Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 123: Quái vật 8-4



"Là gì?"

Lâm Dị đứng đối diện với Trình Dương, cậu không nhìn được nội dung trên tờ giấy, chỉ thấy một tờ giấy đẫm máu. Trình Dương lấy tờ giấy ra khỏi gói hàng, ngón tay theo đó lập tức dính đầy máu.

Trình Dương nuốt nước bọt, cậu ta muốn nói nhưng vì quá sợ hãi, đến mức cổ họng không thể thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng cậu ta lại không muốn đưa tờ giấy cho Lâm Dị, kẻo tay của Lâm Dị cũng sẽ bị dính máu trên tờ giấy.

Trình Dương hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng: "Ghi... ghi là: Đến lượt ngươi giấu mạng rồi."

Lâm Dị dừng một chút: "Gì cơ?"

"Tôi vẫn chưa đọc xong, còn một dòng nữa." Trình Dương run rẩy nói: "Muốn sống thì truyền đi."

Lâm Dị cau mày: "Nộp mạng?"

"Không phải nộp mạng, mà là giấu mạng." Trình Dương sửa lại lời của Lâm Dị, rồi căng thẳng hỏi: "Anh Lâm Dị, hình... hình như tôi biết Hạ Huy chết kiểu gì rồi."

Hạ Huy vốn không hề mở gói hàng ra, cho nên hắn không thể nhìn thấy nội dung của tờ giấy, cho nên cũng không chuyển tờ giấy đi.

Lâm Dị mím môi.

Trình Dương hỏi: "Tôi... có nên truyền đi không?"

Lâm Dị hỏi: "Truyền đi kiểu gì?"

Trình Dương đơ người trước câu hỏi này, tờ giấy mà cậu ta nhận được dường như là do người bị nguyền rủa trước đó gửi cho cậu ta, nhưng là bằng phương thức chuyển phát nhanh, cậu ta ngập ngừng nói: "Không phải là có... có phòng bưu điện à?"

Lúc này Trình Dương chợt nhận ra.

Bảo sao nơi này không phải phòng quản lý ký túc xá mà là phòng bưu điện!

Phòng bưu điện, nhận hàng! Gửi hàng!

Lâm Dị cũng suy nghĩ kỹ về điều này, hỏi: "Cho ai?"

Nghe thấy giọng điệu của Lâm Dị có chút lạnh lùng, Trình Dương vội vàng giải thích: "Tôi không có ý làm hại người khác đâu, ý tôi là tôi có thể chuyển lá thư nguyền rủa này cho Nhậm Lê. Giống như quái vật 7-7 với quái vật 2-6 mà anh từng kể cho tôi á, dùng quy tắc tử vong do nó chế định để giết chết nó, giờ tôi sẽ chuyển lá thư nguyền rủa này cho Nhậm Lê, để con quái vật 8-4 bị chính quy tắc tử vong của nó giết chết, một khi nó chết, tất cả chúng ta có thể rời khỏi đây được rồi."

Lâm Dị đưa tay ra, nói: "Đưa tờ giấy cho tôi."

Trình Dương: "Thôi, đừng."

Cậu ta nói: "Anh vẫn chưa bị quy tắc tử vong nhắm vào. Nhỡ tôi đưa tờ giấy cho anh, anh trở thành mục tiêu thì sao?"

Lâm Dị thu tay lại: "Vậy anh cầm tờ giấy lên cho tôi xem."

Trình Dương: "Được."

Trình Dương mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra, đưa cho Lâm Dị xem, Lâm Dị nhìn thoáng qua tờ giấy.

"Đến lượt ngươi giấu mạng rồi" được viết bằng máu đỏ, cũng không phải toàn là máu, lúc Lâm Dị lại gần còn có thể ngửi thấy mùi sơn.

Cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ này.

Sáu từ giương nanh múa vuốt, nét chữ "rồi" viết cực kỳ đơn giản, nhưng tờ giấy được viết ra lại mang theo nỗi oán hận vô cùng, chỉ một chữ này thôi cũng đã khiến tờ giấy trông vô cùng hung ác, như thể tờ giấy này thực sự có thể mang tới lời nguyền giết người vậy.

Nhưng dòng chữ "Muốn sống thì truyền đi" không được viết bằng hỗn hợp máu và sơn mà là bằng bút gel bút mực thông thường.

Lâm Dị nhìn chữ viết của hai dòng này, là do hai người viết.

Lâm Dị rũ mắt suy nghĩ, Trình Dương nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lâm Dị, không dám nói gì vì sợ làm ngắt mạch dòng suy nghĩ của cậu.

Kỳ thật là lúc Trình Dương lấy tờ giấy ra khỏi gói hàng, trong đầu Lâm Dị cũng đã tự động tưởng tượng ra được nội dung của tờ giấy rồi.

Không phải cậu chưa từng nghe qua mấy trò đùa dai kiểu này, trong đó, thứ khiến người ta cảm thấy đáng ngại nhất chính là thư nguyền rủa.

Mấy trò đùa dai bằng thư nguyền rủa cũng rất phổ biến trong trường học, những bức thư đó thường sẽ có nội dung tương tự nhau kiểu như: "Nếu không gửi bức thư này cho người khác, bạn sẽ gặp tai nạn trong ba ngày tới", hoặc là ác hơn một chút: "Trong vòng ba ngày tới, nếu bạn không gửi nó cho năm người thì gia đình bạn sẽ nhà tan cửa nát."

Hồi còn đi học, Lâm Dị đã từng nhận được mấy bức thư nguyền rủa như vậy, có người vì sợ nội dung của những bức thư này và sẽ truyền nó cho người khác, cứ như vậy, những bức thư nguyền rủa ấy sẽ được lan truyền càng ngày càng rộng tựa như tế bào phân chia vậy.

Có rất nhiều bộ phim tương tự như loại nguyền rủa này, trong đó nổi tiếng nhất là bộ phim kinh dị Nhật Bản "The Ring", bộ phim xoay quanh một cuốn băng bị nguyền rủa, bất cứ ai nhận được cuốn băng bị nguyền rủa này cũng sẽ chết trong vòng bảy ngày.

"Không phải vì Hạ Huy không truyền thư nguyền rủa mà chết." Suy nghĩ một lúc, Lâm Dị nói.

"Không truyền thư nguyền rủa" quả thực là phù hợp với cơ chế kích hoạt của quy tắc tử vong, nhưng bug lớn nhất trong quy tắc tử vong này là, như Trình Dương đã nói, bọn họ hoàn toàn có thể đã truyền bức thư nguyền rủa này cho Nhậm Lê.

Quái vật chế định và tôn hưởng quy tắc. Một khi quái vật bị quy tắc tử vong nhắm tới, chúng sẽ không thể cự tuyệt quy tắc tử vong được. Vậy thì bọn họ muốn giết quái vật thì dễ dàng quá. Cho dù hôm nay người nhận được thư nguyền rủa không phải Trình Dương mà là những người tham gia khác, quái vật 8-4 làm sao có thể đảm bảo được những người tham gia khác không hoảng loạn rồi chuyển bức thư nguyền rủa này cho chính nó chứ.

Sau khi nghe Lâm Dị giải thích, sắc mặt Trình Dương tái nhợt đến nỗi không còn một giọt máu, sự phủ nhận của Lâm Dị cũng chính là phủ nhận cơ hội sống sót của cậu ta.

Trình Dương ôm đầu, mất đi ý chí chiến đấu: "Tôi muốn chết... tôi muốn chết... Oa oa mẹ ơi, sao con lại bị chọn chứ. Đúng là xui tám đời tám kiếp mà."

Lâm Dị không rảnh mà đi an ủi Trình Dương, cậu thấp giọng nói: "Giấu mạng..."

Hai mắt cậu tập trung vào hai từ "giấu mạng".

"Giấu" là một ký tự đa âm, có thể phát âm là "zàng" và "cáng".

Lâm Dị suy nghĩ đến từ đồng âm.

Khi phát âm là "zàng", "giấu mạng" đồng âm với "chôn mạng".

*藏命 và 葬命 (chôn mạng: ý là chôn vùi tính mạng, mình để tắt vậy cho ngắn) đều đọc là /zàngmìng/.

Nếu phát âm là "cáng", "giấu mạng" (/cángmìng/) và "nộp mạng" (/chángmìng/) cũng có thể miễn cưỡng được coi là từ đồng âm.

Dù là "chôn mạng" hay "đền mạng" thì từ "giấu" cũng rất khác so với hai ký tự này và nét của từ "giấu" cũng phức tạp hơn nữa. Nói như vậy, nếu là thác biệt tự (*) hay thông giả tự (*), đều là dùng các ký tự đơn giản thay cho các nét phức tạp, nhìn chung có thể loại trừ khả năng viết nhầm.

* Thác biệt tự: Chữ viết nhầm sang chữ khác có trong tự điển, gọi là "Chữ khác" (别字, Biệt Tự, biezi). Ví dụ 按部就班 viết thành 按部就搬, ở đây chữ Ban 班 viết sai thành chữ Ban 搬 (chữ này có trong tự điển), gây hiểu sai ý nghĩa

* Thông giả tự: Chẳng hạn khi kẻ ở tầng lớp trên viết sai chữ thì người ta ngụy biện rằng đấy chẳng qua chỉ là đương sự cố ý dùng chữ khác thay cho chữ thường dùng (gọi là Bản tự本字, chữ gốc) mà thôi, chứ không phải là nhầm lẫn gì cả. Thứ "Chữ Sai-khác" ấy còn được gọi là "Thông Giả Tự (通假字, Tongjiazi).

Cho nên, điều mà tờ giấy này muốn biểu đạt là "giấu".

Chữ "Giấu" khi được phát âm là "zàng" thường ám chỉ đến Tây Tạng, còn khi phát âm là "cáng" thì có nghĩa là giấu kín, cất giữ, thu thập.

Lâm Dị trầm ngâm nói: "Hạ Huy chết vì bị thứ đó tìm được."

Trình Dương không hiểu: "Ý của anh là?"

Lâm Dị nói: "Giấu mạng, ý trên mặt chữ, là muốn sống thì trốn cho kĩ. Một người còn sống là thực thể của "mạng", cho nên giấu mạng có nghĩa là chơi trốn tìm với nó. Nếu nó tìm thấy anh, đồng nghĩa với việc nó tìm thấy "mạng" của anh."

Trình Dương cố gắng hiểu lời nói của Lâm Dị.

Lâm Dị lại bổ sung thêm: "Quy tắc tử vong là bị nó tìm thấy."

Trình Dương sửng sốt.

"Đêm qua Hạ Huy trở về phòng, tên của anh ta vẫn còn ở trên cửa phòng 204, cho nên anh ta rất dễ dàng bị thứ kia phát hiện." Lâm Dị nói ra nguyên nhân tử vong của Hạ Huy.

Lời nói của Lâm Dị khiến Trình Dương có cảm giác rùng mình, lắp bắp: "Cho... Cho nên tôi không cần truyền thứ này cho người khác, đêm nay tôi chỉ cần trốn đi là được nhỉ?"

Lâm Dị: "Đúng vậy."

Trình Dương đột nhiên bối rối, bắt đầu nhìn xung quanh: "Nhưng trốn ở đâu bây giờ?"

Trường trung học Báo Hương quá bé, chỉ có một tòa giảng dạy, một tòa ký túc xá và một con đường.

Ở toà giảng dạy thì cũng chỉ có cửa phòng lớp 2-1 là mở được mà thôi, Trình Dương nói: "Anh Lâm Dị, anh thấy tối nay tôi trốn trong phòng học được không?"

Lâm Dị lắc đầu, lời thoại của nữ giáo viên không có nhiều, ngoài mấy lúc đếm số thông báo có người vắng, cô còn nói: "Người cuối cùng nhớ khóa cửa lại."

"Không được."

Lâm Dị trực tiếp chặt tan ý định của Trình Dương: "Cửa phòng học sẽ khóa, chưa nói đến việc cửa phòng học khoá, việc ở trong phòng học rất khó. Cho dù anh thật sự trốn trong phòng học, nếu như thứ đó sinh ra trong phòng học, vậy thì không phải anh đang tự nhốt mình trong phòng cùng với thứ đó à?"

Lời của cậu không phải không có căn cứ, nữ giáo viên vẫn luôn nhấn mạnh, vắng mất một người, NPC học sinh kia liệu có phải đang tìm cái chết không?

Trình Dương lại sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh: "Vậy tôi nên trốn ở đâu chứ? Dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không đến phòng anh đâu."

Ký túc xá thì không cần phải nói rồi, các phòng khác sẽ chẳng ai muốn nhận cậu ta vào ở chung đâu. Trình Dương đoán Lâm Dị thì có, nhưng cậu ta không thể liên luỵ đến Lâm Dị được, tờ giấy này có thể truyền sang người tiếp theo, giống như bệnh dịch lan truyền vậy. Nó rất dễ lây lan. Ngộ nhỡ nó có thể truyền sang mà không cần gửi chuyển phát nhanh qua đường bưu điện thì sao?

Vậy thì chẳng phải là kéo Lâm Dị chết chung à?

Lại nói đến con đường nối khu ký túc xá và toà giảng dạy với nhau, con đường còn trọc hơn so với đường đi vào toà giảng dạy của trường Đại học Kỹ thuật Phi Tự nhiên, hai bên đường của trường Đại học Kỹ thuật Tự nhiên còn có thảm cỏ, nếu trốn trong bụi cỏ vào buổi đêm thì có thể che giấu bóng dáng mình, nhưng con đường ở đây chẳng có gì cả, đến cả một ngọn đèn đường cũng không có.

Lâm Dị nhìn nhà vệ sinh công cộng.

Trình Dương nhìn theo hướng ánh mắt của Lâm Dị, trong lòng đột nhiên run lên, sắc mặt tái mét.

Cửa của những căn buồng này không đóng, giống với nhiều căn buồng khác trong nhà vệ sinh công cộng, chỉ cần nằm sấp xuống là có thể nhìn thấy người đang trốn sau căn buồng, hoặc nếu đó là một thứ gì cao lớn, vậy thì chỉ cần ghé qua cửa căn buồng, nhìn trực tiếp từ trên xuống là xong.

Đây chắc chắn không phải là nơi thích hợp để trốn.

Lâm Dị đã chứng kiến ​​vết máu của Khuất Gia Lương trong nhà vệ sinh hồi ở Thế giới Quy tắc 7-7, cậu cũng biết rất rõ nhà vệ sinh công cộng không phải nơi thích hợp để trốn: "Buổi tối chúng ta đổi phòng ngủ."

Trình Dương trực tiếp từ chối: "Không được, nếu vì tôi sợ quá mà để anh chết thay tôi, vậy thì còn gọi gì là anh em nữa."

"Tôi đâu có thay anh đi tìm chết, tôi sẽ không chết." Lâm Dị ngó mắt nhìn gói hàng trong tay Trình Dương rồi nói: "Tôi không nhận được gói hàng, trên tờ biên lai cũng không có tên tôi. Người mà thứ đó muốn tìm là anh, không phải tôi, cho dù có tìm được tôi thì tôi cũng không chết được."

Trình Dương hỏi: "Anh chắc chứ?"

Thực ra Lâm Dị cũng không chắc lắm, cậu lo lắng nếu mình thật sự đã xảy ra chuyện gì, vậy thì Trình Dương sống sót chắc hẳn sẽ cảm thấy áy náy lắm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ít nhất nếu tôi bị phát hiện thì không đến nỗi chắc 100% sẽ chết, còn anh mà bị tìm được thì niệm luôn đấy."

Trình Dương tức giận gãi đầu: "Anh Lâm Dị, không được đâu, đổi phòng cũng vô dụng mà thôi, nếu anh mà xảy ra chuyện gì, tôi ở đây làm sao mà sống nổi."

"Sao lại vô dụng chứ." Lâm Dị nói: "Tôi có cách cầm chân thứ đó, chỉ cần kéo dài đến khi trời sáng là được. Anh quên lời tôi từng kể rồi à? Lúc ở Thế giới Quy tắc 7-7, tôi giằng co với Bình hoa Cô nương mấy đêm lận đó."

Cậu nói: "Phòng ngủ của chúng ta ngay kề nhau. Nếu mà tôi thực sự không thể trụ được nữa thì mình chỉ việc đổi chỗ cho nhau từ cửa sổ là được mà. Đừng bướng nữa. Nếu anh không muốn thử thì cứ việc chết quách ở đây đi, có điều không biết chừng ngày mai lại đến phiên tôi nhận được gói hàng, đến lúc đó thì chỉ có mình tôi ngồi chờ chết mà thôi."

Nghe Lâm Dị nói xong, Trình Dương tốt xấu gì cũng gật đầu.

Thấy giọng điệu của Lâm Dị thề son thề sắt như thể ban đêm cậu thực sự có thể thoát khỏi thứ kia, Trình Dương rốt cục cũng bớt buồn bực nói: "Nếu không phải tôi biết anh thích chủ tịch Tần, có khi giờ tôi cong rồi í."

Sắc mặt Lâm Dị lạnh lùng: "Nếu anh thực sự cảm kích tôi thì đừng có đổ tôi."

Trình Dương: "..."

"Gói hàng này thì sao? Thủ tiêu hả?" Trình Dương hỏi.

Trong tay bọn họ cũng không có bật lửa, Lâm Dị nói: "Ném tờ giấy vào bồn cầu."

Trình Dương: "Được."

Tờ giấy bị ném vào bồn cầu, Trình Dương nhấn xả nước, nhìn tờ giấy trôi theo cống thoát nước.

Còn hộp gói tuy nhỏ nhưng không thể xả nước được nên Trình Dương đã ném nó vào thùng rác trong nhà vệ sinh.

Bởi trên phiếu chuyển phát nhanh có ghi tên người nhận cho nên thứ kia sẽ tới tìm Trình Dương, càng không muốn ban đêm đến thì ban đêm lại tới cực kì nhanh.

Phòng 202, Lâm Dị bảo Trình Dương chui xuống gầm giường, cậu dịch bàn đến mép giường, để cho dù thứ đó từ cửa xông vào thì cũng có thể che khuất tầm nhìn của nó, cho Trình Dương thời gian để bỏ chạy.

Lâm Dị cũng tự mình thử nghiệm, dù là từ cửa đi vào hay từ cửa sổ nhìn về phía Trình Dương, thoạt nhìn đều không thể nhìn thấy Trình Dương ở dưới gầm giường.

Lúc này Lâm Dị mới yên tâm, cậu cũng không nói gì thêm với Trình Dương, lúc này mà càng nói nhiều thì chỉ càng khiến Trình Dương thêm căng thẳng mà thôi.

Lâm Dị rời khỏi phòng 202, trước khi rời đi còn đóng cửa lại cho Trình Dương.

Sau đó cậu đến phòng 203 của Trình Dương.

Lâm Dị đóng cửa lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối.

Cậu thu mắt về, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để có thể cầm chân được thứ đó cho đến tận bình minh khi thứ đó tìm đến tận cửa dựa vào cái tên được viết bằng sơn trên cửa phòng ngủ.

Cậu xoa xoa cổ họng, Lâm Dị dự định bắt chước giọng nói của Trình Dương.

Cậu có thể bắt chước âm thanh trong MP4 đến mức có thể dỗ mình đi ngủ vào những lúc không có MP4 ở bên cạnh, cho nên cậu có thể bắt chước giọng của Trình Dương.

"Khụ... khụ khụ."

Lâm Dị hắng giọng, cậu đang định nói gì đó để xem nghe có giống hay không thì...

Ngoài cửa.

Xuy xuy xuy——

Lâm Dị nhận ra âm thanh này, là âm thanh mà cậu và Trình Dương đều nghe thấy tối qua.

Mèo đánh hơi.

Lâm Dị tiến lên, đứng ở trước cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh.

Âm thanh này không phải phát ra từ bên ngoài phòng 203 mà là từ phòng 202, phòng mà Trình Dương hiện đang ở.

Tiếng đánh hơi vang lên hồi lâu, sau đó là tiếng cào xé chói tai của cửa phòng 202. Không chỉ là một con mèo cào cửa, ít nhất cũng phải là bảy tám con.

Tiếng cào càng lúc càng lớn, như thể con mèo đang cố gắng mở cửa phòng 202 bằng cách này.

Lâm Dị ngẩn người.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã bỏ qua điều gì đó.

Cậu cố gắng nhớ lại:

Đêm qua họ đã chạm vào gói hàng của Hạ Huy, mèo ngửi thấy mùi liền đuổi theo, sau khi bọn họ rửa tay thì mèo đã biến mất.

Đêm qua Hạ Huy đã chết, nhưng Hạ Huy không phải do mèo giết chết, mà là một thứ khác đã giết chết Hạ Huy.

Gói hàng của Hạ Huy biến mất, bị mèo mở ra.

Nhưng trong gói hàng chỉ có một tờ giấy nhắn, không phải những mảnh thi thể như Lâm Dị đã nghĩ.

Vậy tại sao con mèo lại mở gói hàng chứ, trong gói hàng làm gì có thứ gì đâu.

Thế thì sao mèo lại mở gói hàng?

Mèo không giết người, vậy tại sao mèo lại lần theo mùi của gói hàng để đuổi theo hai người chứ?

Hiện tại, họ đã ném tờ giấy vào bồn cầu và hộp gói trong thùng rác của nhà vệ sinh công cộng, trước khi rời đi họ còn dùng xà phòng để tẩy sạch mùi của gói hàng trên người, ngày hôm qua mèo đã biến mất ngay sau khi họ rửa tay. Nhưng hôm nay bọn họ đã vệ sinh sạch sẽ rồi mà, vì cớ gì mà mèo không những không biến mất, thậm chí còn đuổi theo bọn họ nữa?

Âm thanh "xuy xuy xuy" ngoài cửa càng lúc càng lớn, chỉ cần nghe được âm thanh đó, Lâm Dị có thể tưởng tượng ra cảnh một đàn mèo tụ tập ngoài cửa phòng 202.

Cậu chợt nghĩ đến những phổ cập khoa học mà cậu biết về mèo.

Một chuyên gia nghiên cứu về mèo cho biết, ai cũng biết chó có khứu giác rất tốt còn được vận dụng trong xã hội loài người, chẳng hạn như chó phát hiện ma túy. Nhưng điều mà mọi người không biết chính là khứu giác của mèo nhạy gấp mười đến mười bốn lần con người, thậm chí còn nhạy hơn cả chó.

Mùi thức ăn mà bạn cách một mét có thể ngửi thấy thì mèo ở cách xa mười bốn mét cũng có thể ngửi được. Mèo cũng có hệ thống thu thập mùi gọi là cơ quan vomeronasal. Lỗ mũi bên ngoài của chúng có lỗ mở lớn để hít thở không khí. Đồng thời, còn có thể giúp chúng xác định những mùi hương nhẹ, các rãnh môi trên của chúng có thể đặc biệt thu thập các hạt mùi, chỉ cần liếm mũi là có thể biết được thông tin về mùi.

Lâm Dị bỗng nhiên ngẩng đầu.

Mèo ngửi thấy mùi trong gói hàng rốt cuộc là mùi gì. Là mùi của đồ vật, hay là...

Mùi của người nhận?

Lâm Dị nghĩ đến tờ biên lai trên gói hàng của Trình Dương.

Tên người gửi thoạt nhìn có vẻ là bút danh, nhưng tên người nhận quả thực là Trình Dương.

Người nhận có thể viết chính xác tên của Trình Dương, địa chỉ của người nhận cũng chính xác với số phòng của Trình Dương.

Câu hỏi đặt ra, liệu gói hàng có mùi giống với mùi của Trình Dương không?

Đáp án không cần phải nghĩ nữa.

Có!

Trong gói hàng của Hạ Huy còn có mùi hương của Hạ Huy, đêm qua con mèo đã ngửi được mùi của Hạ Huy, cho nên hai người họ có thể rửa sạch mùi của Hạ Huy, nhưng hôm nay Lâm Dị thì có thể rửa sạch mùi của Trình Dương trên người. Nhưng Trình Dương lại không thể rửa sạch mùi của chính mình được, vì gói hàng là mùi của Trình Dương.

Tại sao con mèo lại cào gói hàng mà không phải mở gói hàng để lấy đồ vật bên trong ra, bởi vì mèo đang ghi nhớ mùi của gói hàng, giống như chó muốn phát hiện ra ma túy thì cần ngửi mùi ma túy trước đó.

Toàn bộ quá trình sẽ là.

Mèo cào gói hàng, ghi nhớ mùi hương, sau đó lần theo mùi hương tìm tới.

Cho nên, quả thực là mèo đã chỉ đường cho thứ kia đến.

Bất cứ ai nhận được gói hàng đều sẽ chết, dù họ có chạm vào nó hay không.

Bởi vì người nhận trốn đi đâu cũng vô ích, rửa sạch cũng vô dụng, con người căn bản không thể nào có thể gột rửa được mùi hương đặc trưng của riêng mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.