Tuy rằng Uyên Hư rất mạnh, song dù sao cũng đã bị thương trong trận chiến trước đó nên chỉ có thể bị động đối phó khi bị Tà Vương dồn ép cận chiến, hoàn toàn không còn dư sức để trợ giúp quân đội Uyên Hư của hắn ta ở bên dưới.
Lúc này, ở bên dưới, những người chơi đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, vẫn thẳng tiến không lùi.
Đêm nay, chúng ta là những người anh em kề vai chiến đấu.
Đêm nay, chúng ta là những tử sĩ thấy chết không sờn.
Đêm nay, chúng ta là những dũng sĩ chiến đấu đẫm máu.
Trận chiến đêm nay, không vì chiến thắng, mà chỉ vì trút cơn tức cứ nghẹn ngào trong ngực.
Bốn bề thọ địch, tiếng trống trận vang vọng, tiếng kẻ địch hò hét đâm vào màng nhĩ của những người chơi.
Họ quay lại, giơ vũ khí thêm lần nữa, cùng nhau ngẩng đầu lên trời hét lên, đồng thời tiến lên trước một bước.
"Rầm!" Mặt đất chấn động.
"Giết!"
Theo tiếng hò hét, những người chơi lại phát động xung kích một cách dũng mãnh.
Máu của kẻ địch chính là món quà tuyệt vời nhất để hiến dâng cho các chiến binh đã khuất.
Giờ đây, họ đã quên mất mình chỉ là một người chơi, hoàn toàn nhập tâm vào trong trận chiến này.
Mùi máu tươi quanh quẩn trong mũi, cái gọi là sự tàn khốc trên chiến trường chỉ dành cho kẻ địch. Trong lòng những người chơi chỉ có ý chí chiến đấu đang bừng cháy mãnh liệt.
Chứng kiến các thuộc hạ liên tục chết đi, Uyên Hư rất muốn lao xuống trợ giúp, song bị Tà Vương kiềm chế nên hắn ta chỉ có thể ngăn cản Tà Vương chứ hoàn toàn không thể chi viện cho quân đội của mình.
Tà Vương mỉm cười quay đầu nhìn những người chơi đang chiến đấu hăng hái đẫm máu.
"Chết trận là quang vinh ư? Đúng là một chủng tộc đáng sợ!"
"Tà Vương, ngươi sẽ hối hận vì trở thành kẻ địch của ta!" Uyên Hư hét lên.
Tà Vương không nói gì, thân hình lại lóe lên rồi đến gần hắn ta, bàn tay khổng lồ đập xuống, từng con rồng hình thành xung quanh cánh tay, sau đó rít gào đớp về phía Uyên Hư.
Thấy Tà Vương vẫn bám dính bên cạnh mình, lệ khí trong lòng Uyên Hư bùng lên.
Trên thực tế, lý do khiến hắn ta không muốn tiếp tục chiến đấu với Tà Vương là vì hắn ta biết Tà Vương bất tử. Cho dù mình có thắng thì cũng vô ích thôi. Giúp quân đội giảm thiểu tổn thất mới là điều quan trọng nhất.
Dù sao thì hắn ta không thể mất quân đội được. Đây là cơ sở để hắn ta có thể nắm quyền lực sau khi chiếm lĩnh cả khu vực này.
…
"Chúng là lũ điên! Một lũ điên rồ!" Sau khi bị đẩy lùi, một vị Quỷ Vương không nhịn được gào lên khàn cả giọng.
Hắn ta chưa bao giờ gặp phải đối thủ như thế. Hắn ta thật sự sợ hãi.
Rõ ràng họ mới là phe chiếm ưu thế khổng lồ, song trong mắt Quỷ Vương lại có ảo giác người chơi mới là kẻ tiến công, còn họ thì phải bị động phòng ngự.
Lúc này, quân đoàn người chơi đã chết hơn nửa, song họ vẫn không dừng bước mà kiên định tiến lên trước từng chút một, vung chiến nhận sắc bén gặt hái sinh mệnh của kẻ địch.
Những người chơi không sợ, nhưng họ sợ.
Những người đã gục ngã trên chiến trường đều là các chiến binh được họ bồi dưỡng tỉ mỉ, là vũ lực quan trọng để đối ngoại của họ. Nhìn tộc nhân chết như ngả rạ, trái tim họ không khỏi run rẩy.
Nếu có thể thì họ thật sự muốn lùi lại.
Họ không muốn nổi điên chung với lũ điên này nữa.
Nhưng hiện giờ những người chơi đang tiến công một cách điên cuồng, ngay cả quyền lợi đào ngũ của họ cũng bị cướp mất.
Trong giết chóc vô tận, hết người chơi này tới người chơi khác ngã xuống, nhưng ngay sau đó sẽ có người khác tiến lên thay thế, gánh vác chiến ý của đồng đội, tiếp tục vung đao về phía kẻ địch.
Họ thật sự khiến kẻ địch phơi thây khắp nơi, máu chảy ngàn dặm.
Thời gian trôi qua, đồng đội càng ngày càng ít, song những người chơi lại càng hung ác hơn.
Họ như những con sói đói, khi ánh mắt khát máu của họ lướt qua, binh lính trong quân Uyên Hư đều sẽ phản xạ cúi đầu, không dám đối diện với đôi mắt đó.
Đến cuối trận chiến, trong vòng vây chỉ còn một triệu người chơi.
Dường như trận chiến này đã đi đến những giây phút cuối cùng, nhưng bất kể là Uyên Hư hay đám Quỷ Vương bên dưới đều không cảm thấy phe mình chiến thắng.
Bởi vì trên tâm tính, trên khí thế, họ mới là kẻ thua.
Lúc này, bầu trời đổ mưa, cơn mưa đỏ như máu rơi rả rích khiến bầu không khí trên chiến trường càng thêm bi hùng.
"Ha ha ha, chúng sợ kìa! Không ngờ chúng lại sợ hãi!"
Thấy quân Uyên Hư bao vây xung quanh một triệu người chơi mà không dám tiến lên, Tà Vương không nhịn được cười phá lên.
Lúc này, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng đầm đìa. Những người chơi đã dùng trận chiến này để chứng minh tất cả, giành được sự tôn trọng của hắn ta.
Tuy rằng thế lực tự nhận là bộ tộc người chơi này sắp bị tiêu diệt, song trong lòng Tà Vương vẫn nhớ kĩ họ.
Bởi vì họ đã đốt cháy nhiệt huyết của hắn ta.
Cảm giác này rất kỳ diệu. Hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được trong bao nhiêu năm tháng qua.
Rất sôi sục, rất phấn khởi, rất sung sướng!
"Giết!"
Đối mặt với quân đội Uyên Hư không dám tiến lên, những người chơi đồng thanh thét gào, chỉ chiến nhận ra phía trước, giơ lưỡi kiếm về phía kẻ địch.
Phát động xung kích.
Cứ như thể kẻ bị bao vây không phải họ mà là binh lính quân Uyên Hư. Cho dù bại trận, nhưng khí thế của những người chơi đã hoàn toàn áp đảo những tên lính già dặn đã trải qua bao nhiêu trận chiến.
Chỉ biết chết trận trên sa trường, cần gì được da ngựa bọc thây.
Mây đen kéo tới, mưa máu liên miên.
Khi người chơi cuối cùng ngã xuống, cả quân Uyên Hư mới thả lỏng tinh thần, đều ngã ngồi xuống đất, há mồm thở hổn hển.
Cho dù những người chơi đã chết, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng họ vẫn chưa biến mất.
Đây là chiến thắng, song không ai hoan hô, cũng không ai ca tụng. Chỉ còn cảm giác tạm bợ sau khi được sống sót.
Đưa mắt nhìn xung quanh, thi hài la liệt khắp nơi, máu tươi hình thành một huyết trì ngay giữa chiến trường khiến họ lại run lên.
Họ đang sợ hãi, họ đang kinh hoàng. Toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả dũng khí để đứng dậy cũng không có.
Đám Quỷ Vương cũng ngây người tại chỗ, tâm trạng cũng giống như những binh lính đang kinh hãi, chẳng qua là kìm nén nỗi sợ hãi dưới đáy lòng mà không thể hiện ra thôi.
Giây phút này, họ bỗng cảm thấy may mắn.
Chúng đã chết rồi, may mà chúng đã chết rồi!
Quân đoàn người chơi đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng họ, trở thành ám ảnh khó có thể phai mờ!
"Ha ha ha, Uyên Hư, ngươi thua rồi! Ngươi nhìn chúng mà xem!"
Trên bầu trời, Tà Vương cười càn rỡ chỉ vào quân đoàn Uyên Hư, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
Lúc này, sắc mặt Uyên Hư tái mét. Nhưng sự thật chính là như thế, binh lính của hắn ta đã sớm mất hết ý chí chiến đấu, cho dù chiến thắng thì cũng chẳng khác nào thua trận cả.
"Đây là quân đội của Tà Vương ta đây!" Tà Vương đứng trong không trung nhìn quân đoàn Uyên Hư bên dưới, tiếng kêu rền vang trời, khiến các chiến binh của quân Uyên Hư lại run lẩy bẩy.
"Các ngươi cho rằng trận chiến này đã kết thúc rồi ư? Đây mới chỉ là mở đầu thôi, hãy chuẩn bị đi. Tiếp đó, các ngươi sẽ phải đối mặt với quân đoàn Tà Vương của ta. Ta sẽ báo thù cho họ. Các ngươi đều phải chết! Nhớ kĩ, đều phải chết!"
"Ha ha ha, thật sung sướng, cả đời ta chưa bao giờ sung sướng như lúc này!"
Binh lính quân Uyên Hư ở bên dưới đều ngẩng đầu nhìn Tà Vương đang cười điên cuồng trong không trung, ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi.
Còn chưa kết thúc ư? Vẫn còn những chiến binh như thế sao?
Giờ khắc này, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng họ. Dường như họ lại thấy quân đội dũng mãnh được tạo nên bởi vô số người lại xuất hiện trước mặt mình.