Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 105: Quái vật 4-4



Bọn họ ở trong đoạn thời gian hồi tưởng này một lúc thì thứ ánh sáng trắng mãnh liệt kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Vào lúc nó đưa hai người quay trở lại "hiện tại", Lâm Dị nghe thấy một tiếng "răng rắc".

Cánh cửa đóng kín được mở ra, lộ ra vết nứt rộng bằng nửa người.

Ánh sáng mờ ảo trong phòng khách phản chiếu lên gương mặt của người con trai đứng sau cánh cửa, nhìn từ góc độ của Lâm Dị, lông mày của cậu ta tỏa sáng lạnh lùng dưới ánh sáng.

Lúc người này lộ ra biểu cảm như vậy, Lâm Dị có một cảm giác rất quen thuộc.

"Nó" đôi khi sẽ xuất hiện trong gương, nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đựng thù hận.

Chớp mắt một cái, cả ánh sáng và cảnh vật đều biến mất, chờ đến lúc ánh sáng trắng biến mất hoàn toàn, khung cảnh khách sạn dần dần hiện ra.

"Em..."

Bên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói phức tạp của Tần Châu.

Lâm Dị định đứng dậy, nhưng vừa cử động thì cậu chợt nhớ ra trước khi tiến vào thời gian hồi tưởng, cậu đã trói tay mình lại.

Ngẩng đầu, Lâm Dị nhìn thấy đôi mắt Tần Châu giương về phía trước, hẳn là hắn đã biết nguyên nhân Lâm Dị tự trói mình lại, mặt hắn hơi cong lên, hình như là đang cười.

"Cần tôi giúp không?" Tần Châu hỏi cậu.

Lâm Dị sợ "nó" đột ngột xuất hiện sẽ khiến Tần Châu bị thương, cho nên cậu trói mình rất chặt, nói thật, nếu Tần Châu không giúp cậu, thực sự cậu không thể cởi trói nổi.

Đây cũng là điều Lâm Dị vốn đã nghĩ, cậu trói mình chặt thì sau khi rời khỏi thời gian hồi tưởng, Tần Châu sẽ giúp cậu cởi trói.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc này Tần Châu đang giúp cậu cởi trói, cậu lại cảm thấy cứ kỳ kỳ.

Cũng đúng lúc, trong lòng Lâm Dị bây giờ đang có cảm giác bất an, cậu dứt khoát đuổi theo cảm xúc này, áp chế nỗi lo lắng trong lòng lại.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tần Châu, cậu cho là do vấn đề của Tần Châu.

"Đàn anh." Lâm Dị đưa đôi tay bị trói chặt của mình ra trước mắt Tần Châu, cử động một chút rồi hạ cánh tay xuống: "Thì ra anh thích kiểu này."

Tần Châu nhìn cậu, rồi nhìn vết đỏ do sợi dây thít chặt trên cổ tay cậu, quai hàm hắn đột nhiên căng cứng, trong lòng ngứa ngáy tựa như có lông chim quẹt vào: "Kiểu gì?"

Biết rõ mà còn cố ý hỏi.

Đương nhiên Lâm Dị biết Tần Châu đang cố tình, nhưng trống trận đã đánh vang, chiến tranh sắp nổ ra, lần đối đầu này cậu không thể thua được, nếu không cậu sẽ làm cho nhà họ Lâm mất mặt.

Nghĩ tới đây, Lâm Dị mím môi thành một đường mỏng, sau đó mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lần sau anh có thể dùng phương pháp này để tự chứng."

Trong nháy mắt, khoé môi Tần Châu chợt cong lên, giọng nói có chút đùa giỡn: "Nhóc thiên tài, em có biết mình đang nói gì không đấy?"

Lâm Dị nói: "Em biết, đàn anh biết không?"

Tần Châu: "Em nghĩ tôi biết không?"

Lâm Dị giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta phải đẩy nhanh quy trình."

Vừa rồi Tần Châu đúng thật là cố ý trêu chọc cậu, nhưng bây giờ hắn không hiểu thật, quy trình Lâm Dị đề cập là gì: "Quy trình gì?"

Lâm Dị nghiêm túc nói: "Nắm tay trước rồi đến ôm, cuối cùng mới đến cái kia. Đây mới là quy trình chuẩn."

Tần Châu hơi bất ngờ, sau đó bật cười, không ngờ Lâm Dị lại biết chuyện này, trêu chọc: "Em học ở đâu thế?"

Lâm Dị vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Anh họ em."

Tần Châu tò mò: "Anh họ em dạy em cái này à?"

"Chính mắt em nhìn thấy, sau đó tự học thành tài." Lâm Dị bổ sung thêm một câu: "Đơn giản mà."

"Ừm, đúng là nhóc thiên tài." Tần Châu cho Lâm Dị khẳng định, sau đó nói: "Nắm tay trước rồi mới ôm, em biết là gì không?"

"Em biết." Lâm Dị gật đầu: "Hẹn hò."

Nụ cười của Tần Châu dần dần nhạt đi, đề tài này không cho phép hắn đùa giỡn được nữa: "Lâm Dị, hẹn hò là khi hai người đều thích nhau."

Thực ra Lâm Dị đã sớm mất bình tĩnh, cậu cũng không biết tại sao lại nói đến chủ đề này rồi, nhưng bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh như cũ.

Cậu gật đầu, tỏ vẻ tán thành với lời nói của Tần Châu.

Hẹn hò đúng thật là dành cho hai người đều thích nhau.

Tần Châu trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng hỏi: "Em nhận ra rồi, phải không?"

Lâm Dị: "Gì ạ?"

Tần Châu nói: "Tôi thích em."

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, vẫn còn chút nóng bức, không khí dường như cũng trở nên dày đặc, xung quanh lan ra một thứ gì đó khó có thể diễn tả.

Lâm Dị đoán dù bây giờ cậu có phủ nhận, Tần Châu cũng sẽ không tin, cho nên cậu dứt khoát "ừm" một tiếng.

Tần Châu không nói nữa, Lâm Dị nhìn thấy yết hầu của Tần Châu di chuyển, cậu không biết nên nói gì, cúi đầu suy nghĩ một lát, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Châu. Ngược lại, cậu lại lần nữa giơ tay hướng về phía mắt của Tần Châu: "Đàn anh, nếu anh muốn hỏi em có thích anh không... Giúp em cởi cái này trước đã."

Dứt lời được vài giây, cổ tay Lâm Dị cảm nhận được một sự ấm áp truyền đến.

Động tác của Tần Châu rất nhẹ nhàng, nhưng khi ngón tay hắn vừa chạm vào làn da cậu, Lâm Dị lại cảm thấy da thịt trở nên nóng ran.

Rất nhanh, Tần Châu đã cởi xong dây trói trên tay cậu.

Lâm Dị thu tay lại, xoa nhẹ vào nhau, cậu vẫn không dám nhìn Tần Châu, vừa cử động tay, vừa mở miệng: "...Đàn anh rất tốt."

Không biết có phải do bầu không khí hiện tại quá ái muội và xấu hổ hay không, nhưng bốn chữ này khiến cho vành tai Lâm Dị hơi đỏ lên, cậu dừng lại một chút, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cậu cảm nhận được hơi thở của Tần Châu phía trên đỉnh đầu.

Cậu nói tiếp: "Đi theo anh, em cảm thấy rất an toàn. Đàn anh biết rất nhiều thứ, vấn đề gì em cũng có thể hỏi đàn anh được. Đàn anh còn cho em tài khoản và mật khẩu để đăng nhập vào diễn đàn của trường."

"Nhóc thiên tài." Tần Châu gọi Lâm Dị, ngắt lời Lâm Dị đang mất nhận thức, hiện tại hắn muốn biết câu trả lời của Lâm Dị, một cách trực tiếp nhất: "Vậy em có tình cảm với tôi không?"

Lâm Dị dừng một chút: "Em không biết."

Cậu nghe thấy rất rõ hơi thở của Tần Châu thoáng chốc ngừng lại, cho nên ngẩng đầu, cậu nhìn thấy khuôn mặt có chút thất vọng của Tần Châu.

"Được." Tần Châu nói: "Tôi biết rồi."

Đôi lông mày mới ban nãy còn nhướng lên giờ cũng rũ xuống, có lẽ chính Tần Châu cũng không biết, gương mặt lộ ra vẻ mất mát.

"Em đói không?" Tần Châu hỏi cậu: "Tôi đi lấy cho em..."

"Đàn anh." Có qua có lại, Lâm Dị cũng ngắt lời Tần Châu: "Em nghĩ hình như anh hiểu nhầm gì đó rồi."

Tần Châu nhìn cậu: "Tôi có thể hiểu lầm gì chứ?"

Lâm Dị vội vàng nói: "Em không phát thẻ người tốt, cũng không trả treo anh. Ý em là..."

"Lúc nhìn thấy đàn anh, trong lòng em cũng cảm thấy bồn chồn." Lâm Dị gãi gãi đầu: "Nhưng không phải lúc nào cũng thế, cho nên em cũng không biết..."

"Chỉ là... cái đó... Đàn anh, em không biết cảm giác thích một người là thế nào..." Cậu càng nói càng cảm thấy rối, trong lòng thầm hối hận. Sớm biết vậy thì đã không cậy mạnh, tình thế phát triển như bây giờ cũng tại cái khát khao chiến thắng chết tiệt này của cậu đấy.

Đã rất lâu trôi qua nhưng Tần Châu vẫn không nói gì, Lâm Dị đành phải nhìn thẳng vào mặt hắn, cố gắng giải thích rõ ràng.

Nhưng không ngờ, Lâm Dị lại phát hiện khoé mắt Tần Châu đang cong lên.

Tần Châu đang cười.

Hắn hiểu những gì cậu nói

Đột nhiên Lâm Dị nhớ tới lời anh họ từng cảnh báo cậu.

Trong thành có nhiều thủ đoạn, nếu không cẩn thận, ngay cả xương cũng có thể bị ăn sạch.

Giờ phút này đây, Lâm Dị bị thuyết phục rồi.

Nhớ lại cảnh mình khua tay múa chân để giải thích khi nãy, Tần Châu đã biết rõ rồi mà còn muốn trêu chọc cậu, Lâm Dị có hơi tức giận rồi đấy.

Lại nhìn ý cười trên gương mặt Tần Châu, đầu óc Lâm Dị nóng lên, đột nhiên đứng dậy.

- -

Tần Châu vẫn chưa trả phòng, tạm thời đêm nay bọn họ vẫn muốn tiếp tục tiến vào thời gian hồi tưởng.

Trước mắt thì đã biết Thuấn Tức 170 xuất hiện trong đoạn thời gian hồi tưởng của con mèo và thông cáo báo chí, nhưng cả hai thứ này đều ở nhà Sầm Tiềm hết rồi.

Bây giờ đang là ban ngày, cách thời gian hồi tưởng vào ban đêm vẫn còn khá lâu.

"Tới toà soạn báo trước." Tần Châu nói.

Lâm Dị gật đầu, mơ hồ "ừm ừm" hai tiếng.

Khách sạn cách toà soạn báo không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.

Đến tòa soạn báo, Tần Châu cũng không vội đi lên, quay đầu nhìn Lâm Dị: "...Không cần phải che miệng mãi như vậy."

Lâm Dị buồn bực: "Đàn anh, sưng lên rồi."

Tần Châu: "Để tôi xem thử."

Lâm Dị bất an buông tay ra, cậu vừa mới nhìn gương, chắc chắn môi mình bị sưng rồi.

Ngẫm lại thì, hai tên con trai cũng đã lớn đầu, cô nam quả nam ở chung trong một căn phòng, dưới bầu không khí như vậy, đầu óc nóng lên, hôn một cái cũng là điều hợp lý, dù sao đều là người trưởng thành cả mà.

Toang thì toang, hôn cũng chẳng hôn ra được cái gì.

Chỉ là, lúc va vào nhau, môi Lâm Dị lập tức chảy máu.

Lâm Dị khó mà nói được lời nào, cuối cùng cậu cũng nhận ra mình đang bị lừa, bởi vậy đầu óc mới nóng lên nên mới xảy ra chuyện này.

"Đau không?" Tần Châu dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên môi cậu.

Lâm Dị lắc đầu.

Đau thì không đau, chỉ hơi xấu hổ mà thôi.

Tần Châu còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Dị nhìn thấy phía sau lưng Tần Châu có người, vội vàng lùi lại hai bước.

Nhậm Lê đang tới.

"Anh Nhậm Lê." Bản thân mà xấu hổ sẽ khiến Nhậm Lê nhìn ra manh mối gì đó, Lâm Dị che miệng chào anh: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Nhậm Lệ đáp: "Miệng của cậu sao vậy?"

Lâm Dị vội vàng nói: "Em ngã, bị đụng trúng."

Vẻ mặt Nhậm Lê vẫn luôn lạnh như băng, anh chẳng thể hiện ra mình có tin lời cậu hay không, nhìn về phía Tần Châu: "Chủ tịch."

Hai người bọn họ đã hai ngày không gặp Nhậm Lê, hai bên vẫn chưa trao đổi thông tin gì cho nhau cả.

Đầu tiên Nhậm Lê nhớ lại thời điểm Phong Uyển tử vong vào đêm hôm trước, nói: "Có một quy tắc tử vong là cùng Thuấn Tức nói chuyện."

Lâm Dị nghe xong, trong lòng thầm sợ hãi, cậu từng một lần tiến vào thời gian hồi tưởng ở thời điểm nhà Sầm Tiềm bị cháy, lúc đó nếu cậu mở miệng nói chuyện với Thuấn Tức, cậu sẽ lập tức vi phạm quy tắc tử vong.

Nhậm Lê nói xong, đợi Tần Châu trao đổi manh mối.

Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, sau đó nói: "Tìm được tuyến chính rồi."

Khi tường thuật lại cho Nhậm Lê, Tần Châu che giấu chuyện Lâm Dị đa nhân cách, cũng không nói cho Nhậm Lê biết lúc này quái vật 4-4 đang ở trong cơ thể của Lâm Dị.

Mà hắn đem nội dung mà quái vật 4-4 đã nói, nói lại cho Nhậm Lê, nói về việc Lâm Dị hoàn thành vòng lặp thời gian khép kín, cuối cùng đề cập đến Viên Viện.

Nhậm Lê nghe xong hỏi: "Chủ tịch, anh chắc chứ?"

Tần Châu: "Cậu cảm thấy có vấn đề à?"

Nhậm Lê nói: "Phải."

Lâm Dị và Tần Châu đều nhìn Nhậm Lê, Nhậm Lê nói: "Có hai Thuấn Tức 182, một là Sầm Tiềm, một là Lâm Dị, Thuấn Tức 170 có khả năng là Viên Viện, còn thiếu một người ẩn danh nữa."

Tần Châu khẽ cau mày.

Lâm Dị dừng một chút, cậu biết Nhậm Lê đang nói tới ai.

Kể từ khi bước vào Thế giới Quy tắc 4-4, người đã gửi bài viết cho toà soạn báo, tiết lộ thông tin về Thuấn Tức.

Sau đó, gã chủ biên phát hiện ra địa chỉ IP của người này ở trên một đoạn đường đang xây, là địa chỉ gần nhà Sầm Tiềm.

Nhịp tim Lâm Dị chợt đập nhanh hơn.

Là, mẹ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.