Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 102: Quái vật 4-4



Cảm nhận được ánh mắt của Tần Châu, người ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên.

Tần Châu hơi kinh ngạc, gương mặt người đối diện nhìn hắn đầy sắc bén và lạnh lùng, Lâm Dị sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy.

Tần Châu còn chưa kịp quan sát mấy, người này đã quay mặt đi.

Tần Châu nhìn cậu, cậu thì nhìn chằm chằm vào khoảng không, dường như trạng thái của cậu so với những người tham gia khác bị quái vật bám vào không giống nhau, không hề có ý định giết chết những kẻ cố gắng phá hủy trật tự của Thế giới Quy tắc 4-4.

Tần Châu cách cậu rất gần, nhưng Tần Châu lại không có ý định lùi lại để tạo khoảng cách an toàn, hắn đứng, Lâm Dị ngồi, hắn chỉ hơi cúi cổ nhìn "Lâm Dị", giảm bớt khả năng nhìn từ trên cao xuống khiến Lâm Dị nổi điên.

Nhìn một lúc, Tần Châu nói: "Cậu..."

Hắn vừa thốt được một từ, "Lâm Dị" cũng mở miệng: "Tôi tên Sầm Tiềm."

Tần Châu đúng lúc này cũng im lặng, "Lâm Dị" nói xong dừng lại một lúc, mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thăm dò của Tần Châu: "Tôi là Sầm Tiềm."

Bốn từ "Tôi là Sầm Tiềm" này khiến Tần Châu hơi cau mày.

Theo hắn, "Lâm Dị" trước mặt hắn lúc này là nhân cách phụ của Lâm Dị, nhân cách phụ bị quái vật 4-4 chiếm hữu, cho nên tên là Sầm Tiềm cũng không có vấn đề gì.

Thế nhưng "Lâm Dị" lại phải lặp lại đến lần thứ hai, thay thế từ "tên" bằng từ "là", tựa như muốn nhấn mạnh rằng cậu chính là Sầm Tiềm, chứ không phải vì bị quái vật 4-4 bám vào nên mới trở thành Sầm Tiềm.

Điều này khiến người khác thật khó hiểu, lông mày Tần Châu nhíu càng lúc càng sâu, ánh mắt nhìn "Lâm Dị" càng ngày càng phức tạp.

Nhân cách phụ có thể là bất cứ ai, có thể gọi bằng bất kỳ cái tên nào, nhưng không thể gọi bằng duy nhất cái tên Sầm Tiềm được.

"Cậu" là nhân cách phụ của Lâm Dị nên không thể là Sầm Tiềm được.

Mặc dù trong lòng đột nhiên dấy lên nghi hoặc, nhưng Tần Châu không bộc lộ ra, tất cả những hoài nghi đều được ẩn giấu sau vẻ mặt bình tĩnh của hắn.

"Ừ." Tần Châu đáp lại, hắn hạ ánh mắt xuống nhưng vẫn chăm chú nhìn "Lâm Dị", đảm bảo bản thân không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt "Lâm Dị". Hắn nhận thấy hình như "Lâm Dị" đang muốn chia sẻ gì đó với mình.

Có điều "Lâm Dị" vẫn trầm mặc, Tần Châu mở miệng gợi chủ đề trước: "Vậy 170 là cậu?"

"Lâm Dị" gật đầu.

Tuy biết "Lâm Dị" có ý muốn chia sẻ với mình, nhưng Tần Châu vẫn khá bất ngờ khi thấy "cậu" trực tiếp thừa nhận như vậy.

Tần Châu đã trải qua nhiều Thế giới Quy tắc, gặp qua rất nhiều quái vật quy tắc, nhưng chưa từng có quái vật nào hợp tác như "Lâm Dị".

"Lâm Dị" nói: "Tôi cần ăn."

Đây là một lời giải thích, Tần Châu hiểu ý của "cậu".

Những người tham gia tiến vào Thế giới Quy tắc sẽ trở thành thức ăn của quái vật quy tắc, quái vật quy tắc ăn càng nhiều người thì năng lực của chúng sẽ càng mạnh, Thế giới Quy tắc có thể triển khai một cách thuận lợi.

Cho nên, "Lâm Dị" ở trong thời gian hồi tưởng mới dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong.

Ví dụ, trong thời gian hồi tưởng của con mèo, "Lâm Dị" xuất hiện là muốn dẫn dắt Tần Châu vi phạm quy tắc tử vong, trong thời gian hồi tưởng của thông cáo báo chí, "Lâm Dị" xuất hiện để dẫn dắt Chu Kỳ vi phạm quy tắc tử vong.

Nhưng tại sao lại là 170cm.

"Lâm Dị" nói: "Nếu không người đó sẽ sớm phát hiện."

"Người đó" qua lời nói của "Lâm Dị" là ai, trong lòng Tần Châu dường như đã lờ mờ có suy đoán, nhưng Tần Châu vẫn hỏi: "Ai?"

"Lâm Dị" không trả lời, trầm mặc nhìn Tần Châu.

Im lặng hồi lâu, Tần Châu biết "Lâm Dị" sẽ không tiết lộ thêm nữa mới lên tiếng.

"Người làm rơi sách cũng là cậu." Tần Châu hỏi.

"Lâm Dị" mím môi dưới, không trả lời Tần Châu mà hỏi ngược lại hắn: "Tuyến chính rõ ràng chưa?"

Tần Châu ăn ngay nói thật: "Thiếu một chút."

"Lâm Dị" nói: "Tôi là con trai của một kẻ sát nhân. Người ta nói tôi có gen giống hắn nên chắc hẳn cũng mang nhân cách phản xã hội như hắn. Mẹ tôi từng nghĩ đến việc phá thai, nhưng lúc đó bà đã mang thai được 28 tuần. Phẫu thuật phá thai thông thường hay phá thai nội khoa đều không thể nên bà không còn cách nào khác, đành phải sinh ra tôi."

Tần Châu nghe "Lâm Dị" kể lại, vẻ mặt và giọng điệu của "Lâm Dị" trong lúc kể chuyện đều rất bình tĩnh, như thể nhân vật chính trong câu chuyện này không phải mình.

"Lâm Dị" nói: "Tôi bị ném cho bà ngoại. Vào lúc tôi khoảng bảy tuổi thì bà ngoại qua đời. Nhưng tôi không thể đi tìm mẹ được, bà tái hôn rồi. Trong đám tang của bà tôi, đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ tôi, cũng không hẳn là lần đầu, tôi từng thấy mẹ trong ảnh rồi, nhưng đó là lần đầu mẹ nhìn thấy tôi, còn hỏi tên tôi."

"Tôi nói với mẹ tên tôi là "Sầm Tiềm", là tên bà ngoại đặt cho tôi. Tôi và bà ngoại có cùng họ. "Tiềm" nghĩa là ẩn giấu, không lộ ra ngoài, còn chứa đựng bí mật. Nhưng đáng tiếc thay không thể che giấu được bí mật tôi là con trai của một tên sát nhân."

"Có lẽ là do thấy tôi tội nghiệp, hoặc dù sao cũng là con mà mình sinh ra. Mẹ tôi nói sẽ nuôi tôi đến khi tôi mười tám tuổi." Giọng "Lâm Dị" vẫn không có dấu hiệu lay động: "Nhưng không lâu sau, bà ấy mang thai. Chắc là vì sợ tôi trả thù nên luôn muốn cắt đứt liên lạc với tôi. Thực ra tôi không hận gì hết, bà ngoại đối xử với tôi rất tốt, câu nói mà bà ngoại thường nói với tôi là: "Sầm Tiềm, bà đã chuộc tội thay mẹ con. Con đừng hận mẹ con nhé", mẹ tôi hiểu lầm tôi, nhưng vì bà ấy muốn cắt đứt liên lạc nên tôi cũng không phản đối. Như anh thấy đấy, sau cuộc gọi đó, tôi cũng chẳng còn liên lạc với bà ta nữa."

"Về sau tôi trở thành quái vật." Nói xong câu cuối cùng, "Lâm Dị" trầm mặc hồi lâu, chắc là vì thấy Tần Châu không phản ứng gì, không nhịn được bèn mở lời: "Đây là tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4. Cho nên, có thể phục bàn được chưa?"

Tần Châu vẫn không trả lời.

Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên quái vật tự dâng đáp án đến tận miệng như vậy, cũng là lần đầu tiên quái vật thúc giục họ phục bàn.

Hành động này của "Lâm Dị" càng khiến trong lòng Tần Châu dấy lên nhiều nghi vấn.

Cứ như thể quái vật 4-4 đang đuổi họ đi, nhưng càng như vậy, Tần Châu càng chắc chắn rằng ở đây còn cất giấu một bí mật nào khác, bí mật này cực kỳ gây bất lợi cho "Lâm Dị", và "Lâm Dị" cũng không muốn bọn họ phát hiện ra.

"Có thể." Tần Châu nhạy bén nắm bắt tâm lý "Lâm Dị" muốn đuổi bọn họ ra khỏi Thế giới Quy tắc 4-4: "Nhưng trước đó, tôi có một câu hỏi."

Mặt mày "Lâm Dị" tối sầm, lạnh lùng nói: "Anh đang lấy phục bàn ra để thương lượng với tôi à."

Bị "Lâm Dị" nhìn thấu, Tần Châu dứt khoát thừa nhận: "Phải, hiện tại chỉ có tôi mới có thể phục bàn."

"Lâm Dị" lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Châu phân tích: "Hẳn là cậu hiểu rõ những người tham gia nhỉ. Trong số những người tham gia lần này, có ba người đủ năng lực để phục bàn. Tôi, nhân cách chính của cậu, và một khối băng."

"Nhân cách chính." "Lâm Dị" lặp lại.

Tần Châu chú ý đến biểu cảm của "cậu", thấy "cậu" không còn phản ứng nào khác ngoài cúi đầu mới nói tiếp: "Tình huống đặc biệt, Lâm Dị không thể phục bàn giúp cậu, chỉ cần tôi không tiết lộ việc Lâm Dị đa nhân cách cho Nhậm Lê biết. Nhậm Lê sẽ không tìm được cậu, cho nên người duy nhất phục bàn chỉ có thể là tôi, cậu nên suy nghĩ kỹ xem có nên đồng ý hay không."

"Lâm Dị" u ám nói: "Anh hỏi đi."

Tần Châu lập tức mở miệng hỏi: "Mười năm trước, có một cô gái tên Viên Viện bị cậu cuốn vào nơi này, cô ấy không thể rời khỏi đây, nhưng điều kỳ lạ là cái chết của cô ấy không được phản chiếu lại ở thế giới thực, thi thể cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Hẳn là cậu nhớ cô ấy nhỉ, cậu biết cô ấy ở đâu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.