị tiên nhân.

Sau khi bị khiêu khích bằng lời nói mấy lần, cuối cùng tám vị tiên nhân đến từ phương xa không thể nhịn được nữa. Họ hợp lực giơ tay kháp quyết, từng thanh tiên kiếm màu lam hiện lên trong không trung.

"Trảm Ma Trận - Đồ."

Trận pháp chợt khuếch trương, vô số thanh tiên kiếm màu lam rải rác trong thiên địa bắt đầu chồng lên nhau, hình thành một thanh cự kiếm màu lam. Tám vị tiên nhân cùng đứng đằng sau thanh cự kiếm màu lam, dùng sức đẩy nó ra đằng trước, đè lên đỉnh đầu của Thương Hư Phủ Quân.

Đối mặt với sự trấn áp cường thế của các tiên nhân, Thương Hư Phủ Quân không hề hoảng sợ. Tay phải của hắn ta lắc nhẹ một cái, một thanh trường đao cổ xưa chậm rãi xuất hiện, sau đó hắn ta nghiêng người chém mạnh ra đằng trước.

Một tia đao quang dài mấy trăm mét xông lên trời, lập tức va chạp với cự kiếm màu lam.

Cả bầu trời nhất thời sáng như ban ngày. Năng lượng tản ra từ cú va chạm đó biến thành từng vòng gợn sóng khuếch tán ra chung quanh.

"Thương Hư, ngươi cũng dám ra tay với chúng ta! Ngươi thật sự muốn khơi mào cuộc chiến giữa hai giới ư?"

"Ta đã nói rồi, ta chính là ta, không liên quan tới âm phủ!"

"Ầm!" Lúc này bầu trời chợt vang lên một tiếng nổ, cự kiếm màu lam xé rách đao quang rồi lại hạ xuống.

Thanh trường đao cổ xưa trong tay Thương Hư cũng lại chém lên trên trời.

Đao khí màu tím xông lên trên cao thật nhanh, đồng thời còn không ngừng hấp thụ linh khí trong thiên địa để ngưng kết và khuếch trương, khí thế dâng cao, lại va chạm với cự kiếm màu lam. Thế tấn công của tám vị tiên nhân lại bị ngăn cản.

Đúng lúc này, từng bóng người bay lên không trung từ trên mặt đất.

"Thưa vương, thuộc hạ Nhật Ảnh đến trợ giúp!"

"Thưa vương, thuộc hạ Phân Thủy đến trợ giúp!"

"Thưa vương, thuộc hạ Ngạc Long đến trợ giúp!"



Những người đó bay lên không trung rồi đến bên cạnh Thương Hư, nhìn tám vị tiên nhân bằng ánh mắt phẫn nộ.

Thấy vậy, tám vị tiên nhân đều thay đổi sắc mặt.

Họ vốn tưởng rằng Thương Hư sẽ ngoan ngoãn đi theo họ trở về, chẳng qua họ không ngờ rằng hắn ta lại dám ra tay chống cự.

Nếu chỉ mình Thương Hư thì họ không hề e ngại. Nhưng nếu những Quỷ Vương Quỷ Tướng khác liên hợp với Thương Hư thì chắc chắn rằng họ sẽ không thể chiến thắng được.

"Trận chiến này không liên quan tới các ngươi. Lui ra đi!" Thương Hư lia mắt nhìn đám cấp dưới, tuy trong lòng vui mừng, nhưng vẫn nói bằng giọng kiên định.

"Vương…"

"Ta bảo các ngươi lui ra! Nghe không hiểu sao?" Sắc mặt Thương Hư trở nên lạnh lẽo.

Thương Hư trông coi đất Thương Hư hơn mười vạn năm, giờ khắc này khí tức khủng bố trên người hắn ta tản ra khiến những Quỷ Vương, Quỷ Tướng này đều run bắn cả người.

"Lui xuống đi! Trận chiến này là cuộc so đấu giữa kẻ phản bội âm phủ và tiên nhân, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn làm tội đồ của âm phủ sao?"

Nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của đám cấp dưới, Thương Hư vung tay lên đập một phát, cả đám Quỷ Vương Quỷ Tướng đều bị đập rơi xuống dưới.

Sau khi làm xong, Thương Hư quay đầu lại nhìn lên bầu trời.

"Ta đã sớm ngứa mắt các ngươi rồi. Hôm nay đúng dịp, để ta xem thử rốt cuộc tiên nhân các ngươi có năng lực gì!"

Nói rồi, xung quanh Thương Hư hiện lên một lớp năng lượng màu tím, quần áo trên người hắn ta cũng bị năng lượng này ăn mòn. Sau đó năng lượng màu tím dần ngưng kết thành thật, biến thành một bộ tử kim chiến giáp.

"Kẻ cuồng vọng, bó tay chịu trói đi!" Biết Thương Hư quyết tâm sống mái với họ, tám vị tiên nhân đều thay đổi sắc mặt, cự kiếm màu lam chợt sáng ngời rồi đè mạnh xuống dưới.

Đối mặt với kiếm quang trận, Thương Hư đứng lơ lửng trong không trung, tay phải cầm chặt trường đao cổ xưa, lập tức nghênh đón cự kiếm màu lam.

"Ầm!" Dòng khí khổng lồ quét qua không trung trên điện Phủ Quân.

"Phá!" Mái tóc dài của Thương Hư tung bay, vẻ mặt tràn đầy kiên quyết, giơ trường đao lên trên.

Trên thân cự kiếm màu lam lập tức xuất hiện mấy vết nứt, hơn nữa vẫn đang tiếp tục lan rộng ra xung quanh.

"Rắc… Ầm!"

Một đám mây hình nấm ngưng kết trong không trung. Thương Hư và tám vị tiên nhân đồng thời bị ngã ngửa ra sau.

"Tiên nhân? Cũng chỉ đến thế mà thôi." Sau khi đứng vững lại, Thương Hư chỉ trường đao về phía tám vị tiên nhân rồi nói với vẻ châm biếm.

"Ngươi…" Sắc mặt tám vị tiên nhân vô cùng khó coi. Rõ ràng là họ đã đánh giá sai thực lực của Thương Hư rồi. Nhưng nếu cứ thế mà về thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo mất. Ngay tại lúc họ đang định ra tay thêm lần nữa thì một bàn tay màu vàng khổng lồ hiện lên trên vòm trời rồi chậm rãi ấn xuống.

Áp lực khổng lồ bùng nổ vào giờ khắc này khiến ngay cả Quỷ Tướng, Quỷ Vương đứng trên mặt đất cũng khó lòng chống cự, bị đẩy văng ra ngoài.

"Thiên Tôn!" Tám vị tiên nhân đồng thời xoay người rồi hành lễ về phía bầu trời.

Bàn tay khổng lồ này cùng với uy thế thiên địa của nó trấn áp tất cả như một ngọn núi cao.

Thấy bàn tay màu vàng khổng lồ đó, sắc mặt Thương Hư trở nên rất khó coi. Hắn ta không ngờ rằng ngay cả Thiên Tôn cũng xuất hiện chỉ vì bắt giữ bản thân mình.

"Phá cho ta!" Trường đao cổ xưa lại vung lên nghênh đón.

"Rắc!" Trong khoảnh khắc trường đao cổ xưa va chạm với bàn tay khổng lồ màu vàng, nó lập tức vỡ toang thành từng mảnh nhỏ rồi văng tứ tung. Còn Thương Hư thì phun ra một búng máu tươi, tử kim chiến giáp trên người hắn ta rạn nứt, thân hình rơi xuống, va chạm vào mặt đất thật mạnh.

"Ngu muội hết sức! Ta ban cho ngươi được chết!"

Một tiếng quát lớn vang lên trên bầu trời, sau đó bàn tay khổng lồ màu vàng hạ xuống càng nhanh hơn, không gian bên dưới đã bắt đầu vặn vẹo biến hình dưới sức ép đáng sợ đó.

Ánh mắt Thương Hư lộ vẻ không cam lòng. Hắn ta giãy giụa muốn phản kháng, nhưng bàn tay khổng lồ màu vàng đã bao phủ không gian trong phạm vi mấy dặm. Dưới sự trấn áp của bàn tay đó, hắn ta hoàn toàn không thể động đậy dù chỉ một chút.

Hắn ta mưu đồ suốt vạn năm vì chuyện này, nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng dáng vẻ này. Thương Hư nằm trên mặt đất nhìn bàn tay khổng lồ màu vàng trên trời, cười tự giễu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Sắp chết rồi à?

Lúc này, trong đầu hắn ta chợt hiện lên hình bóng của cô gái ấy, khiến hắn ta không khỏi nở nụ cười cay đắng.

Thuở ấy đất Thương Hư còn chưa được gọi là Thương Hư, mà tên là đất Uyên Hư. Và hắn ta cũng không phải là Thương Hư Phủ Quân mà chỉ là một thiếu niên lang quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ mà thôi.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở núi Bảo Tháp của vùng đất Uyên Hư. Khi đó nàng ăn mặc rách rưới, một mình run rẩy trốn trong hốc cây, quan sát thế giới này bằng ánh mắt xa lạ.

Thương Hư bất ngờ gặp nàng, vì lòng đồng tình nên đã cho nàng một ít thức ăn. Nhưng không ngờ rằng từ đó về sau cô bé ấy cứ bám chặt lấy hắn ta, không thể đuổi đi được.

Nàng nói với Thương Hư rằng tên mình là Tiên Khả, đến từ thiên giới. Bởi vì mỗi ngày đều bị cha mẹ bắt ép phải tu luyện nên nàng thật sự không thể chịu nổi nữa, bèn lén lút vượt qua cánh cửa thông linh giữa thiên giới và âm phủ, đến nơi đây một mình.

Không ngờ nàng lại rơi xuống núi Bảo Tháp khắp nơi là dã thú này. Bởi vì bản thân nàng chưa bao giờ tu luyện đàng hoàng, thực lực rất thấp nên chỉ có thể trốn trong hốc cây để bảo vệ mình.

Lúc ấy Tiên Khả là một thiếu nữ ngây ngô vô tri, ngay cả sói cũng không đánh lại. Từ khi rơi xuống núi Bảo Tháp, nàng hầu như chỉ trốn trong góc nhỏ này, thấy dã thú nào mà mình có thể chiến thắng thì ra ngoài đánh một trận, không đánh lại thì chạy trốn. Nếu không phải đúng lúc gặp Thương Hư thì Tiên Khả cho rằng có lẽ mình sẽ chết đói ở đó mất.

Nhưng một lần gặp gỡ, lại trở thành tình duyên dây dưa suốt mười vạn năm.

Hắn ta giữ kín bí mật đến từ thiên giới cho Tiên Khả. Mà trong quá trình tiếp xúc, Tiên Khả cũng dần yêu phải chàng trai đam mê tu luyện ấy.

Trưởng thành, ràng buộc, hạt giống tình cảm dần nảy sinh trong lòng hai người, rồi lớn lên một cách khỏe mạnh.

Nhưng khi đó Thương Hư không chịu thừa nhận tình cảm ấy. Trong mắt hắn ta, tu luyện quan trọng hơn tất cả mọi thứ, hoàn toàn ngó lơ mấy lần tỏ tình của Tiên Khả, thậm chí là từ chối một cách lạnh lùng.

Mối quan hệ của hai người xảy ra thay đổi bắt nguồn từ trong một lần chiêu mộ binh lính của quân Uyên Vương, Thương Hư đã chọc giận một đứa con của Quỷ Vương khiến hắn ta bị đánh gần chết, suýt nữa mất mạng.

Cũng chính là lần đó đã khiến Thương Hư càng vững tin vào tầm quan trọng của thực lực. Hắn ta muốn tăng cường thực lực, muốn thay đổi vận mệnh yếu ớt của mình như thể bị ám ảnh vậy.

Tiên Khả chứng kiến mọi sự thay đổi của Thương Hư, hơn nữa một mực im lặng ủng hộ hắn ta ở trong lòng.

Nhưng con đường tăng cường thực lực thật sự là vô cùng gian khó. Hắn ta muốn nhờ vào lực lượng của quân Uyên Vương để bò lên cao, ngoài việc phải trả giá bằng sự cố gắng ra, tài nguyên và quyền thế đều là những thứ ắt không thể thiếu.

Khi ấy Thương Hư không hiểu cách đối nhân xử thế, vấp phải trắc trở khắp nơi, thường xuyên bị người khác làm nhục, có mấy lần suýt mất mạng sống. Nếu không phải Tiên Khả ở đằng sau chăm sóc cho hắn ta thì có lẽ hắn ta đã chết từ lâu rồi.

Thấy Thương Hư trở về mà mình đầy thương tích hết lần này tới lần khác, tâm tính của Tiên Khả cũng dần dần thay đổi. Nàng biết, nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì Thương Hư thật sự sẽ chết mất.

Song Thương Hư hoàn toàn không chịu nghe theo lời khuyên của Tiên Khả, vẫn khư khư cố chấp cho rằng con đường trở thành cường giả luôn tràn đầy đau khổ, chỉ cần vượt qua thì hắn ta sẽ thành công.

Cũng chính trong tình huống này, Tiên Khả đã đưa ra quyết định hy sinh bản thân mình để giúp đỡ Thương Hư.

Những ngày sau đó, công pháp tu luyện đã có người tặng, trong quân không còn kẻ nào dám làm nhục hắn ta nữa. Tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Con đường bằng phẳng, lại nhờ vào quyết tâm trở nên mạnh mẽ, từ một kẻ tiểu tốt, Thương Hư đã từng bước trở thành một Quỷ Tướng trong vùng đất Uyên Hư.

Nhưng chờ đến khi Thương Hư rốt cuộc có được lực lượng mà mình muốn thì hắn ta bỗng cảm thấy trái tim trống rỗng, như thể đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng vậy.

Khoảnh khắc ấy, Thương Hư nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Hắn ta phát hiện thì ra mình đã yêu say đắm cô gái luôn lặng lẽ trả giá sau lưng mình rồi.

Khi hắn ta không thể kìm nén được tình yêu trong lòng mà đến tìm nàng, nói với nàng rằng hắn ta muốn cưới nàng. Nhưng nàng lại từ chối, nàng nói mình không xứng với hắn ta, cũng không còn yêu hắn ta nữa.

Vận mệnh luôn thay đổi thất thường. Lúc Thương Hư hiểu ra mình đã yêu nàng say đắm thì nàng lại muốn ruồng bỏ hắn ta.

Khi đó Thương Hư rất mờ mịt, không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Mãi cho tới một hôm, hắn ta lại gặp Tiên Khả trong dinh thự của một vị Quỷ Vương. Đến giờ hắn ta mới biết cô gái ấy đã trả giá cỡ nào sau lưng mình.

Hắn ta hối hận, hắn ta thống khổ, hắn ta tuyệt vọng, nhưng mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa.

Thương Hư đắm chìm trong thống khổ. Hắn ta mượn rượu tiêu sầu, uống suốt ba ngày, lại say ba đêm.

Ba ngày sau, Thương Hư cầm đao xông vào cung điện của Quỷ Vương một mình, thề phải giành lại cô gái mà mình yêu từ trong tay Quỷ Vương.

Lần đó, Thương Hư lại bị thương đầy mình. Còn cô gái thì khóc ướt nhòa mi, quỳ rạp xuống đất van xin Quỷ Vương.

Cuối cùng, mạnh sống của Thương Hư vẫn được bảo vệ. Mà hắn ta cũng lại có động lực để trở nên mạnh hơn nữa. Lần này không vì điều gì khác, chỉ vì cướp lại cô gái mà mình yêu.

Từng bước một, từ Quỷ Tướng đến Quỷ Vương, lại đến Thương Hư Phủ Quân, hắn ta thật sự hoàn thành một bước đó, hơn nữa còn tự tay chém chết tên Quỷ Vương kia.

Hôm ấy, muôn vàn sinh linh trên mảnh đất Thương Hư tiến đến chúc mừng. Nhưng lúc này cô gái vẫn không muốn gả cho hắn ta. Dù rằng hắn ta đã đích thân khoác áo cưới màu đỏ lên người nàng, đội vòng hoa cho nàng, nhưng nàng lại nói: "Một đôi môi son vạn người nếm, làm sao xứng với Phủ Quân chàng!"

Giây phút ấy, Thương Hư phẫn nộ chất vấn nàng rằng tại sao? Bây giờ ta đã là Phủ Quân nắm giữ Thương Hư rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ tư cách để cưới nàng sao?

Cô gái lại cười thê lương: "Nếu không phải môi son vạn người nếm, sao chàng có thể trở thành Phủ Quân Vương!"

Mối duyên tình dây dưa suốt mười vạn năm này cuối cùng vẫn không thể kết trái.

Mãi cho đến phút chót, Thương Hư mới biết được rằng cô gái chính là tiên thể. Nhưng mấy vạn năm qua, nàng vẫn sống ở âm phủ nên tiên nguyên trên người nàng đã cạn kiệt, thật ra nàng đã không còn sống được bao lâu nữa.

Thế nên nàng không muốn làm liên lụy hắn ta mà chỉ muốn lặng lẽ rời đi.

Sau khi biết chuyện này, Thương Hư điên cuồng tìm kiếm linh tài trong thiên địa để cứu lại sinh mệnh sắp úa tàn của nàng.

Số linh tài trong thiên địa đó cũng thật sự có tác dụng kéo dài mạng sống của cô gái. Nhưng đây chỉ là ánh sáng le lói cuối cùng trước khi ngọn đèn vụt tắt mà thôi, dường như vận mệnh hương tan ngọc nát đã không thể thay đổi.

Hắn ta tìm khắp mảnh đất Thương Hư, nhưng vẫn không tìm thấy linh dược có thể cứu nàng. Thương Hư đắm chìm trong tuyệt vọng, cuối cùng dứt khoát đặt chân lên đường Ngàn Kiếp, dù phải hồn vía tan thành mây khói, chỉ để gặp mặt một trong những chúa tể âm phủ là Phong Đô Đại Đế một lần.

Cửu tử nhất sinh suốt chặng đường, cuối cùng hắn ta cũng được gặp vị chúa tể âm phủ kia.

Phong Đô Đại Đế cũng nói với hắn ta rằng nếu muốn cứu cô gái thì chỉ còn cách đưa nàng lên thiên giới, tìm kiếm cường giả cấp Thiên Tiên để truyền tiên nguyên cho nàng, đánh thức tiên thể. Hoặc là tìm ra thần nguyên của thiên giới để nàng ăn vào mới có thể sống sót.

Sau khi đã tìm được cách, Thương Hư dẫn Tiên Khả đi lên thiên đình, đến trước cổng trời.

Nhưng những tiên nhân kiêu căng hoàn toàn không để ý tới lời van xin của Thương Hư, thậm chí trong mắt họ, bởi vì Tiên Khả đã bị âm khí ăn mòn nên không xứng làm tiên nhân nữa. Họ không muốn thừa nhận thân phận tiên nhân của cô gái, huống chi là ra tay cứu nàng.

Trong lúc tuyệt vọng, Thương Hư gặp một tiên nhân trước cổng trời. Gã hỏi Thương Hư có bằng lòng phản bội âm phủ để trở thành một thanh đao trong tay gã hay không. Nếu bằng lòng thì gã sẽ cứu cô gái.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Thương Hư thật sự mờ mịt. Nhưng khi nhìn cô gái yếu ớt nằm trong lòng mình, Thương Hư lại gật đầu một cách dứt khoát.

Từ đó về sau, mỗi vạn năm, Thương Hư lại lên cổng trời một lần để vị tiên nhân kia truyền tiên nguyên, đánh thức tiên thể cho cô gái.

Còn gã thì thu thập tình báo của các khu vực lớn trong âm phủ để báo cho vị tiên nhân đó.

Nhưng ba vạn năm trước, vị tiên nhân kia không chịu ra tay kéo dài tính mạng cho Tiên Khả nữa.

Gã nói với Thương Hư rằng xem ra âm phủ đã quên mất mối thù năm xưa rồi, không có khả năng báo thù nữa. Thân là một thanh đao, hắn ta đã mất giá trị lợi dụng nên không còn cần hắn ta nữa.

Lần này, Thương Hư nổi giận triệt để. Hắn ta hận ông trời bất công, hắn ta đã trả giá biết bao nhiêu, nhưng tại sao vận mệnh vẫn trêu cợt hắn ta như thế?

Sau hôm đó, Thương Hư Phủ Quân một đêm bạc đầu.

Có câu nói ngẩng đầu ba thước có thần linh. Nhưng trong mắt Thương Hư chỉ có bóng tối đáng sợ.

Tiên Khả biết mình làm liên lụy tới Thương Hư nên đã chạy trốn mấy lần. Nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh để chết, không khiến Thương Hư phải vì thế mà bôn ba nữa.

Thương Hư phẫn nộ rưng rưng nước mắt, kìm nén nỗi đau giam cầm Tiên Khả, hơn nữa nói với nàng rằng hắn ta sẽ nghĩ ra cách khác, hắn ta sẽ không bao giờ cho phép nàng chết!

Nếu bọn tiên nhân vô tình kia đều không muốn ra tay thì lần này, Thương Hư dời mắt về phía thần nguyên của thiên giới.

Nhưng thần nguyên chính là báu vật của thiên giới, muốn có được nó còn khó hơn là được một tiên nhân cấp Thiên Tiên ra tay.

Dù có muôn vàn gian khó, Thương Hư cũng không hề lùi bước.

Hắn ta mưu đồ mấy vạn năm, chỉ vì tấn công thiên giới, kéo dài mạng sống cho cô gái mình yêu.



Nhìn bàn tay khổng lồ màu vàng giáng xuống từ trên trời, Thương Hư nở nụ cười tự giễu.

Cố gắng vạn năm, giống như trò cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.